Xuống Núi


Người đăng: buitruongthanh

Bữa trưa hôm đấy lỗ ban phái bồi đãi rất là nhiệt tình tiệc có món chay món
mặn đầy đủ lục vân chả mấy khi được đi ăn cỗ nên cũng ăn nhiệt tình không để ý
xung quanh cái điệu bộ của lão càng làm cho bọn nguyễn sương chu đức thanh và
bùi thành không chút nghi ngờ xác nhận lão đích thị là nước cờ hỏng của lỗ ban
phái còn mục đích của lỗ ban phái là gì chắc chắn khi về họ sẽ điều tra sau.
Ngồi chung một bàn với các trưởng môn đại phái tạ văn phong nói mấy lời khách
sáo cho qua bữa. Cơm nước xong xuôi tạ văn phong cùng các đệ tử đứng tiễn bọn
họ xuống núi bên trong nhà khách lục vân lão tử ngồi uống nước chè chép chép
miệng miệng ngóng ra ngoài sân có hai đệ tử lỗ ban đang xì xào nói chuyện với
nhau

-Các trưởng giáo bây giờ chịu chơi quá ta,toàn đi xế sang không à. Xế sang nhiều vô kể nghe nói chu trưởng giáo còn có 1 cô bồ hotgirl world cup trâm trâm gì đấy,nóng bỏng lắm.

Lục vân nghe thấy mà cười khổ lão nghĩ thầm ấy. Đúng là tiền đồ vô lượng là
tiền đồ vô lượng

Ở tiểu quan nhỏ trên núi tản viên Bóng nắng đã xế chiều từng giọt nắng thoát
qua kẽ lá bồ đề in lên nền sân gạch nhìn qua giống như đang thưởng thức không
gian trong kính vạn hoa vậy,quét dọn bàn thờ tổ tàng thư các phòng khách và
điện thờ trần tuấn mệt lã người,hắn vốn là đứa lười làm việc nhà ,hắn cứ
khuyên sư phụ hắn nên nhận thêm đệ tự để hắn bớt làm cái khoản việc nhà nhưng
sư phụ hắn cứ nhất quyết không chịu nằm lả người 1 lúc rồi hắn lấy điện thoại
ra gọi cho sư phụ hắn báo là mai hắn sẽ đi đông kinh hỏi sư phụ hắn có về đưa
hắn không hỏi thăm ở bên lỗ ban phái thế nào kết quả là sư phụ hắn đang đi
massage chân với tạ trưởng môn ngày mai đi thì đi đừng có làm phiền lão nữa.
Trần tuấn chỉ biết cười khổ cái lão sư phụ này vậy mà cũng làm sư phụ mình.
Hành trang hắn cũng đã chuẩn bị xong cũng chẳng có gì ngoài 1 Bali quần áo đồ
dùng cá nhân cùng 1 ba lô hành trang pháp dược và pháp vật hắn cứ mang đi
nhưng lúc cần kíp đấy vốn là vật bất ly thân của hắn mỗi khi cùng sư phụ xuống
núi khai quang bắt tà. Sáng hôm sau hắn dậy rất sớm kiểm tra lại hành trang
xem còn thiếu thứ gì không hôm nay hắn mặc một chiếc quần jean mặc áo phông
khoác thêm chiếc áo gió mỏng để tránh nắng hắn đi một đôi giày Nike mà hắn mua
300 ngàn ở dưới núi nhìn qua hắn cũng khá bảnh bao nếu không muốn nói là đẹp
trai,kiểu tóc hắn để cũng rất hợp với khuôn mặt của hắn tóc đan trường bất quá
là kiểu tóc 3 phần bảy trông hắn cũng rất là công tử bột cái này mà hắn đi hát
có khi người ta bảo hắn là ca sĩ hàn quốc cũng nên hắn cũng luôn cảm thấy mình
đẹp trai mà mình đẹp trai thì mình nhận thôi. Tu luyện thể thuật từ bé một
chiếc balo và 1 chiếc Bali quần áo không làm hắn mệt bất quá mồ hôi vẫn thấm
ướt áo trần tuấn được một bác nông dân cho ngồi nhờ xe máy từ chân núi ra bên
xe người dân ở quanh chân núi ai cũng quen mặt hắn cả thậm chí hắn còn đi chơi
nét chịu được, có một hôm bị sư phụ bắt được đánh cho no đòn. Đến bến xe hắn
bắt 1 chuyến xe buýt đi bến xe mễ đài đông kinh,ngồi trên xe hắn nghĩ lại
những lúc ở cùng sư phụ mà cảm thấy buồn cười trong lòng hắn cũng không khỏi
hồi hộp năm nay hắn mới 20 tuổi cũng là lần đầu tiên đi xa một mình mà lần này
lại là đi tự lập,hắn đi học muộn hơn so với bạn bè cùng trang lứa 2 năm ngồi
nhìn ra ngoài khung kính cửa sổ xe bỗng nhiên lại dâng lên một cảm giác bất an
lạ thường.

Xe vừa chạy vừa dừng bắt khách rục rịch cũng gần 2 tiếng mới đến được bến xe
khách mễ đài,xuống xe hắn tìm tờ giấy ghi địa chỉ của lão phú béo mà sư phụ
hắn bảo đến tìm trên tờ giấy có ghi công trường hoà an đường trần hữu dực và
số điện thoại kèm theo hắn loay hoay 1 hồi cuối cùng nhờ được lão xe ôm gần đó
chở đi lão xe ôm đòi hắn 1 trăm rưỡi mới chở hắn năn nỉ kỳ kèo mãi kết quả là
chỉ mất 100k,đi lòng vòng một hồi mãi cũng đến nơi,công trường nằm ngay cạnh
đầu đường hắn thấy có ghi là Trần Hữu Dực Phạm Hùng liền lấy điện thoại ra gọi
đến số điện thoại trên giấy đã ghi có một người giọng ồm ồm nhấc máy ,hắn liền
nói là đệ tử của lão trần trên núi tản viên nói hắn đã đến nơi và đang ở ngoài
công trường. Đầu dây bên kia nói hắn chờ một lát sẽ có người ra dẫn hắn
vào,trần tuấn cởi balo hắn dựa vào ngồi nghỉ ở gốc cây ven đường, cũng sắp
trưa cái nắng ở đông kinh nó gay gắt đến khó chịu luồng hơi nóng ở mặt đường
hấp lên khiến mặt hắn đỏ bừng như say rượu. Được một lúc có người từ công
trường chạy ra nhấc điện thoại gọi, điện thoại của trần tuấn trong túi reo lên
biết người đó ra đón mình liền giơ tay ra hiệu,hắn được một công nhân dẫn đến
phòng làm việc của lão phú ,lão vốn là chỉ huy trưởng công trường ở đây. Trần
tuấn chào hỏi lễ phép

-Con chào chú phú con là đệ tử của thầy trần tên con là tuấn

Lão phú nhìn hắn nở nụ cười vì lão béo nên sự phụ hay gọi ông ta là lão phú
béo bất quá nhìn tướng mạo của ông ta rất phúc hậu,nhìn trông lại giống ông
phật di lặc trên phim tôn ngộ không vậy. Lão phú đánh giá hắn 1 hồi thấy trần
tuấn cũng còn trẻ lễ phép cũng rất hài lòng nói

-Chú cũng đã được sư phụ con báo trước rồi, lần này là con xuống hà nội học hành đúng ko?

-dạ vâng thưa chú, con đang đợi ôn thi tốt nghiệp vì con học chậm 2 năm nên con cũng muốn vừa học vừa có việc gì làm thêm.

Trần tuấn gãi gãi cái đầu vẻ mặt dò xét ,lão phú vỗ vai hắn nói

-Trần sư phụ đã gửi gắm thì con cứ theo chú,công trường nhiều việc bất quá công việc cũng vất vả lắm đấy, à mà sư phụ con dạo này vẫn khỏe chứ ? Chú cũng đang có việc cần kíp muốn ông ấy giúp mà chưa có thời gian đi đâu

Trần tuấn vui vẻ cười đáp lại câu hỏi của lão

-Chú yên tâm,con thanh niên mà vất vả con sẽ cố gắng, sư phụ con vẫn khỏe chú ạ! Ông ấy xuống núi đi công việc con cũng không biết khi nào ổng về từ lúc xuống đến đây con muốn báo cho ổng một tiếng mà điện thoại ổng thuê bao rồi
Lão phú béo thở dài 1 tiếng nói

-Gần đây công trường xảy ra một số chuyện không hay,con về nghỉ ngơi trước sáng mai quay lại chú nói thằng cháu của chú nó đưa con đến chỗ nó, ở chung với nó rồi hai người cùng đi làm, có gì nó sẽ hướng dẫn cho con


Đại Việt Anh Linh - Chương #5