Người đăng: Nickclone2
‘Đinh, hệ thống thành công triệu hoán danh tướng.
‘Đinh, bảng hệ thống chỉ số của danh tướng hiện ra, mời ký chủ quan sát’.
Âm thanh quen thuộc một lần nữa lại vang lên, cái âm thanh này cho dù nghe bao
nhiêu lần thì Nghiêm Quang hắn vẫn tương đối kích động.
Hắn ngày hôm nay mới có thể tính là tròn 4 tuổi đồng thời được phép tiếp tục
triệu hoán thêm một vị danh tướng.
Cái làm hắn bực mình nhất là hệ thống không bao giờ báo tên danh tướng cho
hắn, hắn cứ nhất định phải vừa chờ mong, vừa kích động mà nhìn vào bảng chỉ
số, thực sự rất trêu người.
Hít vào một hơi khí lạnh, bắt đầu bình tâm mà mở ra bảng chỉ số.
Thật tâm mà nói, Nghiêm Quang cũng tương đối thích cái cảm giác này, cảm giác
. . . kích thích như chơi cờ bạc vậy, đặc biệt gặp những danh tướng mà hắn
chưa từng nghe.
Biết nói sao bây giờ ?, nếu triệu hoán ra dạng siêu cấp danh nhân như Trần
Hưng Đạo hắn đương nhiên phấn khích nhưng lại thiếu đi cái cảm giác tò mò, cái
cảm giác tự nhiên biết thêm về một anh hùng đất Việt.
Cái cảm giác triệu hoán những danh tướng như Nguyễn Hiền, Nghiêm Phụ hay
Nghiêm Ích Khiêm, cảm giác tự mình nhìn lại chiến tích vàng son của họ thực
sự cho Nghiêm Quang thấy vài phần tự hào, hắn cứ như cảm nhận được anh linh
tiên tổ vậy.
Năm hắn tròn 4 tuổi, vị danh tướng tiếp theo mà hắn triệu hoán . . . gọi là
Nguyễn Chế Nghĩa.
Cái tên này làm Nghiêm Quang giật mình không nhẹ, An Nghĩa Đại Vương – Nguyễn
Chế Nghĩa.
Người này hắn biết, trong các đại tướng dẫn binh nhà Trần, nói về tài năng
ngoại trừ Phạm Ngũ Lão không ai có thể so với Nguyễn Chế Nghĩa, bất kể là Yết
Kiêu hay Dã Tượng vẫn đúng là thua kém vị danh nhân này.
Nguyễn Chế Nghĩa thật sự có thể coi là đại tướng hàng đầu nhà Trần đồng nghĩa
với là đại tướng hàng đầu Sử Việt.
Cái này nói cũng có chút quá lời bởi dân tộc ta đời nào không có người tài tuy
nhiên Nguyễn Chế Nghĩa ngay cả trong cái thời đại Hào Khí Đông A chấn kinh
thiên hạ cũng có thể tìm được vị trí cho mình đã có thể nói rõ tài năng của
ông.
. . . . . . ..
- Tên : Nguyễn Chế Nghĩa
- Phân Dạng : Đại Tướng ( Võ Tướng – Văn Thần)
- Tuổi Tác : 16
- Võ Lực : 86 +
- Trí Lực : 76 +
- Mị Lực : 74 +
- Lĩnh Binh : 77 +
- Nội Trị : 70 +
- Trung Thành : 38
- Binh Chủng ( Kỵ Binh : S, Cung Binh : A, Kích Binh : A, Giáo Binh : S ,
Thủy Binh : B, Cơ Binh : C)
- Thân Phận Xuất Hiện : Hà Bì Nô Lệ.
. . . . . . ..
Lại là một vị tướng có dấu (+) đồng thời Nguyễn Chế Nghĩa năm nay mới 16 tuổi.
Ngoại trừ dấu (+) rất nhiều ra Nghiêm Quang lần đầu tiên còn để ý đến cả chỉ
số binh chủng của Nguyễn Chế Nghĩa.
An Nghĩa Đại Vương – Nguyễn Chế Nghĩa có thể coi chính là dạng danh tướng mà
Nghiêm Quang cần, dạng danh tướng có thể lĩnh binh ra trận.
Giáo Binh – S, Kỵ Binh – S, ngay cả Cung Binh hay Kích Binh cũng là A ?.
Điểm binh chủng không đại diện khả năng lãnh binh của một người mạnh bao nhiêu
nhưng có thể đại diện sự thích hợp cầm dạng binh chủng đó của đại tướng là bao
nhiêu.
Bảng binh chủng của Nguyễn Chế Nghĩa . . . đẹp đến không thật, đẹp đến Nghiêm
Quang giật nảy cả mình.
Ngoài bảng binh chủng ra Nghiêm Quang còn nhìn thấy điểm nội trị của Nguyễn
Chế Nghĩa, nội trị dĩ nhiên 70 + ?, điểm mị lực thậm chí còn 74 + ?.
Các thông số khác vẫn còn nằm trong sự tiếp nhận của Nghiêm Quang nhưng mà tại
sao nội trị của Nguyễn Chế Nghĩa cao như vậy ?, đấy là còn chưa nói đến phân
dạng còn có thêm một cái – văn thần.
. . . . ..
“Hệ thống, giúp ta kiểm tra tiểu sử của Nguyễn Chế Nghĩa”.
“Đinh, dựa theo nguyện vọng của ký chủ, bắt đầu tra xét thông tin của Nguyễn
Chế Nghĩa ”.
. . . . . . ..
Nguyễn Chế Nghĩa người làng Cối Xuyên huyện Tràng Tân, lộ Hồng Châu.
Thuở nhỏ ông được cha mẹ cho theo học một thầy đồ trong làng, cực thích chơi
đố chữ. Lớn lên, Nguyễn Chế Nghĩa càng tỏ rõ sự thông minh, chịu khó học hành,
yêu thích văn chương, tinh thông Thái Ất, hiểu sâu kinh dịch. Năm 18 tuổi đã
tinh thông thơ từ . Ngoài việc học văn, ông còn say mê luyện tập võ thuật,
đánh côn, cưỡi ngựa bắn cung.
Năm 19 tuổi, giặc Nguyên sang lâm, Nguyễn Chế Nghĩa xung phong diệt giặc, lập
nhiều chiến công, trở thành tướng giỏi của Trần Hưng Đạo.
Trong trận đánh ở Chi Lăng (Lạng Sơn) do Phạm Ngũ Lão chỉ huy, Nguyễn Chế
Nghĩa giữ chức tiên phong tướng quân.
Sử Viết Nguyễn Chế Nghĩa một mình một thương xông về phía quân giặc như chốn
không người, thần uy trên chiến trường không ai địch nổi, được quân Nguyên sợ
hãi gọi là Thần Tướng.
Bản thân Nguyễn Chế Nghĩa cũng đã từng tham gia nhiều trận đánh ở lộ Hồng
Châu, Rừng Đa (Gia Lâm), ải Nội Bàng (Bắc Giang)... Trước thế giặc mạnh, thực
hiện cuộc lui quân chiến lược, Nguyễn Chế Nghĩa được lệnh hộ giá Thượng Hoàng
và vua tạm lánh vào Thanh Hóa.
Kháng chiến thắng lợi, vua Trần hạ chiếu bình công. Ông được phong chức Khống
Bắc tướng quân, tước Nghĩa Xuyên Công.
Sau chiến thắng Nguyên Mông, ông được cử làm Tổng trấn Lạng Sơn trong 6 năm .
Tại vùng biên cương gian khổ, ông đã vỗ về yên dân, bảo vệ biên thùy khiến một
vùng Lạng Sơn an ổn, yên bề phát triển . Sau đó, Nguyễn Chế Nghĩa hai lần làm
Tổng trấn lộ Hồng, mảnh đất quê hương.
Nguyễn Chế Nghĩa ngoài võ nghệ hơn người, ngoài khả năng lĩnh binh đánh giặc ,
tài nội chính còn thể hiện ra cả khả năng ngoại giao trời phú, để giữ hoà
hiếu lâu dài, các vua Trần đã 3 lần cử Nguyễn Chế Nghĩa tham gia đoàn sứ bộ đi
Nguyên vào các năm 1312 đời Trần Anh Tông, 1321 đời Trần Minh Tông và 1331 đời
Trần Hiến Tông, tất cả đều thành công rực rỡ.
Nguyễn Chế Nghĩa còn nổi tiếng với tài thơ văn hơn người, cho đến hiện nay
nổi tiếng nhất là 4 bài: Vô đề, Tự thuật, Đoan ngọ tiết và Bắc sở hành.
Nguyễn Chế Nghĩa là tứ triều nguyên lão, trải qua 4 đời vua nhà Trần, Do lập
công xuất sắc, Nguyễn Chế Nghĩa được vua Trần phong tước Nghĩa Xuyên công và
gả con gái yêu là công chúa Ngọc Hoa.
Nguyễn Chế Nghĩa là tướng tài, thuộc hàng quốc thích, đứng đầu ban võ, có lúc
kiêm cả Lễ bộ Thượng thư.
Nhắc đến Nguyễn Chế Nghĩa thực sự có thể dùng toàn tài để hình dung.
Sau khi ông mất, được phong làm An Nghĩa Đại Vương.
Trong quyển "Tóm tắt niên biểu lịch sử Việt Nam" của Hà Văn Thơ và Trần Hồng
Đức (2001) có phần ghi những nhân vật lịch sử nổi tiếng nhất triều đại nhà
Trần gồm 12 người, trong đó Nguyễn Chế Nghĩa được xếp thứ 10 trên Lê Văn Hưu
và Chu Văn An.
Không tính những nhân vật họ Trần, Nguyễn Chế Nghĩa chỉ dưới một mình Điện Súy
Thượng Tướng Quân – Phạm Ngũ Lão.
. . . . . ..
Bảng thông tin về Nguyễn Chế Nghĩa không thể nói là ngắn có điều với tài năng
cùng công trạng của vị danh nhân này cũng vẫn không coi vào đâu.
Nghiêm Quang chưa sống trong thời đại nhà Trần bao giờ, nhưng cho dù là thời
đại Hòa Khí Đông A hào hùng bản thân Nguyễn Chế Nghĩa chỉ dưới một mình Phạm
Ngũ Lão, nghĩ mà kinh người.
Nghiêm Quang biết trong khi xét công trạng, tại thời đại phong kiến nhất định
phải xét vương công quý tộc trước rồi mới xét tới đại tướng bình dân, trong vô
vàn tài năng thời đó của nhà Trần, Nguyễn Chế Nghĩa có thể nổi lên đưng song
song cùng Phạm Ngũ Lão, tài năng của Nguyễn Chế Nghĩa có thể dùng hai từ đáng
sợ để hình dung.
Trong chiến tranh, Nguyễn Chế Nghĩa có lẽ không sánh được bằng Phạm Ngũ Lão
nhưng tài năng của ông về mặt ‘văn’ lại cực kỳ đáng ngưỡng mộ, quan trọng
nhất Nguyễn Chế Nghĩa còn là chuyên gia ngoại giao.
Tại sao lại nói như vậy ?, chức thượng thư bộ lễ mà ông từng đảm nhiệm nói
thẳng ra chính là bộ trưởng bộ ngoại giao quốc gia của hậu thế, tất nhiên
cũng kiêm luôn bộ trưởng bộ văn hóa.
Tại thời phong khiến, Thượng Thư Bộ Lễ đương nhiên sẽ không nhiều việc như hậu
thế nhưng mà không thể vì vậy mà không nhìn tài năng về phương diện ngoại giao
của Nguyễn Thế Nghĩa, đừng quên Nguyễn Thế Nghĩa còn nhiều lần đi sứ Trung
Nguyên, toàn bộ đều là cực kỳ thành công.
. . . . . ..
Nguyễn Chế Nghĩa . .. người này Nghiêm Quang nhất định phải thu bất quá điểm
trung thành chỉ có . . .38.
Nguyễn Chế Nghĩa là danh tướng đầu tiên hệ thống triệu hoán không nằm trong
cây quan hệ của Nghiêm Quang tuy nhiên Nghiêm Quang vẫn có thể đại khái đoán
ra thân phận của ông ta.
Nguyễn Chế Nghĩa là người tộc Bách Việt hơn nữa rất có thể là người tộc Lạc
Việt.
Nguyễn Chế Nghĩa trong cái thế giới này là nô lệ ở Hạ Bì vì vậy Nghiêm Quang
có 99% nắm chắc Nguyễn Chế Nghĩa thật ra . . . cùng một đường theo mẹ con
Nghiêm Quang đến Hạ Bì, là người tộc Lạc Việt bị Tôn Kiên bắt đi sau khi
Nghiêm Minh thất bại.
Hắn năm nay mới 4 tuổi, làm sao có thể thu phục Nguyễn Chế Nghĩa đây ?.
Bản thân hắn cũng . . . không có tiền, nếu Nguyễn Chế Nghĩa dùng đang là nô lệ
vậy cách duy nhất giải cứu cho ông liền là mua lại.
Hai tay nhỏ đưa lên di di trên trán, Nghiêm Quang hắn cảm thấy tương đối khó
giải quyết, tất nhiên khó giải quyết cũng không phải là không thể giải quyết.
Hắn vẫn không quên, hắn còn có ‘quỷ tài’ ở bên cạnh.
. . . . . . ..
“A, sao tiểu Quang ngươi lại chạy đến chỗ ta thế này ?”.
Nguyễn Hiền rốt cuộc hạ quyển sách xuống, ánh mắt nhìn đứa bé đang đứng trước
mặt mình.
Đây chính là cách xưng hô giữa Nguyễn Hiền cùng Nghiêm Quang, giữa hai người
không phải quan hệ thầy trò mà càng giống anh em.
Nghiêm Quang nhìn vẻ mặt non choẹt của Nguyễn Hiền cũng lập tức bĩu môi.
“Hiền đại ca, ngươi lại giả vờ đọc sách rồi, mau nói xem lúc nãy ngươi đang
làm gì”.
Nguyễn Hiền nghe vậy liền giả vờ tức giận mà vỗ bàn.
“Ngươi sao lại dám vu oan cho ta như vậy, rõ ràng ta đang nghiên cứu thi từ”.
Nghiêm Quang chẳng nhẽ còn chưa hiểu vị ca ca này ?, hắn liền đưa ngón tay
nhỏ bé chỉ chỉ lên bàn.
“Đọc sách có thể đọc ngược sao ?”.
Nguyễn Hiền nghe vậy liền đỏ mặt, hắn nghe thấy bước chân chạy đến, cũng
không rõ là ai liền lập tức nâng quyển sách lên, ai ngờ là cầm ngược rồi.
“Khụ khụ, đại ca đang nghiên cứu cách đọc sách mới, tiểu tử ngươi mau về đi,
đừng làm ảnh hưởng tâm trạng đại ca “.
Nghiêm Quang ánh mắt cũng lóe lên một tia giảo hoạt.
“Hiền ca, nếu ngươi không muốn nói cũng được nha, ta liền đi mách với Chu
lão”.
Nguyễn Hiền nghe vậy quả thực có chút sợ, liền lén lút nhìn Nghiêm Quang.
“Tiểu Quang, ta đưa ngươi xem cái này nhưng ngươi nhất định không được nói với
lão sư, nếu không lão sư liền đánh bắp chân ta”.
Nói xong trong ánh mắt háo hức của Nghiêm Quang, Nguyễn Hiền liền lấy ra một
cái hộp gỗ, bên trong hộp gỗ vậy mà lại có hai con dế đang đá nhau.
Nghiêm Quang bản thân sắc mặt hơi hơi giật một chút, với người như Nguyễn
Hiền mà nói chọi dế là một thú vui trong cái thời đại không có bất cứ cái gì
để giải trí khác này nhưng với Nghiêm Quang mà nói . . . hắn không mấy hứng
thú.
“Tưởng gì chứ, chỉ là chọi dế mà thôi, trò này căn bản chơi không vui ”.
Nguyễn Hiền nghe vậy, khóe miệng cười lớn, hắn đương nhiên biết vị đệ đệ này
đôi khi có những suy nghĩ cực kỳ quái lạ, cũng cực kỳ thú vị.
“Vậy tiểu Quang ngươi mau nói, chúng ta chơi cái gì mới vui ?”.
Nghiêm Quang đầy thần bí mà nhìn Nguyễn Hiền sau đó hơi hơi nhếch miệng.
“Chúng ta trốn ra ngoài chơi đi”.
. . . . ..
Nguyễn Hiền thật ra cực kỳ ham chơi, nhìn hắn vẫn luôn là một bộ dạng cà lơ
phất phơ nhưng mà tài năng của Nguyễn Hiền thì dù là Nghiêm Quang cũng cảm
thấy cực kỳ khó tin, hắn hiện nay còn quá bé, ý kiến căn bản không dùng được
nhưng nếu là ý kiến của Nguyễn Hiền thì lại khác.
Nguyễn Hiền thực lực bày sẵn ra đó, chỉ cần Nguyễn Hiền có thể nhìn ra điểm
bất phàm của Nguyễn Chế Nghĩa sau đó về nói với Chu lão, việc mua lại Nguyễn
Chế Nghĩa cũng không khó.
Nên nhớ Nghiêm Kiêu cho dù không giàu nhưng hiện nay vẫn có thể coi là một
nhân vật không đơn giản tại Hà Bì, bằng điểm này muốn mua một cái nô lệ có lẽ
cũng không khó gì ?.
Nguyễn Hiền ngồi trên bàn, cũng không lập tức gật đầu với Nghiêm Quang mà lườm
hắn một cái.
“Hừ, nghĩ hay lắm, mỗi lần trốn ra ngoài chơi đều là ta ăn đòn thay ngươi, mỗi
lần như vậy đều bị đánh sưng cả bắp chân, không chơi, muốn trốn mình ngươi
trốn”.
Nghiêm Quang biết Nguyễn Hiền tâm động, hắn liền đưa tay gãi đầu cười trừ sau
đó thần bí lại gần Nguyễn Hiền, nói nhẹ vào trong tai hắn.
“Hiền ca ca, mấy lần trước là chúng ta xui xẻo bị bắt gặp, lần này chỉ cần cẩn
thận một chút là được nha “.
“Lần trước Chu lão đánh thảm như vậy nhưng mà . . . hiện nay không phải có
Nghiêm sư sao, Nghiêm sư luôn đối với ca cùng đệ mở một mắt nhắm một mắt, kể
cả có bị Chu lão phát hiện . . . cũng có Nghiêm sư cầu tình”.
Nguyễn Hiền nghe vậy, quả thật ý động, trạng Hiền của chúng ta . . . cực kỳ
ham chơi.
“Vậy tiểu tử ngươi phải nhớ, nếu . . . nếu ta bị ăn đòn nhất định cũng phải
bảo cả phu nhân cầu tình cho ta, nếu không sau này ta tuyệt không dẫn ngươi
đi chơi”.
Nghiêm Quang nghe vậy lập tức gật đầu như gà mổ thóc, hắn đưa ngón út quơ quơ
.
“Hiền ca, ngoắc tay nha”.
Nguyễn Hiền cũng đưa ngón tay ra ngoắc với Nghiêm Quang sau đó hai đứa trẻ một
lớn một nhỏ . . . lén lút rời khỏi biệt viện.
Nghiêm Quang cùng Nguyễn Hiền cũng không biết, hai người bọn họ không dấu được
Nghiêm Ích Khiêm.
Trước đây trong phủ không có ‘cao thủ’ nào, thường thường đi chơi về mới bị
phát hiện còn nay trong phủ có nhân vật như Nghiêm Ích Khiêm sao có thể để hai
đứa bé thần không biết quỷ không hay đi ra ?.
Nhìn hay thân ảnh nhỏ nhắn rời đi, Nghiêm Ích Khiêm lắc đầu cười khổ sau đó
trong bóng tối chậm rãi đi theo hai người.