1:trần Minh Tuấn


Người đăng: lamboly

Trong một khu rừng thuộc một dãy núi vô danh nằm ở phía đông nam của Trung
Quốc nơi mà chỉ cần đi thêm khoảng 64 kilometer là đến được biên giới phía bắc
của Việt Nam ta. Bởi vì nằm gần biên giới và nơi đây cũng không được chú ý
khai thác nên nơi đây nhìn có vẻ khá là hoang vu tĩnh lặng, ở đây cũng khá ít
người định cư mà có thì chỉ là một số dân tộc thiểu số sống ở phía ngoài rìa
núi mà thôi nên nơi này ngày bình thường khá là im ắng, tuy nhiên hai hôm nay
không biết vì lý do gì mà thường xuyên có những chiếc xe quân dụng đi vào khu
rừng, bên ngoài khu rìa rừng cũng có quân lính lập chốt canh gác.
Lúc này một chiếc xe quân dụng đi vào vị trí doanh trại mới được xây dựng ở
nơi đây, chỉ thấy khi chiếc xe dừng lại ở khu vực của bộ chỉ huy thì có khoảng
7,8 người chờ sẵn ở đấy và trên xe bước xuống một người đàn ông trung niên ăn
mặc một thân quân trang, ở hai vai là quân huy của quân đội Trung Quốc, trên
ngực gắn mười mấy cái huân chương chiến công, người đàn ông này có khuân mặt
khá là anh tuấn,thế nhưng trên khuôn mặt có một vết sẹo phía trên trán kéo dài
đến sống mũi thì lại phá đi nét anh tuấn ấy, vết thương còn khá mới có lẽ cũng
bị thương chưa bao lâu.
Khi hắn xuống xe mọi người ở đây đồng loạt ở đây cúi chào theo nghi thức quân
đội và đồng thanh nói
“Hàn tướng quân ”
Hắn chỉ nhẹ gật đầu rồi đi thẳng vào lều vải ,sau khi ngồi xuống hắn nhìn
những người xung quanh bằng đôi mắt lạnh lùng tràn đầy lửa giận và nói
“ khu vực này chỉ rộng gần 20 km bên ta điều động hơn 200 binh lính đặc trủng
mỗi người trong số họ đều có thể lấy một đánh mười, mỗi người đều trang bị
súng đạn tốt nhất, họ luôn được sự giúp đỡ của đội ngũ cố vấn, luôn được trang
bị những thiết bị tân tiến nhất mà mục tiêu chỉ có 3 người họ không có súng
ống đạn dược cũng như nhu yếu phẩm khác và thậm chí trong đó 2 người còn mất
đi khả năng chiến đấu còn chưa kể trên người mục tiêu còn có thiết bị theo dõi
thế mà hơn hai tuần nay bên ta vẫn chưa thể bắt được đối phương thậm chí còn
tổn thất hơn 80 vị binh sĩ . Các vị tôi rất cần một lời giải thích cho việc
này ”
Nói xong hắn nhìn một lượt những người ở đây. Khi ánh mắt đảo đến ai thì người
đó cũng chỉ biết im lặng cúi đầu. Sau một lúc có vẻ như lấy lại chút dũng khí
một người nhìn qua có vẻ trẻ tuổi tướng sĩ ngẩng đầu lên và nói.
“Hàn tướng quân tôi hiểu sự tức giận của ngài cũng như ngài tôi cũng rất tức
giận về sự vô năng của mình thế nhưng hơn ai hết ngài phải biết rõ người kia
đáng sợ như thế nào, khi thực hiện một nghiệm vụ ở amazon hắn đã từng một mình
hạ gục cả một sư đoàn của Mĩ được trang bị đầy đủ mà trong khi đó trên người
không có một thứ vũ khí nào, hắn cũng là người được người khác gọi là thần
chiến tranh khi một mình hắn dẹp yên được một tổ chức phiến quân ở vùng Trung
Đông cũng như vô số kì tích khác mà hắn tạo ra, thứ lỗi cho tôi nói thẳng nếu
hắn không phải chiếu cố cho 2 đồng đội bị thương nặng thì đừng nói là 200
người cho dù ta có 2000 người cũng chẳng thể làm gì được hắn ”
Nhìn thật sâu vào đôi mắt của người trẻ tuổi này dù rất không muốn nhưng Hàn
Tử Hằng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý với lời nói của người trẻ tuổi này,
người kia đáng sợ sao? nếu là hắn của một tháng trước có lẽ hắn chỉ cười nhạt
và coi thường người kia cũng như những sự tích của hắn chỉ là lời đồn đại, thế
nhưng hơn 3 tuấn trước hắn mới có thể chân chính trải nghiệm được sự đáng sợ
của người đàn ông kia, cái cảm giác bất lực nhìn mọi người xung quanh bị đồ
sát mà sự phản kháng của bản thân cũng như đồng đội ở trước mặt người đàn ông
kia là buồn cười như vậy,trong sự kiện kia hắn có lẽ là người cực kỳ may mắn
khi là người duy nhất sống sót trong căn cứ,nếu không phải đồng đội của người
đàn ông kia xảy ra chuyện lúc đó làm cho người kia sao nhãng thì hắn lúc này
cũng đã là một bộ tử thi đang nghĩ đến đây hắn bất giác sờ lên vết sẹo trên
mặt đây chính là món quà người kia tặng cho hắn.
Trầm mặc một lúc, lúc này Hàn Tử Hằng mới trầm giọng nói :
“phía trên đã quyết định sẽ cử thêm 500 người nữa và sẽ có một chi bộ đội đặc
biệt đến trợ giúp chúng ta tham gia truy kích người kia nhưng nếu trong vòng
Hai tuần nữa mà chưa có kết quả thì sẽ vận dụng chiến lược cấp vũ khí, ngoài
ra bên chính phủ Mỹ cũng cử 200 binh sĩ qua đây hỗ trợ. Các người cũng phải
nhớ kĩ vật kia chúng ta chắc chắn phải được, nếu Không được đến vật kia thì dù
cho phải hủy diệt toàn bộ khu vực này cũng không thể để vật kia rơi vào tay
người khác ”
Nói xong hắn lạnh lùng nhìn những người ở đây rồi ra lệnh tan họp.
Lúc này trong một quân khu ở thành phố Bắc Kinh trong một căn phòng dành cho
tổng tư lệnh đang có một lão giả khoảng 60 tuổi với một khuân mặt khá là uy
nghiêm đang ngồi sau bàn làm việc, đứng trước mặt lão giả là một người thanh
niên trẻ khoảng hơn 20 tuổi có khuân mặt khá anh tuấn ăn mặc một thân quân
trang thế nhưng khí chất của người này cùng bộ đồ hắn đang mặc không hợp nhau
cho lắm, chỉ thấy trên người hắn toát ra một loại khí chất lười biếng và có
phần phản nghịch và đặc biệt kiểu đầu đinh cùng với việc bấm hoa tai càng làm
nổi bật lên loại khí chất ấy
“Diệp lão đầu tử Không phải lão để tôi giải ngũ còn bắt tôi phải cưới một cục
băng sao, sao bây giờ lại gọi tôi quay lại ah !còn nữa bộ đồ này là sao lão
đầu tử ngươi đừng quyên tôi đã không còn là một quân nhân nữa ah ”
Vị lão giả nghe vậy nhíu mày quát
“hỗn xược, ngươi ăn nói với thủ trưởng của mình thế à và đừng quyên ta là gia
gia của ngươi, còn nữa Trần gia tiểu nữu kia có gì không tốt mà ngươi còn oán
hận ”
Hít một hơi thật sâu lão giả cũng không đợi hắn mở miệng liền nói tiếp
“hiện tại không nói những thứ này, ta có một nghiệm vụ cực kỳ quan trọng cho
ngươi,ta cũng đã liên lạc với 10 người còn lại họ sẽ sớm đến đây thôi ngươi đi
chuẩn bị đi. ”
Nói xong lão giả từ trong ngăn kéo lấy ra một tập tài liệu, bên ngoài tập tài
liệu còn in thêm ba chữ“SSS ” bằng dấu đỏ thể hiện tầm quan trọng của tập tài
liệu này.
Khi nghe lão giả nói như vậy đặc biệt là nhìn thấy tập tài liệu thì ban đầu
còn muốn nói chút gì Diệp Thu ngay lập tức cả người đều nghiêm túc lên,có thể
khiến lão đầu tử phải vận động đến chi bộ đội này thì nghiệm vụ này tuyệt
không đơn giản. Sau khi nhìn tập tài liệu một lúc thì trên gương mặt của Diệp
Thu dần biến ngưng trọng lên thế nhưng sâu trong đáy mắt hắn hưng phấn là
không thể che giấu được.
Đã bao lâu rồi hắn mới được hưng phấn như ngày hôm nay. là lần đầu tiên hoàn
thành nhiệm vụ hay là lần đầu tiên trải qua cảm giác may mắn khi sống sót sau
tai nạn, cũng có lẽ là ở những trường hợp khác chăng hắn cũng không nhớ rõ nữa
thế nhưng khi nhìn đến nghiệm vụ lần này là cả người hắn lại sôi trào lên. Hắn
Diệp Thu 16 tuổi bắt đầu nhập ngũ, 17 tuổi bắt đầu giết người, đến nay hắn đã
phục vụ trong quân đội được 9 năm lập được vô số chiến công hiển hách thế
nhưng từ khi nhập ngũ đến nay hắn vẫn luôn sống trong cái bóng của người kia
bất kể hắn làm gì, bất kể hắn lập được bao lớn chiến công thế nhưng trong mắt
tất cả mọi người cùng với người kia so sánh hắn cùng với trẻ con không khác
nhau là mấy chính vì vậy hắn luôn điên cuồng chấp hành nghiệm vụ dù có khó
khăn đến mấy đi nữa thế nhưng càng là như vậy thì hắn càng cảm thấy được rõ
ràng hơn khoảng cách giữa hắn và người đàn ông kia là bao lớn,khi hắn đã gần
như tuyệt vọng thì chi bộ đội kia được thành lập, sau khi trải qua vài nghiệm
vụ lớn thì bọn hắn mới miễn cưỡng được so sánh cùng người
đàn ông kia
Đây là một chi không có Phiên Hào, không có biên chế, không có bất luận cái
gì ghi chép hồ sơ bộ đội.

Bao quát đội trưởng Diệp Thu ở bên trong, chi bộ đội này hết thảy mười một
người, nam chín người, nữ hai người,tuy nhiên mỗi một cái đều là mười hạng
toàn năng, đánh lén, Bạo Phá, cách đấu, ám sát, ngụy trang, truy tung, ...,
bọn hắn đều tinh thông mọi thứ, có thể xưng Binh Vương bên trong Binh
Vương.Mấy năm nay, từ chi bộ đội này thành lập ngày đó bắt đầu tính lên, bọn
hắn tiếp vào nhiệm vụ hành động kỳ thật không nhiều,Bất quá, chỉ cần là cần
bọn họ lên trận nhiệm vụ, cái kia không ngoại lệ, đều là một chút cơ hồ không
có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.

Tỉ như, tiến về Châu Phi, thông qua đủ loại thủ đoạn, hoặc sáng hoặc tối, gây
lên một trận mấy vạn người chiến tranh.

Tỉ như, tiến về cái nào đó quốc gia, ám sát những chính khách quan trọng người
mà nhận được sự bảo vệ tối cao của chính phủ

Tỉ như . ..

Dù là như vậy bọn hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng cùng người đàn ông kia đặt
cùng vị trí có thể thấy được người đàn ông kia đáng sợ như thế nào.
“Bất bại chiến thần, thần chiến tranh, tử thần hay con quái vật của Việt
Nam,... Người ta đặt cho ngươi thật nhiều biệt danh ah cũng không biết sau 2
tuần nữa ngươi có thể giữ được những biệt danh này nữa hay không ah.trên thế
giới tinh nhuệ nhất bộ đội đối đầu với người đàn ông mạnh mẽ nhất thế giới
nghĩ đến thôi cũng làm người ta hưng phấn hi vọng ngươi không nên làm ta thất
vọng ah Trần Minh Tuấn ”
Nghĩ đến đây trong mắt hắn hưng phấn càng đậm thậm chí khuân mặt hắn đã có
chút vặn vẹo


Đại Việt Đế Vương - Chương #1