Nguyễn Chế Nghĩa Suy Tính


Người đăng: Nickclone2

Trương Văn Hiến thật sự rất khác với Nguyễn Chế Nghĩa.

Nghiêm Quang chưa từng gặp Nguyễn Chế Nghĩa nhưng mà hắn vẫn tin tưởng có thể
kéo được vị danh tướng về phía mình, cho dù hiện nay trung thành của Nguyễn
Chế Nghĩa với hắn thấp không thể chấp nhận thì hắn vẫn có cái tự tin này.

Theo Nghiêm Quang nghĩ, hắn chưa từng gặp mặt đối phương vậy lý do duy nhất để
đối phương giảm điểm trung thành cũng chỉ có thể là hiểu nhầm nhưng mà một đứa
trẻ như Nghiêm Quang thì có gì để Nguyễn Chế Nghĩa hiểu nhầm ?, nới rộng suy
nghĩ ra một chút, Nghiêm Quang chỉ có thể cười khổ.

Sau khi Nguyễn Chế Nghĩa rời khỏi Hạ Bì, Nghiêm Quang cũng đại khái đoán ra
Nguyễn Chế Nghĩa khinh thường Nghiêm Kiêu, cũng chỉ có như vậy mới dẫn đến
việc hắn chán ghét Nghiêm Quang, lại thêm lúc hắn hướng Nghiêm Kiêu cho người
đi tìm Nguyễn Chế Nghĩa sau đó mới làm vị danh tướng này rời đi.

Thật tâm mà nói, Nghiêm Quang có chút phát sầu, trừ những người biết việc năm
đó ra thì bất cứ người dân Lạc Việt nào ở thành Hạ Bì này đều khinh thường
Nghiêm Kiêu.

Về phần Trương Văn Hiến không giống.

Ông năm nay đã 60 tuổi lại là người Sơn Việt Tộc Lão, vậy Nghiêm Quang hắn có
thể chiêu mộ được sao ?.

Sơn Việt Tộc Lão, Nghiêm Quang chưa thể hiểu quá rõ về Sơn Việt Tộc nhưng hai
chữ ‘tộc lão’ thì rất nặng.

Tộc lão có một chữ ‘tộc’, đã liên quan đến tộc thì gần như không có việc
Trương sư sẽ rời bỏ Sơn Việt Tộc, đầu nhập vào bên Nghiêm Quang.

Cùng lắm vị Trương sư này với Nghiêm Quang hiện nay cũng chỉ có duyên gặp mặt
mà thôi.

Cho dù Nghiêm Quang thiên tài hơn nữa, kinh diễm hơn nữa, Trương Văn Hiến
cũng sẽ không rời bỏ Sơn Việt Tộc, sẽ không phản bội tộc nhân của chính mình.

Nghiêm Quang hiểu loại suy nghĩ này.

Ví dụ đơn giản nhất, liệu Chu lão – Chu Văn An có phải vì thấy Tôn Sách trời
sinh thần lực lại là con trưởng Tôn gia mà chịu đầu nhập phụ tá Tôn Sách, rời
đi Nghiêm Quang hắn ?, việc này căn bản không thể.

Muốn chiêu mộ được Trương sư, chí ít phải đợi đến ngày Lạc Việt Tộc cùng Sơn
Việt Tộc sát nhập, việc này thực sự rất rất khó.

Sơn Việt Tộc mạnh thế nào Nghiêm Quang cũng kệ, hắn đến cả Trung Nguyên còn có
dã tâm nuốt xuống, Sơn Việt Tộc chưa tính là gì nhưng mà phải phân biệt giữa
‘sát nhập’ cùng ‘thôn tính’.

Nếu là thôn tính, mọi việc đều dễ làm, nắm tay ai to hơn người đó làm chủ,
chính là dùng binh lực đến nói chuyện, nếu làm theo dạng này Trương sư cùng
Lạc Việt Tộc nhất định sẽ trở thành kẻ thù.

Về phần sát nhập, việc này khó hơn thôn tính nhiều lắm, mang Lạc Việt Tộc cùng
Sơn Việt Tộc hòa làm một, bỏ qua một bước chiến tranh.

Cái gọi là sát nhập này, Nghiêm Quang cảm thấy gần như chỉ có thể xuất hiện
trên lý thuyết, quá mức huyễn hoặc.

Thêm một điều nữa phải nói, Tứ Đại Thị Tộc của người Bách Việt thật ra cũng
chia phe chia phái dựa trên địa thế địa lợi.

Ví dụ Sơn Việt cùng Âu Việt đều nằm ở phía Nam trung nguyên, quan hệ chưa bao
giờ tốt nhưng cũng chưa đến mức trở mặt thành thù.

Dương Việt cùng Dạ Việt lại thiên hướng nằm ở phía Bắc trung nguyên, về phần
quan hệ quả thật cũng không tính là kẻ thù.

Âu Việt cùng Sơn Việt tạo thành thị tộc Bách Việt phương nam trong khi Dương
Việt cùng Dạ Việt tạo thành thị tộc Bách Việt phương bắc.

Phương nam trọng nam.

Phương bắc trọng nữ, thị tộc Bách Việt phương bắc hiện nay chính là mẫu hệ.

Càng nghĩ đến sát nhập Bách Việt, Nghiêm Quang càng thấy đau đầu, thực sự đây
không phải là một việc muốn làm là làm, thực sự có rất nhiều thử thách.

Ngôn ngữ có chút bất đồng, cái này Nghiêm Quang hắn có thể chấp nhận.

Văn hóa có chút không đồng nhất, cái này có thể bỏ qua.

Nhưng mà thể chế chính trị còn khác biệt như trời với đất, thật sự . . .. là
thử thách rất lớn.

Hiện nay Sơn Việt đi ra một vị Trương sư – Trương Văn Hiến vậy có gì để đảm
bảo tương lai các đại tộc khác không đi ra một vị danh tướng Đại Việt ?.

Trọng trách trên người hắn, tựa hồ rất nặng.

. . . . .. ..

Trong lúc Nghiêm Quang đang đau đầu thì có một người nữa cũng đang gắng sức
suy nghĩ.

Người này chính là vị danh tướng Nghiêm Quang hắn ngày nhớ đêm mong, An Nghĩa
Đại Vương – Nguyễn Chế Nghĩa.

Nguyễn Chế Nghĩa lúc này rất khác chính bản thân hắn 1 năm trước.

Nguyễn Chế Nghĩa trên người mặc giáp bạc, sau lưng là cẩm bào bay phấp phới,
bên cạnh cắm lấy một cây bạch ngân thương, vừa nhìn đã lộ ra anh khí bức
người.

Trong đám tặc binh dưới quyền Cam Ninh, danh vọng của Nguyễn Chế Nghĩa rất
cao, hắn tham gia sau nhưng tài năng của hắn thì ai cũng nhìn thấy, thậm chí
được rất nhiều tặc binh gọi một tiếng Nghĩa ca.

Cho dù là Cam Ninh cũng không thể không thừa nhân, tài năng của Nguyễn Chế
Nghĩa cực kỳ kinh người.

Trước đây, đám thuộc hạ của Cam Ninh tiến lui tự nhiên nhưng cũng không phải
là trận thế gì, căn bản bọn họ tự thành thói quen, dù sao đều là trong sinh tử
rèn luyện mà ra, phối hợp đơn lẻ với nhau cực kỳ nhuần nhuyễn.

Phương thức chiến đấu thì cũng đơn giản, bọn họ là đạo tặc, toàn bộ đều dựa
vào sức mạnh bản thân thêm vào hung hãn không sợ chết, đánh ra một mảnh uy
danh.

Từ khi Nguyễn Chế Nghĩa đến thì sao ?.

Đám tặc binh này hoàn toàn được huấn luyện theo chuẩn quân đội, thậm chí vì tố
chất cùng kinh nghiêm chiến trường, chỉ sợ so với Tôn gia tinh nhuệ quân đội
cũng sẽ không kém.

Đáng sợ nhất, đám tặc binh này còn có kỷ luật, còn áp dụng cả kỷ luật của quân
đội, có thể am hiểu đoàn chiến chứ không thuần phối hợp theo nhóm nhỏ, vũ khí
cũng chia thành hai dạng, ngoại trừ hoành đao bên hông còn có một ngọn giáo
dài sau lưng.

Nguyễn Chế Nghĩa giỏi nhất là dùng trường thương, cũng giỏi nhất là huấn luyện
quân đội theo dạng giáo binh.

Một năm trước, đây là một đám tặc binh.

Một năm sau, đám người này so với quân chính quy còn muốn chính quy đồng thời
quân số đám tặc binh này đã lên đến 1200 người.

So với 800 tặc binh trước đây của Cam Ninh, liền một mực gia tăng 400 người.

Thật ra thân là tặc binh, Cam Ninh không cần một đạo quân mạnh mẽ như vậy, dù
sao bằng vào thực lực của Cam Ninh thêm vào đám tặc binh kia đã có thể coi là
hoành hành vô kỵ nhưng Cam Ninh vẫn bỏ đủ vốn, vẫn vì Nguyễn Chế Nghĩa mà bỏ
rất nhiều tiền bạc tích góp những năm qua đến nuôi đám tặc binh này.

Hắn gặp Nguyễn Chế Nghĩa từ 2 năm trước nhưng chân chính được Nguyễn Chế Nghĩa
đầu nhập vào mới 1 năm, trong vòng 1 năm này, Cam Ninh gần như dùng hết sạch
tài bảo tích góp những năm qua.

Lý do tại sao Cam Ninh phải tiêu tiền vì Nguyễn Chế Nghĩa ?, đây chính là bởi
câu đầu tiên Nguyễn Chế Nghĩa hỏi Cam Ninh, hắn hỏi Cam Ninh muốn làm tặc binh
cả đời chăng ?.

Cam Ninh một thân võ nghệ kinh người, chỉ sợ hắn không thua kém Tôn Kiên, đến
cả con trai Tôn Kiên là Tôn Sách, tương lai muốn dùng võ nghệ hàng phục Cam
Ninh cũng không dễ.

Cam Ninh đương nhiên sẽ không muốn một mực làm tặc binh nhưng mà hắn lại không
thích bị ép buộc, không thích bị gò bó vì vậy chính hắn cũng không nghĩ làm
quan, không nghĩ đầu nhập người khác, vì vậy mới lại đi làm tặc binh.

Nghĩ đến hình ảnh cùng mấy câu nói của Nguyễn Chế Nghĩa một năm trước, Cam
Ninh liền khẽ mỉm cười.

“Hiền đệ, ngươi hôm nay sắc mặt đặc biệt ngưng trọng, là có việc gì nha ?”.

Nguyễn Chế Nghĩa nhìn Cam Ninh, khuôn mặt vốn ngưng trọng liền xuất hiện ý
cười.

“Đại ca, kế hoạch của chúng ta, cũng nên bắt đầu rồi”.

Cam Ninh nghe vậy, sống lưng lập tức trở nên thẳng, ánh mắt nhìn về phía
Nguyễn Chế Nghĩa, ngụ ý bảo hắn nói tiếp.

Nguyễn Chế Nghĩa lấy ra một tấm địa đồ, ngón tay bắt đầu trên địa đồ di
chuyển.

“Đại ca, Tôn Kiên là huyện thừa ba huyện Diễm Độc, Vu Thai cùng Hạ Bì”.

“Trong ba nơi này, Tôn Kiên chú trọng nhất là Hạ Bì, về phần Diễm Độc cùng Vu
Thai đúng là không trọng thị, dù sao bất kể là địa thế, địa lợi, nhân khẩu thì
Hạ Bì đều hơn xa hai nơi kia ”.

“Lại nói, Tôn Kiên hiện nay tính tổng liền có 1 vạn 2000 binh lính, số lượng
binh lính này chia ra thủ hộ cả ba huyện trong đó Diễm Độc cùng Vu Thai mỗi
nơi 3000 binh lính, Hạ Bì lại có đến 6000 quân, cộng thêm gia nô cùng nô lệ ,
Hạ Bì có thể có 1 vạn quân trấn thủ”.

“Binh lực cỡ này, ngày xưa Nghĩa nghĩ cũng không dám nghĩ thậm chí cả đất
Giang Đông này cũng không có thế lực nào dám đánh xuống Hạ Bì nhưng mà thế
cuộc hiện nay thay đổi”.

“Phương Bắc Hoàng Cân Khởi nghĩa đã lan ra khắp nơi, lửa cháy xém toàn bộ
Trung Nguyên, nổi loạn nổi lên khắp nơi, ngay cả đất Giang Đông này cũng không
ngăn nổi chiến hỏa, vẫn có rất nhiều nơi bị ảnh hưởng, đây cũng là cơ hội của
chúng ta”.

Cam Ninh gật đầu với Nguyễn Chế Nghĩa, ánh mắt lóe lên.

“Cơ hội ?, nói kỹ hơn một chút”.

Nguyễn Chế Nghĩa gật đầu, rồi lại chỉ vào thành Hạ Bì.

“Đại ca, sáng nay Tôn Kiên liền rời khỏi Hạ Bì, hắn mang theo 3000 binh lính,
hội quân trung nguyên trợ giúp Hán triều dẹp loạn Hoàng Cân”.

“Việc này cũng không phải thiên đại bí mật gì, rất nhiều người biết, Tôn Kiên
hắn được Chu Tuấn tiến cử làm Tả quân tư mã, theo Chu đại tướng quân dẹp yên
giặc khăn vàng”.

“Tôn Kiên lần này ngoại trừ mang theo 3000 binh lính tinh nhuệ từ Hạ Bì còn
tiếp tục chiêu mộ quân sĩ khắp hai vùng Hoài – Tứ, hắn nghĩ cũng xa, liền
không muốn địa bàn của mình gặp nguy hiểm, quân chính quy đi rồi vậy liền ráo
riết tuyển mộ tân binh”.

“Lần này là cơ hội lập công cho Tôn Kiên, hắn mang đi toàn bộ đều là tinh nhuệ
trong tinh nhuệ của Tôn quân hơn nữa đi theo hắn còn có Hoàng Cái – Trình Phổ
hai tên tay sai đắc lực nhất”.

“Trong thành Hạ Bì lúc này, nếu tính cả tân binh sắp được tuyển tới, quân số
cũng chỉ khoảng 8000 người hơn nữa nếu không tính nô lệ trong thành thì quân
số cũng chỉ khoảng 4000 binh lính, đấy là còn chưa kể chí ít cũng phải có hơn
1000 là tân binh chưa qua đào tạo”.

“Đại ca cảm thấy, vụ làm ăn này thế nào”.

Cam Ninh ánh mắt lóe lên một tia hứng thú nhưng cũng rất nhanh lắc đầu.

“Quá mạo hiểm, đệ phải biết đánh cướp bên ngoài với công thành chiếm đất là
khác biệt bậc nào”.

Nguyễn Chế Nghĩa thản nhiên mỉm cười lại chỉ tay xuống hai vùng Tứ - Hoài.

“Không phải Tôn Kiên vẫn đang tuyển tân binh sao ?, chúng ta liền cho bọn họ
tân binh, hơn nữa đại ca đừng quên, đệ xuất thân là nô lệ Hạ Bì, cho một
nhánh quân chúng ta vào thành Hạ Bì trước sau đó chúng ta trong ứng ngoại hợp
liền có thể gây toàn bộ thành Hạ Bì tiến vào trạng thái hoản loạn, lúc này
những nô lệ Hạ Bì lại đứng lên, đâm thêm một nhát, thành Hạ Bì nhất định thất
thủ ”.

Nói đến đây, Nguyễn Chế Nghĩa thần bì mỉm cười.

“Đương nhiên đây là hạ sách, đại ca muốn nghe thượng sách chăng ?”.

Cam Ninh vốn đang nghĩ mấy lời nói của Nguyễn Chế Nghĩa, hắn cảm thấy nghe
theo vị hiền đệ này thật sự có thể đánh hạ Hạ Bì, vốn đang định gật đầu đáp
ứng thì lại nghe thấy thượng sách cùng hạ sách, ánh mắt liền kỳ quái quan sát
hiền đệ.

“Ngươi vẫn là cái tính cách này, hạ sách của ngươi đại ca cảm thấy có khả năng
rất lớn thực hiện được, vậy còn thượng sách là gì ?”.

Nguyễn Chế Nghĩa lần này tiếp tục di ngón tay về phía Hạ Bì.

“Tôn Kiên mang theo quân đội đi thì cũng thôi nhưng Hoàng Cái cùng Trình Phổ
liền đi theo hắn, trong thành chỉ còn lại Tổ Mậu, Hàn Đương, Chu Trị cùng
Nghiêm Kiêu”.

“Bản thân Tổ Mậu cùng Nghiêm Kiêu là hạng người hữu dũng vô mưu, khó thành
việc lớn, hai kẻ này không đáng lo”.

“Đáng lo chỉ có Chu Trị cùng Hàn Đương, hai người này đều có thể chưởng quản
một phương nhưng điểm yếu võ lực cũng không phải quá đáng sợ, chí ít đệ thấy
hai kẻ này vẫn là đánh không lại ta”.

“Thượng sách chính là kéo hai người này ra ngoài hơn nữa còn kéo luôn đám tinh
binh trong Hạ Bì ra ngoài, khi đó chúng ta lại trong ứng ngoại hợp, Hạ Bì nhất
định thất thủ”.

“Kéo thế nào ? “ . cam Ninh lại tiếp tục hỏi.

“Đơn giản, thành Hạ Bì phòng ngự cũng không sâm nghiêm, đại ca cùng ta tuyển
thêm chục tên hảo thủ giả dạng thương buôn tiến nhập thành Hạ Bì cũng không
khó, mục tiêu lần này chính là một đứa trẻ, gọi là Tôn Sách, con trai Tôn Kiên
”.

“Bắt cóc được hắn, nhét vào bao tải rồi ném xuống sông, ta cùng vài người gây
náo loạn trong thành, lại vòng đường khác mà ra, đại ca thủy tính như thần,
tất nhiên có thể an ổn mang đứa bé này ra khỏi thành Hạ Bì”.

“Lấy Tôn Sách làm con tin, chúng ta gửi thư yêu cầu đàm phán, nhất định có thể
kéo được một trong hai người Chu Trị cùng Hàn Đương ra hơn nữa hai người này
nhất định cũng sẽ mang theo Tổ Mậu hoặc Nghiêm Kiêu thậm chí mang theo cả hai
người ra ngoài bù đắp khoản võ lực của họ, dù sao uy phong của đại ca những
năm qua không phải ngồi không”.

“Đám người này đi ra, chúng ta cho nội ứng gây náo loạn thành Hạ Bì, lại mang
anh em đánh thẳng vào Hạ Bì, trong ứng ngoại hợp liền có thể thành công, sau
này Chu Trị hay Hàn Đương quay lại, đối mặt với thành cao lại không có khí
giới công thành, binh lực cũng không có thậm chí lương thảo cũng không, chúng
ta thậm chí giết luôn đám người này cũng không khó ”.

Cam Ninh rốt cuộc cũng hiểu kế sách của Nguyễn Chế Nghĩa, vỗ tay cười lớn.

“Hảo hảo, cứ làm theo ý này của đệ, huynh đệ chúng ta nhất định có thể đánh
xuống Hạ Bì”.

Nguyễn Chế Nghĩa cũng mỉm cười, vẻ mặt đầy tự tin.

“Nhất định thành, đại ca yên tâm”.

Tặc binh của Cam Ninh tổng cộng 1200 người, lúc này có 200 người xuôi dòng
xuống sông Hoài, chuẩn bị gia nhập Tôn gia quân, với tư cách tân binh, tiến
về Hạ Bì.

Ngàn người khác, cũng đang rục rịch hành động.

Không khí càng ngày càng trở nên căng thẳng, càng ngày càng trở nên gấp gáp.

Trong cái không khí này, có một lão nhân áo vải, bước vào thành Hạ Bì.

Sau lưng lão nhân này, không có hàng hóa gì quý giá, chỉ có một con lừa già,
vài bình rượu lớn.

Trong ánh chiều tà, đi xuyên qua cửa chính, một người một lừa, dần dần biến
mất cuối con đường phồn hoa nơi Hạ Bì.

.


Đại Việt Giang Sơn - Chương #26