Người đăng: Nickclone2
Nghiêm Quang cùng Tôn Sách lại đánh nhau, lần này hai đứa trẻ quyền đấm cước
đá, cũng không nể nang gì nhau, cả hai khuôn mặt đều sưng lên, thở phì phò
thoạt nhìn thực sự có chút thảm.
Hàn Đương ngồi trên ghế đá, mắt hổ trừng lớn nhìn về phía cả Nghiêm Quang cùng
Tôn Sách đang quỳ dưới nền đất, Hàn Đương thực sự giận dữ.
“Làm càn, đây là quân doanh chứ không phải ngoài đường chợ lớn, không phải các
ngươi thích làm gì thì làm, dĩ nhiên dám đánh nhau trong quân ?”.
Hàn Đương sao có thể không giận ?, hắn vốn đã giao cho hai đứa bé này việc
đứng tấn gánh nước nhưng khi trở về liền thấy cả hai đang quấn lấy nhau, quyền
đấm cước đá khí thế tung trời, đây căn bản là không để lời nói của hắn vào
tai.
Hàn Đương tất nhiên là nghĩ đúng, Tôn Sách tuổi trẻ tính tình cực hiếu động,
căn bản vô pháp vô thiên, Tôn Sách đúng là không để ý đến vị tướng quân này,
dù sao vẫn nhỏ hơn cha hắn không phải sao ?.
Về phần Nghiêm Quang càng không cần nói, hắn nghe lời Hàn Đương mới là lạ.
Hàn Đương vốn nghĩ hai đứa trẻ này không ưa nhau nhưng cũng không to gan đến
thế, cùng lắm chỉ ganh đua xem ai chịu được lâu hơn mà thôi, không ngờ cả hai
vừa đợi hắn đi liền lao vào đánh nhau ?.
Hàn Đương tức giận Nghiêm Quang thì ít, tức giận Tôn Sách thì nhiều.
Nghiêm Quang chỉ là loại hữu dũng vô mưu, làm việc không tính trước tính sau,
thuộc dạng người nông nổi không thích suy nghĩ, Hàn Đương cũng sẽ không để ý
lắm.
Tôn Sách bình thường hào sảng lại mang theo vài phần nghĩa khí, cũng không
phải loại hữu dũng vô mưu nhưng mà hôm nay dĩ nhiên dám bất tuân quy củ ? ,
thân là người nối nghiệp Tôn gia sao có thể như vậy ?.
Điều duy nhất làm Hàn Đương vẫn cảm nhận được chút vui vẻ là . . . Tôn Sách
không có thua, trái lại tựa như chiếm thượng phong với Nghiêm Quang.
Vài ngày trước còn thua nhưng sau vài ngày liền chiếm thượng phong trước mặt
đối phương, điều này đã nói lên thiên phú chiến đấu kinh người của Tôn Sách,
điểm này vẫn làm Hàn Đương hài lòng.
Hắn điều chỉnh giọng nói của mình một chút, âm thanh mang theo vài phần tức
giận.
“Ta không quan tâm hai đứa các ngươi ai là kẻ gây sự trước, bây giờ lập tức
chạy 20 vòng quân doanh, thiếu một vòng cũng không được, kẻ nào không làm nổi
thì chuẩn bị tinh thần đòn roi trách phạt”.
Nghiêm Quang cùng Tôn Sách nhìn nhau, trong mắt cả hai vẫn đầy vẻ ương bướng,
không nghĩ gì đều đứng lên, có lẽ cũng vì cả hai nội tâm đều bực dọc rất nhanh
đứng dậy chạy ra ngoài, Tôn Sách còn tốt, Nghiêm Quang căn bản còn không thèm
ném cho Hàn Đương một cái gật đầu.
Hàn Đương nhìn theo hai tiểu tử này chạy ra ngoài, lông mày dần dần nhíu lại.
Tôn Sách chạy sau Nghiêm Quang một chút, khuôn mặt anh tuấn của hắn vừa mới
trở về bình thường nhưng rốt cuộc lại một lần nữa sưng lên nhưng Tôn Sách lại
tương đối vui vẻ, hắn cảm thấy nếu Hàn Đương không về đúng lúc, hắn chính là
người thắng.
Tôn Sách hay Hàn Đương đều không biết, Nghiêm Quang rõ ràng đang nhường.
Tôn Sách có thể mạnh hơn Nghiêm Quang nhưng mà kinh nghiệm chiến đấu của hắn
còn non lắm hơn nữa kỹ thuật chiến đấu cũng chẳng ra sao, đối với người trưởng
thành lại cuồng đánh nhau như Nghiêm Quang mà nói muốn thắng cũng chẳng khó.
Nghiêm Quang chỉ là không muốn lại ép Tôn Sách, lúc này càng thể hiện võ dũng
mình cao, Nghiêm Quang mới càng không có lợi chưa kể đến hắn không muốn thúc
đẩy Tôn Sách so với nguyên gốc càng ngày càng mạnh.
Nghiêm Quang mang theo kiến thức của gần hai ngàn năm sau, Tôn Sách lấy gì so
với hắn bất quá Tôn Sách đang trong giai đoạn học hỏi cùng trưởng thành,
Nghiêm Quang cũng vậy.
Nghiêm Quang hắn chỉ cho phép mình có thể học hỏi của Tôn Sách, học hỏi của
đám danh tướng Tôn gia nhưng mà Tôn Sách, đừng hòng học được cái gì từ hắn ,
ai bảo hắn so với Tôn Sách trưởng thành sớm hơn đây ?.
Từ đó đến một đoạn thời gian rất dài về sau, Tôn Sách cùng Nghiêm Quang
thường thường vẫn cứ thích dùng nắm đấm nói chuyện, mỗi lần như vậy kết quả
đều là Nghiêm Quang rơi vào hạ phong, bất quá Tôn Sách cũng không thắng nổi ,
tất nhiên việc này vẫn là nói sau.
. . . . . . ..
Tôn Sách cùng Nghiêm Quang vẫn là trẻ con, thiên hạ phong vân biến đổi ra sao,
trẻ con vẫn sẽ không bị ảnh hưởng.
Bất tri bất giác, lại một năm nữa đi qua, Nghiêm Quang hắn đã đến thế giới này
được 5 năm.
Về thân hình mà nói, Nghiêm Quang 5 tuổi cũng chẳng khác gì hắn 4 tuổi, có
chăng cao hơn một chút, làn da đen hơn một chút, thoạt nhìn có vẻ khỏe mạnh
hơn một chút.
Một năm nay, Nghiêm Quảng chủ yếu học cưỡi ngựa cùng bắn cung trong quân
doanh, bắn cung còn có thể dễ một chút nhưng mà cưỡi ngựa thực sự gây khổ cho
hắn không ít.
Cưỡi ngựa chí ít khó gấp chục lần lái xe, dĩ nhiên đây là nhận xét của Nghiêm
Quang hắn sau không biết bao nhiêu lần đau mông đến không ngủ được.
Ngựa trong thời đại này mới chỉ có dây cương cùng yên ngựa, bàn đạp còn chưa
được phát minh ra, mỗi lần lên ngựa không có chỗ đặt chân thực sự rất khó ổn
định thăng bằng lại thêm đường đất đá rung khiến Nghiêm Quang hắn mỗi lần cưỡi
ngựa cứ như gặp phải cực hình vậy.
Cũng may hắn vẫn tính là cứng cỏi, vẫn có thể nắm lấy dây cương ngựa cố không
để ngã, sau một năm cũng tính là biết cưỡi ngựa nhưng kỹ thuật căn bản chẳng
ra sao.
Tất nhiên Nghiêm Quang hiện nay còn rất nhỏ, cũng không ai yêu cầu hắn cao
hơn, hắn có thể cưỡi ngựa đã là việc ngoài ý muốn của Hàn Đương.
Về phần bắn cung thì không phải nói, đúng là bắn cung khó ngắm hơn bắn súng
nhiều nhưng mà dẫu sao vẫn là dùng mắt ngắm, Nghiêm Quang đã có kinh nghiệm
làm quen cũng không quá khó.
Yêu cầu lớn nhất của bắn cung ngoại trừ ngắm ra thì còn cả lực tay cùng khả
năng cảm nhận môi trường xung quanh ảnh hưởng thế nào đến mũi tên, vế trước
Nghiêm Quang đương nhiên có thể làm được, về phần vế sau hiện nay cũng không
ai bắt hắn phải làm được.
Chung quy lại, cái gì cũng cần thời gian đến tích lũy, bất kể là cưỡi ngựa hay
bắn cung.
Trải qua một năm cố gắng tìm kiếm, Nghiêm Quang cũng triệt để mất niềm tin với
việc sẽ tìm ra tung tích của Nguyễn Chế Nghĩa, hắn chỉ biết vị danh tướng này
hiện nay là nô lệ bỏ trốn khỏi Hạ Bì, bị quan bình ráo riết truy lùng, về
phần tại sao lại trốn khỏi Hạ Bì thì hắn không rõ.
Càng trùng hợp, Nghiêm Quang cũng biết ngày Nguyễn Chế Nghĩa rời đi cũng là
ngày đầu tiên Nghiêm Quang hắn tiến về giáo trường.
. . . . . ..
Lưng dựa vào thành ghế đẩu, lười biếng vươn tay ngáp dài một cái.
Nghiêm Quang sau một năm không tìm được tung tích của Nguyễn Chế Nghĩa, hắn
cũng chỉ còn biết mong đợi vào duyên phận dù sao ở đất Giang Đông này hắn cũng
không có thực quyền, đừng nói là hắn mà ngay cả Nghiêm Kiêu cũng vậy.
Tại thành Hạ Bì bản thân Nghiêm Kiêu còn có chút quyền lợi nhưng phóng tầm mắt
ra khỏi thành Hạ Bì chỉ sợ còn không ai biết Nghiêm Kiêu là ai.
Không thể tìm được Nguyễn Chế Nghĩa, Nghiêm Quang cũng đành hy vọng vào vị
danh tướng tiếp theo.
“Hệ thống, bắt đầu triệu hoán danh tướng”.
“Đinh, hệ thống bắt đầu triệu hoán danh tướng, xin ký chủ đợi trong chốc lát
“.
“Đinh, hệ thống thành công triệu hoán danh tướng, xin ký chủ kiểm tra thông số
danh tướng”.
. . . . . . ..
- Tên : Trương Văn Hiến
- Phân Dạng : Hiền Thần
- Tuổi Tác : 60
- Võ Lực : 97 (94)
- Trí Lực : 80 (72)
- Mị Lực : 90
- Lĩnh Binh : 55
- Nội Trị : 50
- Trung Thành : 41
- Binh Chủng ( Kỵ Binh : C, Cung Binh : A, Kích Binh : C, Giáo Binh : A ,
Thủy Binh : C, Cơ Binh : C)
- Thân Phận Xuất Hiện : Sơn Việt Đại Lão.
. . . . . . ..
Nghiêm Quang đang ngồi trên ghế nhưng sau khi nhìn thấy cái bảng chỉ số này,
lập tức muốn ngã ngửa ra đằng sau.
Hắn tựa hộ mời đến một ‘siêu nhân’.
Võ lực dĩ nhiên lên đến 97 ?.
Sử Việt từ bao giờ có vị danh tướng như thế này ?.
Hắn không phải coi thường lịch sử dân tộc ta nhưng mà theo Nghiêm Quang nghĩ,
võ tướng có võ lực lên đến 97 thực sự phải là người cực kỳ nổi danh, vì cái gì
người này lại hắn lại không biết ?.
Cũng không phải Nghiêm Quang dốt sử nhưng đúng là hắn không nhớ nổi cái tên
này.
Đấy là còn chưa kể Trương Văn Hiến có bảng chỉ số quá lạ, gần như là lần đầu
tiên hắn nhìn thấy.
Vì cái gì phân dạng lại là hiền thần ?.
Vì cái gì còn có cả chỉ số trong ngoặc ?.
Rốt cuộc hắn vẫn phải thở dài mà hỏi google hệ thống.
“Hệ thống, giúp ta kiểm tra thông tin của Trương Văn Hiến”.
“Đinh, hệ thống bắt đầu tra cứu thông tin Trương Văn Hiến, xin ký chủ đợi
trong giây lát”.
. . . . . . ..
Trương Văn Hiến là người Nghệ An, sinh vào khoảng thế kỷ 18, cuối thời đại
nhà Nguyễn đầu thời đại nhà Tây Sơn.
Trương Văn Hiến là người giỏi văn giỏi võ, khí khái hơn người, ông là anh em
thúc bá với Trương Văn Hạnh, đại thần thời Võ Vương Nguyễn Phúc Khoát.
Sau khi Nguyễn Phúc Khoát qua đời, quốc phó Trương Phúc Loan chuyên quyền,
Trương Văn Hạnh tỏ ý phản đối nên bị Trương Phúc Loan bắt giết. Trương Văn
Hiến phải bỏ vào Nam.
Trong quá trình vào Nam lập nghiệp, ông ghé vào nghỉ chân tại ngôi chùa hẻo
lánh, sau đó quen với trụ trì hiệu Trí Viễn thiền sư, vốn là quan trả ấn về
nương cửa Phật. Theo lời khuyên nhủ của thiền sư, Trương Văn Hiến vào Quy
Nhơn, Bình Định lập nghiệp.
Trương Văn Hiến tuy là người Nghệ An nhưng lại được coi là người đặt nền móng
cho đất võ Bình Định.
Muốn nói đến Trương Văn Hiến liền phải nói tới những học trò của ông, trong
đó nổi tiếng nhất là ba huynh đệ nhà Tây Sơn.
Thái Đức Hoàng Đế - Nguyễn Nhạc.
Quang Trung Hoàng Đế - Nguyễn Huệ.
Đông Định Vương – Nguyễn Lữ.
Ngoài ra còn phải kể đến những võ tướng nổi tiếng dưới quyền nhà Tây Sơn như
Thiết Tý Đặng Văn Long, Phi Tướng Quân Phan Văn Lân.
Nói Trương Văn Hiến là người đặt nền móng cho nhà Tây Sơn cũng không ngoa.
. . . . ..
Đế sư.
Đế sư của hai vị hoàng đế Việt Nam.
Thầy dạy võ cho Nguyễn Nhạc, Nguyễn Huệ cùng Nguyễn Lữ ?.
Lúc này Nghiêm Quang rốt cuộc cảm thấy, Trương Văn Hiến thực sự quá cường hãn
, võ lực 97 có khi còn là hạ thấp ông.
Nếu coi ba anh em họ Nguyễn là người đặt nền móng cho đất võ Bình Định thì gọi
Trương Văn Hiến là người mở đường cho đất võ Bình Định cũng không quá chút
nào.
Tuyệt đối là danh nhân trong danh nhân, người đặt nền móng cho cả vương triều
Tây Sơn.
Đối với Trương Văn Hiến, Nghiêm Quang chỉ có một chữ phục.
. . . . ..
“Hệ thống, Hiền Thần là gì ?”.
“Đinh, hiền thần chính là cột trụ của quốc gia, những người này không phải
quan lại trong triều, không ham hư vinh bổng lộc, không ham chức tướng chỉ cầu
nhàn tản nhưng ngay cả hoàng đế cũng phải dùng lễ tiếp đãi, có việc gì không
giải quyết được liền tự mình đến hỏi, ngay cả hoàng đế đối với hiền thần cũng
mang theo vài phần kính trọng”.
Nghiêm Quang nghe hệ thống giải thích, hắn cảm thấy đây cũng là việc hợp tình
hợp lý.
Bằng vào năng lực của Trương Văn Hiến, hoàng đế quả thực phải dùng lễ tiếp
đãi, chí ít nếu Nghiêm Quang hắn làm hoàng đế, đối với danh nhân như vị võ sư
này cũng nhất định kính nể 3 phần.
“Hệ thống, tại sao võ lực của Trương lão là 97 nhưng phía sau lại là 94 ?”.
“Đinh, xin ký chủ rõ ràng, danh tướng cũng là con người, Trương Văn Hiến năm
nay đã 60 tuổi, không cách nào giữ được đỉnh phong trạng thái, sau này các chỉ
số chỉ biết càng ngày càng giảm, chỉ là tốc độ giảm nhanh hay chậm mà thôi”.
Trong thời đại này, 60 tuổi thật ra đã tính là thọ.
Cái tuổi tác này đúng là không còn giữ được đỉnh phong trạng thái, con người
dù sao cũng không phải thần tiên.
Lịch sử Trung Quốc lúc nào cũng tôn sùng bậc đại tướng như Liêm Pha hay Hoàng
Trung bất quá Nghiêm Quang cho là không đúng.
Người ta nói Liêm Pha càng già càng dẻo dai, Hoàng Trung càng già càng mạnh
nhưng đây căn bản là phi lý.
Liêm Pha năm 70 tuổi còn ra chiến trường, cái này Nghiêm Quang tin nhưng bảo
Liêm Pha 70 tuổi mạnh hơn Liêm Pha năm 30 tuổi ?, tính lừa trẻ con chăng ?.
Cuối cùng, Nghiêm Quang mới nhìn đến dòng Sơn Việt Nguyên Lão.
Mấy chữ này làm Nghiêm Quang nhíu mày thật sâu, trong lòng hắn rốt cuộc cảm
thấy nặng nề.
Nghiêm Quang không còn là đứa bé không biết gì về thế giới này, chí ít hắn từ
lời của mẫu thân, của Chu lão cùng với tự mình nghiên cứu thư tịch, hắn liền
biết tộc Bách Việt trong thế giới này cường hãn đến mức nào.
Tộc Bách Việt trên lý thuyết là có ‘trăm’ tộc nhưng chân chính có sức uy hiếp
chính là Tứ Đại Thị Tộc.
Sơn Việt, Âu Việt, Dương Việt, Dạ Việt.
Đây là Bách Việt Tứ Đại Tộc.
Lạc Việt Tộc của Nghiêm gia bọn họ so với Sơn Việt Tộc còn kém xa tít tắp.
Lấy ví dụ đơn giản, Lạc Việt Tộc có 5000 quân, Tôn Kiên mang 8000 quân Tôn
gia cùng với 4000 quân Chu gia liền có thể giáp công đại bại Lạc Việt Tộc
nhưng mà cùng số quân tương tự, có cho Tôn Kiên thêm một lá gan cũng không dám
cường công Sơn Việt Tộc.
Không bàn về địa lợi, chỉ bàn về binh lính.
Sơn Việt Tộc nắm giữ 5 vạn quân.
Bách Việt gần như không bao giờ có thể thống nhất cũng chính vì sự tồn tại của
tứ đại tộc kể trên, chỉ cần bọn họ một ngày không đạt thành nhận thức chung,
Bách Việt không có cách nào thống nhất với nhau.
Ngay cả trong thời Tam Quốc, bất kể tộc nào trong số 4 tộc trên đều có thể so
được với một phương chư hầu.
Đây là thực lực của Bách Việt Tộc trong cái thế giới này, trong cái niên đại
này.
May mắn cho Giang Đông, may mắn cho Tôn Kiên là tứ đại tộc của người Bách Việt
không tập trung ở phía sau Giang Đông nếu không Tôn Kiên nằm mơ cũng đừng hòng
phát triển thế lực của mình lan về phía trung nguyên, hắn liền sẽ phải đối mặt
với uy hiếp chí mạng sau lưng.
Sơn Việt Tộc nằm giáp với biên giới Giang Đông.
Âu Việt Tộc nằm giáp biên giới Kinh Châu, uy hiếp Lưu Biểu.
Dương Việt Tộc lại nằm giáp với biên giới người Ba tại Ba Thục, uy hiếp Lưu
Chương
Dạ Việt Tộc thì ở xa hơn, nằm ở vùng rừng thiêng nước độc phương Nam
Tại thế giới này, nếu Bách Việt Tộc thật sự có thể quy về làm một, chỉ sợ trở
thành một Mông Cổ phương Nam.
Đây là lý do tại sao Nghiêm Minh mục tiêu lớn nhất chính là thống nhất Bách
Việt chứ không phải là mang quân đánh phương bắc.
. . . . ..
P/S : Đáng lẽ viết xong chương này từ sớm mà mình quên save, bị lỗi word thế
là mất save luôn.
Sad life :(