Người đăng: Nickclone2
Nghiêm Quang hắn đời trước không giỏi biểu hiện tình cảm lại càng không giỏi
diễn kịch.
Vì không giỏi diễn kịch nên khi Mị Cơ đến, hắn không nói gì chỉ ôm mẫu thân
của mình.
Hắn năm nay mới 5 tuổi, hắn diễn kiểu gì người lớn cũng sẽ tin, trẻ con không
biết nói dối nhưng mà hiện tại khi Mị Cơ đến hắn cũng không biết nói gì với
nàng, dù sao hắn vẫn chưa nghĩ ra kịch bản hay nhất vì vậy quyết định dùng
hay tay ôm lấy eo của mẫu thân, tu tu mà khóc.
Mị Cơ thương con cũng liền ôm hắn, nhè nhẹ xoa đầu, vì hắn hát ru.
Có lẽ vì sự ấm áp của mẫu thân, vì giọng hát ru của nàng rất dễ nghe cũng vì
hắn trải qua một ngày lăn lộn quân doanh mệt mỏi, Nghiêm Quang vậy mà ngủ
thiếp đi.
Trong giấc ngủ này, hắn lần đầu tiên nằm mơ.
Từ khi đến thế giới này, lần đầu tiên hắn nằm mơ.
. . . . . . ..
Kiếp trước hắn tự nhận có chút máu võ hiệp trong người, trên người vẫn luôn ẩn
ẩn có nam tính mị lực hắn thậm chí cũng biết được vì sự nam tính của mình,
cùng khóa năm đó rất nhiều cô bé thích hắn.
Kiếp trước hắn thân cao 1m8, khuôn mặt không tính là đẹp trai nhưng đầy nam
tính, mái tóc ngắn cắt gọn gàng, từng bắp cơ nổi rõ ràng lộ ra vẻ đẹp của cơ
bắp, một thân quân nhân trang phục lại thêm gia cảnh hắn rất tốt, cho dù hắn
chưa từng tận tình thích nữ nhân nào nhưng nữ nhân vẫn cứ tự động dính với
hắn.
Cũng không biết có phải tại tính cách của mình không, hắn luôn luôn mang theo
tính ‘phản’ trong người, gần 30 tuổi, có rất nhiều nữ nhân quan hệ mập mờ với
hắn thậm chí đã trải qua vài đời bạn gái nhưng mà mỗi khi bố mẹ muốn hắn cưới
vợ, hắn đều lơ đãng cho quên đi.
Kiếp trước, tình cảm của hắn rất nhạt, chí ít không có nữ nhân nào làm hắn
thật sự động tâm.
Có đêm hắn ngồi trên giường, trong đầu như một quyển album ảnh bắt đầu nhớ lại
từng hình ảnh nữ nhân trong đời mình, bắt đầu tự hỏi sau đó vẫn chỉ lắc đầu,
hắn thực sự không muốn cưới ai, không muốn ai cùng hắn đi đến cuối đời.
Cái mộng này rất lạ mà cũng rất mê man, rất chân thật nhưng lại hư ảo.
Hắn như đang bơi trong dòng đại dương ký ức, cứ như vậy mơ mơ hồ hồ.
Hắn thấy rất nhiều hình ảnh trong đời mình, năm 25 tuổi ?, năm 23 tuổi ? ,
năm 20 tuổi ?, năm 18 tuổi ?.
Mấy cái hình ảnh này càng chạy càng xa.
Nhìn lại những hình ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, trong lòng hắn xuất hiện
chút nuối tiếc nhưng cũng không có hối hận.
Cuộc đời hắn cũng chưa làm việc gì khiến bản thân mình phải hối hận, để mà
khi nghĩ lại liền muốn làm ra lựa chọn khác, đời trước hắn không gặp trường
hợp này.
Ngay cả chuyến đi Mỹ định mệnh, hắn cũng không hối hận.
Cha mẹ tất nhiên vì hắn thương tâm muốn chết nhưng hắn biết nhà còn có em
trai, em trai so với hắn ngoan hơn nhiều lắm, cũng chăm chỉ hơn, đây mới là
đứa con ngoan có thể nối nghiệp gia đình.
Hỏi hắn có nhớ cha mẹ không ?, hắn quả thực có nhớ nhưng bảo hắn có nuối tiếc
thế giới cũ không, có muốn trở về không, hắn có lẽ sẽ lắc đầu.
So với thế giới cũ, thế giới này hợp với hắn hơn nhiều lắm, hợp với một kẻ
cuồng hoạt động như hắn nhiều lắm ngoài ra hắn cảm thấy, hắn có sứ mệnh tại
thế giới này.
Cái gọi là sứ mệnh vốn là thứ mơ mơ hồ hồ nhưng Nghiêm Quang cảm giác, thế
giới hắn sống không có hắn cũng vẫn có thể hoạt động bình thường nhưng ở thế
giới này thì khác.
Nếu cho hắn một cái hệ thống triệu hoán đám danh tướng như Bạch Khởi, Hàn Tín
, Lý Mục, Vương Tiễn . . .. tại Tam Quốc hắn có thể không mấy quan tâm nhưng
đây là hệ thống triệu hoán danh tướng Việt Nam.
Tiếp tục bị giam trong quái mộng, bị tiến vào hồi ức của bản thân mình.
Nghiêm Quang không hiểu lắm nhưng hắn có cảm giác như mình đang xem một bộ
phim tài liệu về chính cuộc đời của mình vậy.
Bộ phim kia một mực kéo đến năm hắn 12 tuổi.
Năm đó hắn lớp 6.
Nghiêm Quang đột nhiên giật mình, hắn nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, một
cái hình ảnh mà hắn đã sớm quên đi.
Là nàng ?.
Nhìn thấy nàng, Nghiêm Quang vẫn là hơi hơi mỉm cười.
Thật ra cũng không có gì, hắn cùng nàng chẳng qua một cái người qua đường giáp
gặp một cái người qua đường ất, căn bản không có mấy đầu lộ tuyến gắn với nhau
.
Học trung với nhau thời cấp 2, lên cấp 3 đúng là vẫn không thấy, đừng nói đại
học rồi sau đó là ra trường, thực sự chỉ là hai đường thẳng cắt nhau tại một
điểm rồi kéo dài mãi mãi, không tính quen thuộc.
Cho dù không quen thuộc nhưng hôn nay nhìn thấy cô bé này, hắn trong nội tâm
vẫn có chút không yên tĩnh.
Hắn thật sự không biết nói sao với cô bé này mới đúng, nàng về một mặt nào đó
là mối tình đầu của hắn.
Đương nhiên 12 tuổi đến chính bản thân hắn còn không hiểu mối tình đầu là cái
gì, đơn giản chỉ là có chút thích mà thôi, một mực thích nàng vài năm nhưng
không có mở lời.
Thời gian qua đi, chính hắn cũng không để ý chút tình cảm này nhưng mà khi
đang chậm rãi xem lại bộ phim quay chậm của đời mình, chính hắn cũng không thể
không công nhận, cô bé này rất đặc biệt.
Bàn tay khẽ đưa ra, muốn lưu giữ nụ cười kia lâu một chút thì hắn lại có cảm
giác có người đang nắm tay mình, rồi một âm thanh đầy yêu thương xen lẫn lo
lắng kéo hắn trở laị.
“Tiểu Quang, có mẹ ở đây, có mẹ ở đây, không cần sợ, không cần sợ”.
Nằm bên cạnh Nghiêm Quang, Mị Cơ có chút bị dọa.
Nghiêm Quang ngủ say, nàng cũng ôm con mà ngủ nào ngờ không rõ Nghiêm Quang
trong mộng gặp cái gì, cánh tay nhỏ bé đưa lên như muốn nắm vật gì đó.
Mị Cơ nào hiểu việc gì xảy ra nhưng mà theo nàng nghĩ, Nghiêm Quang chín phần
là gặp ác mộng, nhìn động tác của hắn rất giống người bị rơi xuống nước muốn
đưa tay ra vậy, vì thế Mị Cơ liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con, cực kỳ lo
lắng mà lên tiếng.
Nghiêm Quang rốt cuộc, bị nàng gọi tỉnh rồi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn có chút hốt hoảng mà tỉnh lại, hắn lúc này cũng không cố
diễn cái gì nhưng lại càng làm mẫu thân yêu thương, nàng liền ôm hắn vào ngực.
Mị Cơ biết, ngày hôm nay chung quy cũng phải đến, chỉ là đến sớm hay đến muộn
mà thôi.
Cảm nhận được hơi ấm của mẫu thân, Nghiêm Quang cũng dùng hai tay nhỏ bé ôm
lấy nàng, hắn không nhìn nàng, giọng nói vang lên.
“Mẹ . . . con liền biết phụ thân chung quy có gì đó không đúng”.
“Phụ thân không bao giờ ngủ chung với chúng ta, cùng phòng cũng chưa từng”.
“Phụ thân chưa bao giờ ôm ta ngủ, đều là mẫu thân, phụ thân cũng chưa bao giờ
đưa con đi chơi, cũng đều là mẫu thân”.
“Mỗi lần đối mặt với phụ thân, ta đều có cảm giác xa lạ, xa lạ không phải do
con mà là từ phụ thân”.
“Con . . . ”.
Mị Cơ cũng không để Nghiêm Quang nói nữa, thật ra nàng cũng biết, Nghiêm Kiêu
căn bản không thể hoàn thành trách nhiệm của một người phụ thân, không phải
là hắn không muốn mà là hắn không thể.
Mị Cơ từ trước đến nay đều là một người nuôi dạy Nghiêm Quang.
Người ngoài nhìn vào có thể không phát hiện ra nhưng người trong nhà nhìn một
cái cũng hiểu được.
Mị Cơ biết là một đứa trẻ, Nghiêm Quang hắn luôn cảm thấy có cái gì không đúng
nhưng mà chỉ cần hắn không hỏi, nàng sẽ không nói.
Nghiêm Quang cũng rất biết điều, hắn chưa bao giờ hỏi vì vậy Mị Cơ căn bản
cũng chưa bao giờ nói.
Mị Cơ cũng không nghĩ dấu Nghiêm Quang cả đời nhưng mà nàng không muốn gây áp
lực cho con, không muốn hắn lưng mang đại thù, vai gánh đại nghiệp.
Như năm đó, ôm con trong lòng, nàng đã nói với Chu lão.
Nàng không cầu hắn làm một nam nhân đỉnh thiên lập địa, nàng chỉ cầu con trai
sống một đời bình bình an an.
Con trai nàng nhận tổ quy tộc là việc chắc chắn nhưng hiện tại, ít nhất Mị Cơ
không muốn, việc này có thể gây ra ảnh hưởng trái chiều cho con trai nàng.
Sẽ không ai biết Nghiêm Quang làm người hai thế, tất cả đều nhìn từ con mắt
một người lớn, một người trưởng thành nhìn vào một đứa trẻ, có đứa trẻ nào khi
biết được sự thật có thể bình tĩnh ?.
Ở cái độ tuổi này, tâm linh trẻ con thật sự rất yếu nhược.
“Tiểu Quang không cần nói nữa, Nghiêm Kiêu hắn có nỗi khổ trong lòng”.
Mị Cơ lần này cũng không muốn che giấu Nghiêm Quang về xuất thân của hắn, nàng
liền vỗ vỗ đầu hắn.
“Tiểu Quang, đi với mẫu thân đến thư phòng được không ?, chúng ta có chuyện
kể cho ngươi”.
Thế là Mị Cơ cầm lấy tay nhỏ của hắn, hai người tiến về thư phòng, cũng theo
mẫu thân đưa hắn ra ngoài, mấy người lớn trong phủ cũng liền đi đến thư phòng,
ngày hôm nay với phủ đệ mà nói có thể coi là một ngày quan trọng.
Vào đến thư phòng, đối mặt cùng Chu lão, Nghiêm bá bá cùng phụ thân của hắn
Nghiêm Kiêu, bản thân Nghiêm Quang cũng cảm thấy có chút áp lực.
Áp lực này cũng không phải là hắn sợ hãi nhưng mà hắn không biết nói cái gì
mới đúng, hắn hiện nay là đứa trẻ, diễn một chút ai ai cũng sẽ tin, cũng
không ai liên tưởng đến việc hắn làm người hai thế nhưng mà đối mặt với cái
không khí áp lực này, hắn không biết mở miệng như thế nào.
Áp lực không đến từ Nghiêm Quang mà đến từ chính những người lớn trong phòng,
bọn họ cũng không biết nên nói với Nghiêm Quang bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng, cũng không mất bao lâu, Chu lão liền lên tiếng.
“Nghiêm Kiêu, Nghiêm Ích Khiêm, hai ngươi ra ngoài trước một lúc, ta cùng phu
nhân ở đây là được rồi”.
Nghiêm Ích Khiêm kiệm lời, hắn càng muốn ra ngoài từ sớm dù sao hắn cũng không
biết nói gì, về phần Nghiêm Kiêu, ánh mắt nhìn thật sâu Nghiêm Quang, trong
ánh mắt Nghiêm Kiêu thật ra có chút vui mừng.
Nghiêm Kiêu ngay từ đầu đã không biết phải đối xử thế nào với Nghiêm Quang,
hắn ít học, vì ít học nên làm người chân chất, chính vì làm người chân chất có
những việc hắn không nghĩ ra được, cũng dẫn đến hắn với Nghiêm Quang luôn có
chút gượng gạo, nếu Nghiêm Quang biết được thân phận thật sự của mình, trái
lại Nghiêm Kiêu còn cảm thấy dễ dàng hơn một chút.
Trong phòng rất nhanh chỉ còn Chu lão, Mị Cơ cùng Nghiêm Quang.
Chu lão lần đầu tiên đối với Nghiêm Quang mỉm cười, nụ cười cực kỳ hiền lành ,
không hề giống một Chu lão nghiêm khắc thường ngày.
Bế lên Nghiêm Quang, Chu lão lên tiếng.
“Tiểu Quang, việc chiều nay ta thật ra cũng không muốn nói cho ngươi sớm như
vậy, nhưng mà mọi việc đã rồi, Chu lão liền nói với tiểu Quang, tiểu Quang từ
bé đã thông minh hơn người, ta vẫn mong tiểu Quang sẽ hiểu cho cách làm của
chúng ta”.
Nghiêm Quang cũng không cảm thấy chút chút áp lực nào, hắn chỉ cúi đầu với Chu
lão, ánh mắt ngước lên nhìn ông.
Với Chu lão hay bất cứ ai mà nói, đây có lẽ sẽ gây ra áp lực rất lớn trong tâm
lý đứa trẻ như Nghiêm Quang nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của
Nghiêm Quang nhìn mình, Chu lão rốt cuộc thở ra một hơi.
. . . . . ..
Câu truyện cũng không có gì, dù sao Nghiêm Quang hắn cũng đã biết từ trước ,
đến khi Chu lão cùng Mị Cơ kể xong thân thế của hắn, việc làm Nghiêm Quang bất
ngờ nhất lại đến từ mẫu thân hắn.
Thiên Thủy Mị gia.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn nghe mẹ hắn kể về họ ngoại.
Hắn biết họ ngoại của mẫu thân rất không tầm thường nhưng không ngờ trong tộc
Bách Việt họ Mị lại có lực ảnh hưởng lớn đến vậy.
Thứ nhất Thiên Thủy Mị gia là một trong ba họ lớn nhất của Âu Việt Tộc.
Đừng nhìn Nghiêm gia ở Lạc Việt Tộc là đệ nhất gia tộc nhưng mà đặt ở Âu Việt
Tộc chỉ tính là gia tộc bình thường, so với Mị gia căn bản không nổi.
Nói đến Mị gia, phải nhắc đến Mị gia tộc trưởng đời này.
Mị gia tộc trưởng tất nhiên là nữ nhân bởi Mị gia là mẫu họ, tộc trưởng của Mị
gia họ Mị, tên kép Thiên Hoa – Mị Thiên Hoa
Mị Thiên Hoa dĩ nhiên không phải nhân vật nào trong lịch sử Việt Nam, cũng
chẳng liên quan gì đến nhân vật nào trong Tam Quốc nhưng cũng giống với Nghiêm
Minh, là một nhân vật cực kỳ không tầm thường.
Mị Thiên Hoa không phải tộc trưởng Âu Việt Tộc nhưng nàng là người nắm giữ
quân đội trong Âu Việt Tộc, chưởng khống toàn bộ việc đối ngoại Âu Việt Tộc.
Vui nhất là, Mị Thiên Hoa cũng coi như là bác của Nghiêm Quang, nàng là chị
gái của mẹ hắn.
Về phần không vui nhất, Mị Thiên Hoa không hiểu vì sao, vị bác này của hắn có
thành kiến rất lớn với phụ thân hắn – Nghiêm Minh.
Vì bị tộc trưởng Mị gia phản đối hôn sự, phụ thân hắn mới phải len lén mang
mẫu thân về Lạc Việt Tộc, phụ thân hắn vốn dự định sau khi đánh lui Tôn gia
liền hướng với mọi người công bố thân phận mẫu thân, đợi gạo nấu thành cơm lại
mang mẫu thân đến Âu Việt Tộc, không thể không nói ý nghĩ của phụ thân vẫn
tương đối ‘tiên tiến’.
‘Gạo nấu thành cơm’ đây chính là cách đơn giản nhất cũng trực tiếp nhất vượt
qua phản đối của trưởng bối trong nhà.
. . . . ...
Cửa thư phòng rốt cuộc lại mở ra, Nghiêm Quang cùng Mị Cơ đi ra ngoài, Chu lão
thì vẫn ở trong phòng, ông như đang đợi Nghiêm Ích Khiêm cùng Nghiêm Kiêu tiến
vào, ba người nam nhân có lẽ lại có việc muốn bàn bạc với nhau, cái này Nghiêm
Quang cũng không phải quá quan tâm.
Hắn đi ra ngoài, đối mặt với Nghiêm Kiêu đột nhiên kiễng chân nhỏ lên, hai tay
đưa ra quơ quơ.
Nghiêm Kiêu đầu tiên hơi giật mình nhưng cũng rất nhanh phản ứng, đưa hai tay
ra bế Nghiêm Quang.
Sau đó Nghiêm Quang liền ôm lấy cổ Nghiêm Kiêu nói nhỏ vào tai hắn.
“Phụ thân, cho dù thế nào người vẫn là phụ thân của a Quang”.
Câu nói này cũng không nhỏ, ở bên cạnh Mị Cơ cũng nghe rõ mồn một, bất quá Mị
Cơ chỉ với Nghiêm Kiêu nho nhã mỉm cười.
Nghiêm Kiêu vì Nghiêm gia bỏ ra quá nhiều, nàng không thể cho Nghiêm Kiêu cái
gì nhưng thân phận cha nuôi của Nghiêm Quang, nàng vẫn không có lý do ngăn
cản.
Nghiêm Kiêu toàn thân run lên, để một người như Nghiêm Kiêu run rẩy, tuyệt đối
không dễ.
Nghiêm Kiêu tại sao không muốn thân mật với Nghiêm Quang ?, hắn sợ nhất sau
này Nghiêm Quang khó xử, sợ nhất Nghiêm Quang không chấp nhận hắn, khi đó
Nghiêm Kiêu mới lại càng không biết đối mặt với thiếu chủ như thế nào.
Lúc này lại khác, trong nội tâm Nghiêm Kiêu thật ra vẫn coi Nghiêm Quang là
thiếu chủ chứ không phải con trai nhưng hiện nay hắn ôm chặt lấy Nghiêm Quang,
vẻ mặt cương trực lại trở nên kích động.
Hắn rốt cuộc có con trai rồi.
Nhìn hai người ôm nhau, Mị Cơ cũng không có ý định chia cắt hai cha con, nàng
một mực nhìn hai người.
. . . . . ..
“Đinh, hệ thống bắt đầu xác nhận lại ký chủ thông tin”
“Đinh, hệ thống bắt đầu kích hoạt nhiệm vụ chính tuyến”.
“Đinh, hệ thống bắt đầu triệu hoán danh tướng, xin ký chủ chờ trong giây lát”.
“Đinh, hệ thống thành công triệu hoán danh tướng, ký chủ có thể từ bảng thông
tin kiểm tra chỉ số danh tướng”.
Nghiêm Quang đang ôm lấy Nghiêm Kiêu, vẻ mặt lập tức dại ra.
Hắn xin thề, hắn không hiểu cái gì cả.
Chẳng nhẽ hệ thống tự nhiên bị điên ?.
Ngày hôm nay hắn đúng là phải đóng kịch nhưng cũng không tính là gì, dù sao
chỉ để che đi việc hắn đã sớm biết thân phận của mình mà thôi.
Về việc hắn ôm Nghiêm Kiêu, gọi Nghiêm Kiêu thì là thật lòng.
Hắn không thể đối với Nghiêm Kiêu như Mị Cơ, không thể coi Nghiêm Kiêu giống
như cha đẻ của hắn nhưng nếu phải chọn giữa Nghiêm Minh cùng Nghiêm Kiêu, hắn
nhất định vẫn chọn Nghiêm Kiêu.
Hắn là người xuyên không, hắn không thể vì một người đến cả gặp mặt còn chưa
từng gặp mặt lại đi xa lánh Nghiêm Kiêu, người chân chính vì hắn cùng mẫu thân
hắn bỏ qua rất nhiều.
Hắn thật sự muốn coi Nghiêm Kiêu là cha, một người cha nuôi chứ không phải là
danh tướng triệu hoán, lại càng không phải thuộc hạ.
Việc này vốn cực kỳ bình thường nhưng cái hệ thống trong đầu hắn, dĩ nhiên lại
phát điên cái gì vậy ?.