8:tạo Phản


Người đăng: lamboly

Là một người có tính cách quyết đoán,một khi đã nhận định việc gì là phải làm
cho đến cùng, khi hắn đã đoán được mưu đồ cũng như thấy được trong mắt Vương
tướng quân sát khí thì Hắn đã quyết định giết người này, trận đấu này cũng chỉ
coi là cái cớ mà thôi.
“cha,ngươi thực sự không đoán được mục đích chân chính của bọn chúng sao ”
Khi mọi người ở đây tỉnh hồn lại thì không chờ cha hắn nói gì hắn trực tiếp
dành trước nói hắn cũng không tin cha hắn sẽ không đoán được mục đích thực sự
của đám người này.
“Tuấn nhi ngươi định tạo phản sao ”
Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn ngay từ đầu cha hắn đã biết tất cả, vốn
dĩ xuất thân bình dân thế nhưng Trần Hưng là một người thông minh, biết luồn
lách, bởi vì không thông minh hắn cũng không thể làm đến chức quan tam phẩm
lại là vị trí quan trọng như thế này, vào cái thời đại mà chức quan tứ phẩm
chín thành nắm trong tay thế gia môn phiệt này thì một kẻ xuất thân bình dân
làm được đến mức này quả là hiếm càng thêm hiếm. suy nghĩ một chút hắn lập tức
minh bạch ý của người con trai hắn. Hiện nay thế đạo hỗn loạn hoàng đế thì vô
năng các thế gia môn phiệt ngày càng hoành hành phản loạn chắc chắn sẽ xảy ra,
ban đầu bản ý của hắn là thuận lợi bàn giao chức vị cho tể tướng rồi dẫn vợ
con cáo lão hồi hương, thế nhưng còn chưa kịp bàn giao cái gì thì Vương Tướng
quân đã bị con trai hắn giết, Chuyện này mà đến tai tể tướng thì cả nhà hắn
chết không thể nghi ngờ hiện nay con đường duy nhất mà hắn có là tạo phản điều
này làm hắn cười khổ không thôi đừng nhìn hắn là một vị đại tướng tay cầm hơn
vạn hùng binh thế nhưng trong mắt thế gia môn phiệt thì hắn chỉ là một con
giun dế mà thôi.
Hít vào một hơi thật sâu làm cho mình bình tĩnh lại vì dù sao mọi chuyện đã
xảy ra Hối hận cũng không giải quyết được gì cả nên hắn ban bố một loạt mệnh
lệnh
“Trần Quân ngươi sai người dọn dẹp nơi này, cho đến khi nào mọi chuyện ổn định
thì không cho phép ai được ra, vào phủ mà không có lệnh, đồng thời ngươi cũng
thông báo cho nhị thúc và tam thúc của ngươi đến gặp ta ”
“Trần Ngọc ngươi dẫn theo toàn bộ binh lính trong phủ cùng đại ca ngươi tiến
đánh Vương phủ, nhớ kĩ nghe lệnh đại ca ngươi”
Khi đang nói chuyện trên người Trần Hưng vô tình thả ra một loại khí thế, đây
là một loại khí chất cương nghị quyết đoán của một vị tướng quân.
Mặc dù vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thế nhưng biết tính nghiêm trọng
của sự việc nên Trần Quân, Trần Ngọc đều chắp tay cúi đầu tuân lệnh
Khi thấy ba đứa con trai của mình đã đi xa trên khuôn mặt cương nghị của Trần
Hưng lúc này mới dãn ra trong mắt hắn còn mang theo chút ý cười nếu không phải
biết bây giờ hoàn cảnh không thích hợp thì hắn chỉ muốn cất tiếng cười to nói
“haha ai bảo con trai lão tử ngu ngốc hắn chỉ là đại trí giả ngu mà thôi ”
Từ lâu hắn đã biết đứa con trai này của hắn không như người thường thế nhưng
hôm nay nhìn thấy biểu hiện của nó hắn mới biết được con trai mình ưu tú như
thế nào phần này quyết đoán phần này trí tuệ quả thực là vạn người trong một
Khi đến trước cổng thì hắn thấy Trần Ngọc đang đứng đợi bên cạnh hắn còn một
đội Nhân Mã khoảng 500 người, trên người ai cũng toả ra sát khí có thể thấy
được những người này đều là những người tinh nhuệ nhất trong quân doanh của
cha hắn,khi thấy hắn tới mọi người hơi khom mình cúi chào, Trần Ngọc vội vàng
chạy đến cười nói
“Đại ca ngươi đến rồi ”
Đối với người này hắn lười nhác nói chuyện nên sau khi lên ngựa hắn thúc ngựa
đi trước, thấy như vậy Trần Ngọc chỉ hơi cười nhẹ rồi theo sau tuy nhiên trong
mắt hắn còn mang theo một vòng âm tàn nhưng rất nhanh được thu liễm
Nói đến thì đây có lẽ là lần đầu tiên hắn đi ra ngoài phủ, trên đường đi hắn
âm thầm đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
“Người ở đây xuyên đều là vải bố, chỉ có trên người Trần gia mới có tơ lụa,
chưa thấy qua vải bông; vệ sĩ khoác thiết giáp càng ít, liền là cưỡi ngựa mấy
vị Tướng Lĩnh cũng là giáp da chiếm đa số, nhìn đến cái thế giới này sinh hoạt
chế tạo trình độ rất thấp.'

Trần Tuấn Minh một bên thúc ngựa lao nhanh, một bên yên lặng đánh giá cảnh vật
chung quanh.

'Tường đất, không có gạch ngói, liền là Trần phủ trong ấn tượng giống như
cũng là dùng gạch đá lũy chế độ mà thành, công nghiệp tiêu chuẩn cũng rất
thấp.'

'Ân, bản thân bọn người ở tại trên đường cái chạy lâu như vậy, cũng không
trông thấy có bao nhiêu người đi ra, nhìn đến thương nghiệp cũng không phát
đạt, đi ra mấy cái càng là vội vàng quỳ gối con đường hai bên, cái thế giới
này hẳn là còn ở vào chế độ nô lệ.'

'Không đúng, tiền triều cũng đã phế bỏ chế độ nô lệ, chỉ là còn có một chút
tro tàn chưa diệt. Nhìn đến đây là một cái còn còn sót lại lấy chế độ nô lệ
phong kiến xã hội.'
Đang vừa đi vừa đánh giá hoàn cảnh xung quanh thì một canh giờ sau liền đến
trước cửa Vương phủ nói đến vị Vương tướng quân cũng chả tốt lành gì, ban đầu
Vương phủ này là phủ đệ của một vị thương nhân giàu có thế nhưng hơn một tháng
trước bị Vương tướng quân trưng thu tất nhiên vị thương nhân này không thể
đồng ý cho nên hắn chỉ có thể ở lại doanh trại, mọi chuyện tưởng như đã kết
thúc thì vài hôm sau tất cả cửa hàng của vị thương nhân này đều bị những người
lạ mặt thường xuyên đến đập phá, quan phủ lại không giải quyết thậm chí còn
không hỏi đến chỉ một vài tuần sau vị thương nhân này tán gia bại sản và bắt
buộc phải bán cho Vương Viễn phủ đệ một cái giá rẻ mạt.
“Đứng lại đây là vương phủ không có lệnh của Vương tướng quân các người không
được vào ”
Khi đến trước cổng thì hắn thấy có 2 người quân sĩ đứng gác cổng, khi thấy bọn
hắn tiến đến thì một người trong đó lên tiếng cảnh cáo đồng thời cũng ra dấu
cho một người khác người kia hiểu ý nhanh chóng chạy vào Phủ thông báo cho
quân Sĩ bên trong, hắn thấy vậy cũng lười ngăn cản bởi vì hắn biết Vương tướng
quân này mới đến đây khoảng được 2,3 tuần nên gia thuộc cũng chỉ có khoảng hơn
2,3 trăm người,số quân còn lại thì ở ngoài doanh trại cách thành khoảng vài
trăm dặm, quả nhiên không lâu sau bên trong cánh cổng xuất hiện tiếng ồn ào
khi đại môn mở ra khoảng 200 binh sĩ xuất hiện trong đó dẫn đầu là một người
đàn ông trung niên lưng hùm vai gấu ăn mặc bộ đồ giống với Giang thái úy có vẻ
hắn cũng là thân tín của Vương tướng quân, khi hắn vừa đi ra còn chưa nói gì
thì chỉ thấy Trần Minh Tuấn rút ra bên người một vị tướng sĩ Trường đao hóa
thành một Đạo tàn ảnh đến khi hắn xuất hiện lần nữa thì vị trung niên đại hán
này đã đầu một nơi thân một nẻo, ở cổ huyết dịch phun ra như suối ,khi thân
thể hắn ngã ngửa ra sau xối đến binh sĩ vương phủ một thân là huyết thì mọi
người ở đây mới tỉnh hồn lại
“không giấu gì các vị Vương tướng quân đã bị ta giết hiện nay người của ta có
hơn 500 dũng sĩ mà các ngươi chỉ có khoảng hơn 200 người nếu chiến đấu kết quả
cũng không cần nghĩ vì vậy tốt nhất các người hiện nay hãy đầu hàng đi ta hứa
bỏ vũ khí người không giết. ”
nghe nói như vậy mọi người ở đây nhìn nhau một chút rồi đồng loạt bỏ vũ khí
xuống đương nhiên là có vài người không biết sống chết liều mạng xông lên Tuy
nhiên rất nhanh đã bị giải quyết.quân của Trần phủ rất nhanh đã vào được trong
Vương phủ
"Lưu lại một đội người nhìn xem, những người khác tìm kiếm cho ta!"
Trần Ngọc nhìn một chút quỳ đầy đất tù binh, vung tay lên, mang theo một đám
người xông về hậu viện, hắn cũng đã tới Vương phủ hai lần, biết rõ Vương Viễn
tuy là quân nhân, lại ưa thích đem bản thân quý báu đồ vật đặt ở thư phòng,
cho nên đi trước thư phòng. Mà Trần Tuấn Minh từ đầu đến cuối không để ý tới
những thứ này, mà chỉ lo thưởng thức Vương phủ đại viện cảnh tượng. Khi hắn
đi đến một cánh cửa ở hậu viện Trần Minh Tuấn hai bước đi tới trước cửa, gặp
một lần bên trong tình cảnh, không khỏi hai mắt vừa mở, lửa giận xông thẳng
lên trán chỉ thấy một đám binh sĩ đang cố gắng gian dâm một vị phụ nhân bên
cạnh là một thiếu nữ khoảng 16,17 tuổi bị trói lại ném ở đầu giường khóc không
thành tiếng . Trong phòng người còn chưa kịp phản ứng lại khi có người xông
vào thì Trong phòng đột nhiên vang lên một cỗ tiếng gió, chưa kịp mấy người
kịp phản ứng, một tên binh sĩ cũng đã lướt ngang lấy hướng về một bên vách
tường đánh tới, nửa giữa đường thân thể cũng đã vặn vẹo thành một cái quỷ dị
hình cung, eo chỗ thậm chí kém chút cắt thành hai đoạn.
Ầm!

Phòng ốc hơi hơi nhoáng một cái, cái kia binh sĩ dán vào vách tường chậm rãi
trượt rơi xuống đất mặt, sau lưng vách tường phía trên một đám máu tươi kết
nối lấy hắn thi thể.
Còn lại 2 cái binh sĩ nơi cổ họng không có cảm giác nuốt nước miếng một cái,
nhẹ buông tay, thả ra trong tay phụ nhân.

"Đại ... Đại Thiếu Gia, tiểu, tiểu chỉ là ..."

Lời còn chưa dứt, một cánh tay đã từ trên trời giáng xuống, thẳng tắp rơi ở
trên đầu của hắn, chỉ thấy nguyên bản cao lớn vệ sĩ thân thể trầm xuống, tốt
đẹp đầu lâu đột nhiên sa vào đến hắn trong lồng ngực biến mất không thấy gì
nữa, cũng cắt đứt hắn lời nói.Còn một người khác thì chưa
Kịp nói gì thì hắn đã thấy một bàn tay bóp chặt lấy đầu hắn sau đó hắn cũng
không còn bất kì suy nghĩ gì nữa,sau khi tự tay bóp nát đầu người cuối cùng ở
đây hắn mặt lạnh như băng nhìn xung quanh kiếp trước hắn cũng là một người
quân nhân được đào tạo chuyên nghiệp hắn không thể thể nhìn tình cảnh như vậy
mà vẫn làm ngơ được.
"Chuyện gì xảy ra?"

Trần Ngọc nghe thấy động tĩnh nên khi đến đây sắc mặt hắn hoàn toàn lạnh lẽo,
trong lòng đã có đại khái suy đoán,còn chưa kịp hắn nói gì thì Trần Minh Tuấn
đi đến và nói
“quản lý tốt thuộc hạ của ngươi ta không muốn nhìn thấy chuyện này lần thứ hai

Nói xong cũng không chờ đáp lại mà đi thẳng ra khỏi Vương phủ về Trần phủ,
phía sau lưng hắn Trần Ngọc vội vã cúi đầu nhưng hai tay hắn lập tức nắm chặt
lại khuân mặt lộ vẻ dữ tợn tuy nhiên khi ngẩng đầu lên mọi thứ lại trở về bình
thường, hắn nhìn xung quanh rồi ra lệnh mọi người tiếp tục kiểm kê tài sản
đồng thời cũng ra lệnh cấm đối với binh sĩ.


Đại Việt Đế Vương - Chương #8