Nguyễn Chế Nghĩa


Người đăng: Nickclone2

Nghiêm Quang cũng không biết, hắn lần này phạm sai lầm.

Nghiêm Quang xuất phát từ việc thành công triệu hoán danh tướng mà hắn quên
mất mỗi danh tướng trong hệ thống có cuộc đời của mình, có suy nghĩ của mình
thậm chí có con đường của mình.

Nghiêm Quang nhờ Nghiêm Kiêu tìm đến Nguyễn Chế Nghĩa nhưng mà Nghiêm Kiêu
cũng không quan tâm việc này cho lắm.

Nghiêm Kiêu chưa từng nghe đến Nguyễn Chế Nghĩa, sao biết kẻ này là ai ?, hắn
đương nhiên có thể tra danh sách nô lệ nhưng mà việc này cũng không phải trong
thời gian ngắn hơn nữa còn phải đến gặp Chu Trị - Chu tướng quân, vẫn tương
đối phiền phức.

Nghiêm Kiêu cũng không hỏi Nghiêm Quang tại sao muốn tìm người này hơn nữa
cũng may Nghiêm Kiêu không hỏi, Nghiêm Kiêu cho dù hỏi thì Nghiêm Quang cũng
không biết trả lời thế nào.

Từ mấy điểm này, Nghiêm Kiêu liền chỉ phái mấy người làm trong phủ, đi hỏi một
chút thông tin về Nguyễn Chế Nghĩa, nếu thật sự không tìm được, hắn liền đi
tìm Chu Trị.

. . . . . . ..

“Không xong rồi, Nghĩa ca, không xong rồi”.

Đây là một ngôi nhà nhỏ có vài phần nghèo nàn cùng rách nát, loại kiến trúc
này ở ngoài thành Hạ Bì có thể thấy rất nhiều rất nhiều, dạng này chính là nơi
ở của nô lệ.

Nô lệ trong thời đại này không tính là người nữa, bọn họ chỉ là hàng hóa, chỉ
là gia súc.

Từ quan điểm người hiện đại cực kỳ khó chấp nhận nhưng trong cái thời đại này,
thực tế là vậy, nhân quyền vốn rất rẻ.

Nô lệ chỉ cần một nơi che nắng che mưa mà thôi, ngoài ra còn đòi hỏi cái gì
nữa ?.

Bên trong căn nhà nhỏ này có một thiếu niên trẻ tuổi lưng dựa vào bức tường cũ
kỹ, ánh mắt dang nhẹ nhắm.

Người này nghe thấy có kẻ gọi mình, ánh mắt rốt cuộc mở ra, hơi hơi nghi hoặc
mà nhìn lại.

“A Tam, có việc gì vậy ?”.

Kẻ chạy đến này gọi là A Tam, tại cái thời đại này rất nhiều nô lệ thậm chí
còn chẳng có tên, trực tiếp cứ A Đại, A Nhị, A XXXX mà gọi, cực kỳ thuận
miệng.

A Tam không phải người tộc Bách Việt, hắn là người Hán nhưng cũng là nô lệ,
dù sao nô lệ cũng đâu phân xuất thân ?.

A Tam năm nay mới 15 tuổi, cho dù đang tuổi ăn tuổi lớn nhưng hắn gầy gò vô
cùng, trên người hắn không có mặc áo lộ ra nguyên cả mảng xương sườn, hốc mắt
cũng có chút lõm vào, vừa nhìn đã thấy cũng không phải dạng thiếu niên khỏe
mạnh gì.

Thân là nô lệ thật sự có bao nhiêu người khỏe mạnh ?, chủ yếu vẫn là những
thiếu niên thiếu dinh dưỡng dạng này mà thôi.

A Tam chạy vào, thấy thiếu niên trước mặt vẫn bình tâm như vại, trên khuôn
mặt không che dấu nổi vẻ hoảng hốt.

“Nghĩa ca, sáng nay ta đi ra ngoài liền nghe thấy có kẻ nhắc đến ngươi”.

Thiếu niên kia miệng ngậm một sợi cỏ lau lúc này đôi lông mày hơi nhíu lại ,
phải nói cho dù là nô lệ thì thiếu niên này đôi mắt rất có thần.

Hắn chính là người mà Nghiêm Quang trăm nhớ ngàn mong – An Nghĩa Đại Vương –
Nguyễn Chế Nghĩa.

Nguyễn Chế Nghĩa xuất thân từ thư hương môn đệ, ở Lạc Việt Tộc cũng có thể coi
là một gia tộc không nhỏ nhưng mà Nguyễn Chế Nghĩa ở trong Lạc Việt Tộc danh
tiếng cũng chưa hẳn đã tốt.

Nguyễn Chế Nghĩa xuất thân không tệ nhưng hắn không chăm chỉ đọc sách như tiền
bối trong nhà, suốt ngày mang lũ trẻ con xung quanh đến tập đánh gậy, thậm chí
chia phe đánh trận giả, dùng gậy gỗ làm giáo binh cứ như vậy tập luyện đám trẻ
xung quanh như đại tướng duyệt binh vậy>

Đại tướng

Cái danh từ này chính là ước mơ lớn nhất của Nguyễn Chế Nghĩa, một tay cầm
trường thương, dong duổi sa trường, một mình một ngựa nhập địch doanh, trường
thương tung bay, máu đỏ vảy tận trời cao.

Nguyễn Chế Nghĩa sau đó gia nhập quân đội Lạc Việt Tộc, trở thành binh lính
dưới quyền Nghiêm Minh, năm đó Nguyễn Chế Nghĩa mới tròn 13 tuổi.

Đừng nghĩ 13 tuổi quá trẻ, trong cái thời đại này nam hài 13 tuổi quả thật đã
có thể nhập binh doanh, trở thành một binh lính.

Người thường có thể có 60 năm cuộc đời nhưng với binh sỹ mà nói bọn họ chỉ có
30 năm sinh mệnh.

13 tuổi cũng không phải là đã đi được gần một nửa sinh mệnh sao ?, tuổi này
nhập ngũ cũng không tính là nhỏ lại thêm Nguyễn Chế Nghĩa dáng vẻ tuấn tú,
thân cao có thừa nhập binh doanh càng không có vấn đề gì.

Nguyễn Chế Nghĩa mộng tưởng là giúp chủ tướng Nghiêm Minh đánh đông dẹp bắc,
đánh ra một phen sự nghiệp, đáng tiếc trong cùng năm đó, Nghiêm Minh liền
chết dưới tay Tôn gia.

Nguyễn Chế Nghĩa cũng bị bắt sống trong trận chiến đó, bị mang đến Hạ Bì trong
thân phận nô lệ.

Hắn một mực ở Hạ Bì đã 4 năm.

Năm nay Nguyễn Chế Nghĩa 17 tuổi, độ tuổi bẻ gãy sừng trâu.

“Nhắc đến ta ? ”.

Nguyễn Chế Nghĩa lúc này âm thầm kỳ quái, hắn ở trong đám nô lệ Hạ Bì thực sự
không mấy nổi tiếng, thậm chí có thể nói là vô danh.

Nguyễn Chế Nghĩa từ khi đến Hạ Bì liền gần như ẩn thân, gần như không gây ra
chuyện gì, cùng lắm cũng chỉ thu mấy tên tiểu tử lại bên người để làm việc mà
thôi, Nguyễn Chế Nghĩa cảm thấy sẽ không ai hỏi hắn mới đúng ?.

A Tam gật mạnh đầu sau đó lén lút nhìn Nguyễn Chế Nghĩa.

“Ta hỏi được, là người phủ Nghiêm gia, nghe nói Nghiêm Kiêu kẻ kia cho người
dò hỏi tin tức của ngươi”.

Lần này Nguyễn Chế Nghĩa rốt cuộc ngồi thẳng dậy, ánh mắt lạnh lại.

Nguyễn Chế Nghĩa đương nhiên biết Nghiêm Kiêu chưa từng gặp qua hắn cũng chưa
từng nghe về hắn, vậy tại sao Nghiêm Kiêu lại cho người tìm hắn ?, Nguyễn Chế
Nghĩa hai tay nắm chặt lại, trong mắt lóe lên sát khí.

Nguyễn Chế Nghĩa hiểu Nghiêm Kiêu trước đây là gia tướng của Nghiêm Minh, mặt
nào thì hắn không rõ nhưng võ lực của Nghiêm Kiêu cực cao.

Nguyễn Chế Nghĩa cho dù tự tin với bản thân mình nhưng mà giữa hắn cùng Nghiêm
Kiêu vẫn còn có một khoảng cách, dù sao hắn năm nay mới 17 tuổi.

Người ngoài có thể không hiểu tại sao Nguyễn Chế Nghĩa nghe việc này sẽ có
phản ứng như vậy, việc này chỉ có Nguyễn Chế Nghĩa biết.

Không phải ngẫu nhiên trong lịch sử ông được gọi là An Nghĩa Đại Vương.

Trong tên con người này có một chữ nghĩa.

Nguyễn Chế Nghĩa võ lực cao cường, hắn muốn trốn thoát khỏi thành Hạ Bì cũng
không khó thêm vào đó kể cả thân phận nô lệ quấn thân thì hắn cũng không sợ,
cùng lắm làm cướp ? nên nhớ đất Giang Đông này chưa bao giờ thiếu thủy tặc.

Nguyễn Chế Nghĩa ở lại Hà Bì chính là muốn trả thù Tôn gia cùng Nghiêm Kiêu.

Nghiêm Kiêu cùng Tôn Kiên là hai người hắn muốn giết nhất hơn nữa Nguyễn Chế
Nghĩa không phải dạng người chỉ nghĩ mà không làm, Nguyễn Chế Nghĩa thực sự đã
bắt đầu hành động.

Vì hắn bắt đầu hành động cho nên hắn mới kiêng kị Nghiêm Kiêu.

“A tam, bọn hắn đã hỏi được gì chưa ? ”.

A Tam nghe vậy liền hơi nghĩ ngợi một chút mà lắc đầu.

“Nghĩa ca, chắc là chưa hỏi được nhưng mà không sớm thì muộn cũng tìm được ca
mà thôi, dù sao sự việc năm ngoái, Nghĩa ca cũng không tính là vô danh”.

Ánh mắt A Tam nhìn Nguyễn Chế Nghĩa cực kỳ cuồng nhiệt, trong đám thiếu niên
bọn hắn, hắn phục nhất là Nguyễn Chế Nghĩa.

Nguyễn Chế Nghĩa bình thường tài năng không lộ nhưng chỉ có tiểu đệ của Nguyễn
Chế Nghĩa mới biết vị ‘Nghĩa ca’ này mạnh như thế nào.

Lại nói đến Nguyễn Chế Nghĩa, năm ngoái Nguyễn Chế Nghĩa trong lúc vô tình gặp
được một người, một nhân vật không tầm thường của thời đại này.

. . . . ..

Một năm trước, Nguyễn Chế Nghĩa theo chủ vận chuyển hàng hóa tới Kinh Châu.

Kinh Châu không phải là đất Giang Đông nhưng có thể coi là thủ phủ của phía
nam, là một trong những đại thành lớn nhất cũng như trù phú nhất của phương
Nam.

Bản thân Kinh Châu là đại thành, Kinh Châu Mục lại là hoàng thân quốc thích ,
quyền thế ngập trời vì vậy Kinh Châu thực sự lớn hơn Hạ Bì nhiều lắm, bất kể
là dân số, nhân khẩu, binh lính hay độ giàu có, Hạ Bì đều không có cách nào so
sánh.

Hạ Bì những năm nay tuy liên tục phát triển nhưng vẫn chỉ là vùng nông thôn
nếu so với kinh Châu, Kinh Châu mới thật sự là thành thị.

Nguyễn Chế Nghĩa thân là nô lệ, hắn cũng không muốn bản thân mình lộ ra ánh
sáng nhưng hắn vóc người cao lớn lại trẻ trung, vì vậy vẫn bị gọi vào đội hộ
vệ của đoàn thương buôn, theo một vị chủ nô vận chuyển hàng hóa từ Hạ Bì đến
Kinh Châu.

Đội thương buôn này cũng tương đối lớn, chí ít có đến 3 nhà giàu đất Hạ Bì
liên hợp với nhau, số lượng thị vệ lên tới mấy trăm người trong đó còn có cả
binh lính chuyên nghiệp được trải qua huấn luyện cùng đào tạo, Nguyễn Chế
Nghĩa trong đám người này cũng không tỏ ra mình có cái gì đặc biệt, dĩ nhiên
cũng không được ai chú mục.

Chuyện có lẽ rất bình thường bởi đoàn thương buôn lớn như vậy thường thường sẽ
không có đám cướp nào dám đụng tới, đoàn thương đội tính cả đám thị vệ thì số
người cũng lên tới gần 500, đã coi như vượt qua quân đội của cả một huyện ,
cực kỳ an toàn.

Đến cả Nguyễn Chế Nghĩa cũng cảm thấy an toàn, trên đường ngoại trừ chịu nắng
chịu gió ra thì cũng không có gì thậm chí đồ ăn còn tốt hơn thường ngày rất
nhiều, hắn vẫn tương đối thỏa mãn.

Từ Hạ Bì đi đến Kinh Châu không gần lại thêm hàng hóa nặng nề dẫn đến đoàn
thương buôn ước lượng mất gần 1 tháng mới có thể tiến vào đất Kinh Châu, suốt
hai tuần đầu tiên đoàn thương buôn đi bằng đường thủy, cũng không gặp bất cứ
khó khăn nào nhưng đến ngày thứ 16, dị biến xảy ra.

Đoàn thương buôn gặp cướp.

Ngày thứ 15 bọn họ chuyển từ đường thủy sang đường bộ thì ngày 16 liền bị tấn
công.

Đám giặc cướp này cực kỳ không bình thường, tố chất từng kẻ đều rất cao thậm
chí còn cao hơn cả binh lính Hạ Bì đi theo thương đội, trang bị thậm chí còn
tốt hơn cả quân đội thông thường, kẻ nào kẻ đấy hung mãnh thiện chiến lại phối
hợp nhuần nhuyễn, toàn bộ đoàn thương đội đều bị dọa chạy, tán loạn thành năm
bè bảy mảng, không có chút chiến ý nào.

Thương đội lần này chính thức bị cướp.

Thương đội có bị cướp hay không Nguyễn Chế Nghĩa không quan tâm, hắn thậm chí
còn không có ý định vì thương đội gia sức, trực tiếp nhân lúc hỗn loạn mà trốn
đi, thân hình rất nhanh chạy đến bìa rừng sau đó tìm lấy một tảng đá lớn, lập
tức ẩn thân, vẻ mặt hoàn toàn mặc kệ.

Hắn hận không thể để đám chủ nô chết hết, hà cớ gì phải ra tay ?

Nguyễn Chế Nghĩa trốn nhưng mà hắn cũng không biết, hắn bị phát hiện.

Thân hình núp sau tảng đá lớn, theo bản năng tò mò của một thiếu niên, Nguyễn
Chế Nghĩa hơi hơi nhô đầu ra, muốn nhìn toàn giặc cướp này là thần thánh
phương nào.

Theo Nguyễn Chế Nghĩa suy nghĩ đám giặc cướp này so với Tôn gia quân còn tinh
nhuệ hơn, giặc cướp bình thường sao lại mạnh mẽ như vậy ?, đáp án chỉ có thể
là tư binh của chư hầu gàn đó thậm chí là tinh binh Kinh Châu giả dạng làm
cướp.

Suy nghĩ này không phải không thể xảy ra bởi việc này căn bản không thiếu,
minh thương ám độ, ai biết là ai làm ?.


Đại Việt Giang Sơn - Chương #21