Lần Đầu Gặp Hàn Đương .


Người đăng: Nickclone2

Nguyễn Chế Nghĩa là dạng danh tướng mà Nghiêm Quang tha thiết ước mơ nhưng mà
Nghiêm Quang chưa bao giờ từng nghĩ đến sẽ đặt vị danh tướng này ở vị trí đối
thủ.

Nếu Nguyễn Chế Nghĩa là đối thủ của hắn mà nói, thực sự rất nguy hiểm.

Nghiêm Quang không rõ Nguyễn Chế Nghĩa mạnh thế nào nhưng hắn rõ Nguyễn Chế
Nghĩa còn chưa hề phát triển hết, nếu Nguyễn Chế Nghĩa thực sự phát triển hết
. . . bên cạnh Nghiêm Quang có lẽ sẽ không có võ tướng nào đủ sức so với người
này.

Nghiêm Ích Khiêm không, Nghiêm Kiêu cũng không.

Người có thể sánh ngang với Phạm Ngũ Lão, trở thành danh tướng khác họ hàng
đầu nhà Trần, tuyệt đối cực kỳ có năng lực.

Lần này Nguyễn Chế Nghĩa đi tìm Cam Ninh, chỉ sợ hoàn toàn có thể làm ra hành
động không ai ngờ đến.

Cam Ninh người này có thể so với Trương Liêu nhà Ngụy.

Trong Tam Quốc, cũng không có mấy vị tướng có thể vượt qua Cam Ninh, người
được mệnh danh là thủy quái Giang Đông.

An Nghĩa Đại Vương cùng Thủy Quái Giang Đông liên hợp ?, đây quả thực là một
vấn đề đau đầu, cho dù ngay cả Tôn Kiên cũng sẽ không nghĩ đến, hiện nay vẫn
sẽ có người vì muốn báo thù cho Nghiêm Minh mà lựa chọn trực tiếp đối đầu với
ông ta.

Khác với Chu lão hay Nghiêm Kiêu, bản thân Nguyễn Chế Nghĩa không quan tâm lắm
đến hai chữ ‘đại sự’ hoặc chít ít với một thiếu niên năm nay mới 17 tuổi thì
chưa.

. . . . . ..

Cùng ngày Nguyễn Chế Nghĩa rời khỏi thành Hạ Bì, sáng hôm đó Nghiêm Quang cũng
đến quân doanh.

Nghiêm Quang là đi cùng phụ thân đến quân doanh nhưng khi tới cửa thì Nghiêm
Kiêu dừng lại.

Thấy Nghiêm Kiêu dẫn Nghiêm Quang dừng lại trước cửa quân doanh, liền có người
đi về phía bọn họ.

Đây là một nam nhân ăn mặc tương đối giống với người phía Bắc, quần áo trên
người đều làm từ vải đỏ, đầu đội mũ lông, người này thân hình cao lớn chí ít
cũng phải vượt qua 1m8, thân hình vì ẩn trong lớp quần áo cũng không dễ dàng
phát hiện ra là dạng người cơ bắp hay là cao gầy, đặc biệt nhất người này có
một bộ râu kẽm rất dày.

Nhìn thấy người này đi đến, Nghiêm Kiêu liền hơi hơi ôm quyền.

“Hàn tướng quân”.

Người này đối với Nghiêm Kiêu cũng gật đầu, hai tay chắp lại nhưng mà Nghiêm
Quang có thể nhận ra trong mắt ông ta vậy mà ẩn ẩn có một tia khinh thường ?.

“Nghiêm tướng quân”.

Nam nhân này sau khi chào hỏi Nghiêm Kiêu liền nhìn sang Nghiêm Quang, cho dù
ánh mắt người này nhìn hắn cực kỳ hứng thú nhưng Nghiêm Quang vẫn rất phản cảm
với hắn thậm chí là chán ghét, nam nhân này bất kể là nhìn hắn hay nhìn phụ
thân Nghiêm Kiêu trong mắt đều có khinh thường.

Cho dù hắn rất cố gắng che đi nhưng Nghiêm Quang vẫn có thể nhìn ra một điểm
này, trong cái thế giới người lừa ta gạt, biết mặt không biết lòng của hậu
thế thì người này diễn kỹ còn kém một chút.

Sự khinh thường này làm Nghiêm Quang cực kỳ khó chịu, về phần lý do tại sao
trong mắt nam nhân này có sự khinh thường ?, Nghiêm Quang không đoán cũng
biết, khinh thường dòng tộc của hắn, khinh thường người Bách Việt.

Trong lúc đối phương đang quan sát Nghiêm Quang thì hắn cũng đang lục lại trí
nhớ của mình, muốn xem kẻ trước mặt rốt cuộc là ai ?, rất nhanh hắn cũng
nghĩ ra.

Họ Hàn tại Tôn gia quân lại cùng cấp bậc với phụ thân hắn Nghiêm Kiêu, ngoại
trừ Hàn Đương ra còn có thể là ai ?.

Hàn Đương người này, vừa nhắc đến Nghiêm Quang đã không thích thậm chí trong
lòng còn hiện ra một tia sát khí.

Tôn Kiên có ngũ hổ tướng, nếu coi Tôn Kiên là một con đại mãnh hổ thì năm
người này cũng là mãnh hổ.

Hoàng Cái – Trình Phổ - Hàn Đương – Chu Trị - Tổ Mậu.

Đây là năm vị hổ tướng đi theo Tôn Kiên.

Hoàng Cái cùng Trình Phổ võ dũng hơn người đồng thời am hiểu dẫn binh đánh
giặc, là đại tướng đương thời.

Chu Trị xuất thân từ Chu gia đại tộc, võ dũng chưa chắc đã cao nhưng lại am
hiểu binh pháp, làm việc chỉnh chu đâu ra đó, tính trước tính sau, Chu Trị
chính là quân sư trong Tôn gia quân hiện nay.

Tổ Mậu xuất thân bình dân, anh dũng thiện chiến lại cực kỳ trung thành, chính
là cận thân võ tướng bên người Tôn Kiên, là người có thể bảo vệ Tôn Kiên kê
cao gối mà ngủ.

Cuối cùng là Hàn Đương, Hàn Đương giống như đứng giữa Chu Trị cùng đám Trình
Phổ - Hoàng Cái vậy, hắn vừa có võ dũng vừa có trí mưu nhưng trí mưu của Hàn
Đương không nằm ở việc bày mưu tính kế hay sắp xếp nội chính quốc gia, Hàn
Đương làm người cẩn thận, thích hợp phụ trách hậu cần, bảo vệ đường lui cho
Tôn Kiên.

Tất nhiên Hàn Đương còn một thân phận khác, hắn là lo phía sau cho Tôn Kiên,
giúp Tôn Kiên đảm bảo có thể một mực đi về phía trước, lúc này phía sau Tôn
Kiên là đâu ?, chính là Bách Việt, chính là Lạc Việt Tộc.

Hàn Đương người này hiện nạy nhận trọng trách, thay mặt Tôn gia giám sát và
cai quản Lạc Việt tộc.

Mang theo cái trọng trách này, trong ánh mắt Hàn Đương nhìn Nghiêm Kiêu cùng
Nghiêm Quang không mang theo một tia coi thường mới là lạ, trong mắt hắn Lạc
Việt Tộc từ trên xuống dưới đều chỉ là nô lệ, không hơn cũng không kém.

Ngay cả Nghiêm Kiêu, cũng chỉ có thể coi là hàng binh bại tướng ?, lấy tư
cách gì ngồi cùng hàng với hắn ?.

Hàn Đương dù sao cũng không phát hiện ra được nội tâm Nghiêm Quang xuất hiện
sát khí với hắn, người này khóe miệng hơi nhếch lên, đưa bàn tay to lớn ra
trước mặt Nghiêm Quang.

“Ha ha, Nghiêm tướng quân, tiểu tử này chính là con trai ngươi ?, Hàn Đương
quả thật tò mò, không ngờ quý tử nhà Nghiêm tướng quân thường ngày không đi ra
ngoài nhưng một khi đi ra ngoài liền biểu hiện kinh người ”.

Nghiêm Kiêu tựa hồ cũng không thích Hàn Đương cho lắm, tuy cùng là kẻ thù
nhưng Nghiêm Kiêu vẫn thiên hướng Hoàng Cái cùng Trình Phổ hơn, bản thân Hàn
Đương quá mức giả tạo.

“Hàn tướng quân, khuyển tử cũng chỉ may mắn trời sinh sức khỏe hơn người mà
thôi, không có gì cả, lần này mang khuyển tử đến quân doanh vẫn phải nhờ Hàn
tướng quân dạy dỗ nhiều hơn”.

Hàn Đương nghe vậy lại cười khà khà, ánh mắt tiếp tục chuyển sang nhìn Nghiêm
Quang.

“Tiểu tử, ngươi sau này liền theo ta, gọi ta một tiếng lão sư, ở trong quân
doanh này ta trực tiếp sẽ dạy dỗ ngươi nên người, trở thành một hán tử đỉnh
thiên lập địa, vì Tôn gia mở mang bờ cõi, thế nào ? ”.

Hàn Đương kẻ này rất đáng ghét, đây là suy nghĩ đầu tiên trong lòng Nghiêm
Quang.

Ánh mắt hắn ngước lên nhìn Hàn Đương có điều hắn phải nói gì ?, bản thân hắn
không muốn gật đầu, gật đầu liền sẽ mang theo một chữ ‘Hán’ . hắn căn bản
không thích, cho dù bên cửa miệng nói ra mấy câu này, hắn cũng không thích.

Về phần lắc đầu ?, dĩ nhiên cũng là không ổn, hắn biết Hàn Đương đang kiểm
tra hắn, nếu mà hắn lắc đầu chỉ sợ đoạn thời gian sau này tại Hạ Bì cực kỳ khó
sống thậm chí liên quan đến đại kế của Chu lão cùng Nghiêm Kiêu.

Hắn cũng không thể suy nghĩ quá nhiều, càng suy nghĩ nhiều, càng lộ ra không
thật.

Nghiêm Quang vẻ mặt vẫn non nớt như vậy, không có bất cứ biển đổi gì, ngước
đầu lên nhìn Hàn Đương sau đó đưa nắm tay nhỏ lên.

“Ngươi đánh còn không lại phụ thân ta, vì cái gì đòi làm lão sư của ta ? ”.

Một câu trả lời này, đủ ‘diệu’.

Đầu tiên Nghiêm Quang nói ra câu này điển hình của hai chữ ‘không não’ bởi câu
nói này tất làm Hàn Đương phật ý hơn nữa còn có thể gây ra ác cảm của Hàn
Đương với Nghiêm gia bọn họ.

Câu nói này nhìn từ phía nào cũng cực kỳ không thông minh nhưng lại rất phù
hợp với loại người hữu dũng vô mưu.

Giả ngu mà thôi, diễn sâu một chút là được.

Nhìn vẻ bướng bỉnh thậm chí có chút cao ngạo của Nghiêm Quang làm Hàn Đương
nhíu mày, về phần Nghiêm Kiêu thì lại cười khổ nhìn ‘đứa con trai’ này nhưng
mà trong nội tâm Nghiêm Kiêu bất giác cũng vui vẻ.

Hắn cảm thấy ‘thiếu chủ’ nói ra câu này vừa vặn hợp ý hắn, không phải vấn đề
Nghiêm Kiêu có manh hơn Hàn Đương hay không mà là mấy chữ ‘là hán nhân’ mà Hàn
Đương nói, loại người này cũng dám làm lão sư của Nghiêm Quang ?.

Hàn Đương dù sao cũng là đại tướng, hắn không thể nào đối với một đứa bé 4
tuổi mà giận dữ ?, cùng lắm chuyển hướng sang Nghiêm Kiêu bất quá kẻ này
trong mắt đã bao gồm cả chán ghét với chính Nghiêm Kiêu, quan hệ hai người
chẳng tốt đẹp gì, cũng không cần bán cho hắn mặt mũi.

“Ha ha, không hổ là con trai của Nghiêm tướng quân, cũng rất kiêu ngạo, ngươi
vì cái gì cho rằng ta đánh không lại phụ thân ngươi ?”.

Hàn Đương cúi người xuống nhìn Nghiêm Quang, trong mắt mang theo ngọn lửa như
có như không.

Hắn nhận trách nhiệm dạy dỗ Tôn Sách, nay lại thêm một cái Nghiêm Quang, chỉ
cần hắn muốn sau này cuộc sống của Nghiêm Quang tại quân doanh cũng sẽ không
tốt đẹp gì.

Nghiêm Quang ngước mắt lên nhìn hắn, sau đó vẫn giữ bộ mặt bướng bỉnh cùng
kiêu ngạo kia.

“Ngươi là lão sư của tên Bá Phù kia, hắn đánh không lại ta, đương nhiên ngươi
đánh cũng không lại phụ thân ta, có gì cần suy nghĩ ? ”.

Hàn Đương lần này ngẩn ra một chút, hắn vốn nghĩ mấy lời Nghiêm Quang nói là
Nghiêm Kiêu dạy nhưng khi nghe xong đáp án thì cũng không biết nói sao cho
đúng.

Nghiêm Quang mới 4 tuổi, sư phụ của hắn là ai ?, đương nhiên là Nghiêm Kiêu.

Sư phụ của Tôn Sách là ai ?, cũng chính là Hàn Đương hắn.

Nghiêm Quang có thể đánh bại Tôn Sách, theo cái ‘trí tuệ trẻ con ’ mà xem,
Nghiêm Kiêu mạnh hơn Hàn Đương hắn mới là hợp tình hợp lý ?.

Hàn Đương thật sự có cảm giác như nuốt phải con ruồi vậy, sắc mặt liền đen
lại.

“Không hổ là con trai Nghiêm tướng quân, quả thật kiêu ngạo hơn người, thực sự
mở rộng tầm mắt”.

“Đi thôi, theo ta, ta dẫn ngươi đến giáo trường”.

Hàn Đương quay đi, Nghiêm Quang cũng đi theo hắn, trước khi đi không quên đưa
bàn tay nhỏ nhắn làm một cái thủ thể ‘Ok’ với Nghiêm Kiêu.

Nghiêm Kiêu cho dù không hiểu thủ thế kia lắm nhưng vẫn gật đầu, hắn tiếp xúc
với Nghiêm Quang ít hơn Chu lão nhiều nhưng mà hôm nay hắn rốt cuộc hiểu một
chút cảm xúc của Chu lão hôm đó.

Đứng im tại cửa doanh trại, ánh mắt ngước nhìn lên bầu trời, bàn tay hơi hơi
nắm lại.

“Chủ tướng, Nghiêm Kiêu nhất định bảo vệ công tử, nhất định sẽ để công tử bước
tiếp đại nghiệp của chủ tướng”.

Nói xong sắc mặt Nghiêm Kiêu càng ngày càng lạnh lại, hắn biết Hàn Đương không
phải dạng tốt đẹp gì, nếu mà Hàn Đương dám làm gì quá phận với Nghiêm Quang,
hắn không ngại bất chấp tất cả đánh cho Hàn Đương cha mẹ cũng không nhận ra.

Có một việc Nghiêm Quang đoán đúng rồi, Hàn Đương đúng là đánh không lại
Nghiêm Kiêu.

Hàn Đương, chỉ số vũ lực của hắn là 88.

Chỉ số vũ lực của Nghiêm Kiêu hiện nay là 92.

Tại sao lại là 92 ?, bởi Nghiêm Kiêu năm nay đã gần 30 tuổi, hắn đang ở độ
tuổi đỉnh cao của võ tướng hơn nữa 4 năm qua trong Tôn quân, Nghiêm Kiêu ngoại
trừ huấn luyện binh lính, cố gắng học tập binh pháp còn dốc toàn lực mà luyện
võ, dù sao Nghiêm Kiêu ngoại trừ mấy việc này ra cũng sẽ không có việc khác
để làm.

Nghiêm Kiêu chính là muốn thay đổi bản thân mình.

4 năm trước, hắn là gia thần của Nghiêm Minh, là võ tướng nhưng mà Nghiêm Kiêu
cũng biết, trong chiến tranh, võ tướng không thể so với đại tướng.

Ví dụ điển hình nhất, chỉ xét đánh nhau liệu Trương Liêu có thể thắng qua Điển
Vi ?, bất quá nếu cho hai người một số lượng quân tương đương giao chiến,
Điển Vi chết chắc.

Sức người vẫn là có hạn.

Năm xưa Nghiêm Minh là bậc kỳ tài đại tướng, nhưng Nghiêm Quang thì sao ? ,
cái này Nghiêm Kiêu không chắc.

Hắn muốn thay đổi con đường của mình, chí ít sau này có thể . . . có thêm
nhiều tác dụng một chút trong đại nghiệp của Nghiêm Quang.

. . . . . ..

- Tên : Nghiêm Kiêu ( Yết Kiêu)

- Phân Dạng : Võ Tướng ( Đại Tướng)

- Tuổi Tác : 29

- Võ Lực : 92

- Trí Lực : 74

- Mị Lực : 37

- Lĩnh Binh : 75

- Nội Trị : 50

- Trung Thành : 120

- Binh Chủng ( Kỵ Binh : C, Cung Binh : S, Kích Binh : B, Giáo Binh : A ,
Thủy Binh : S, Cơ Binh : C)

- Thân Phận Xuất Hiện : Gia tướng của phụ thân ký chủ

. . . . . ..

Sau 4 năm, đây chính là bảng chỉ số của Nghiêm Kiêu.

Mị lực so với lúc trước giảm mạnh bởi trong lòng rất nhiều người dân Lạc Việt,
Nghiêm Kiêu chính là loại ăn cây táo rào cây sung, ngay cả trong mắt người dân
Giang Đông, Nghiêm Kiêu cũng chỉ là hàng tướng.

Mị lực giảm nhưng khả năng lãnh binh của Nghiêm Kiêu lại bắt đầu tăng mạnh ,
phân loại hình cũng từ từ thay đổi, thêm vào một cái ‘đại tướng’.

Nghiêm Quang hắn đang phát triển, ngay cả những người xung quanh cũng đang
phát triển, cũng đang cố gắng tự thay đổi bản thân mình.


Đại Việt Giang Sơn - Chương #23