Người đăng: buitruongthanh
Sáng hôm sau,tiếng chuông đồng hồ báo thức của Hữu Trí kêu vang chẳng nhớ là
hắn đã ngồi tu luyện theo công pháp hay ngồi ngủ gật lúc nào. Hữu Trí tỉnh
dậy,nhìn đồng hồ là 7 giờ sáng,nhìn qua Văn Dân vẫn ngủ ngon lành nhìn Trần
Tuấn và Minh Không hòa thượng vẫn chưa có tỉnh lại bất giác lo lắng liền gọi
Văn Dân dậy,Văn Dân vẻ mặt mơ hồ ngái ngủ ngồi dậy cảm giác vẫn đang đờ đẫn.
Hữu Trí lo lắng nói
-Tôi phải ra ngoài xem xét qua tình hình một chút,cậu ở đây trông chừng bọn họ ,càng lâu sẽ càng nguy hiểm,chúng ta không thể duy trì tình trạng sức khỏe cho bọn họ được
-Cậu đi đi.. đừng lo..tôi sẽ trông chừng bọn họ
-Ở đây chúng ta chỉ còn ít lương khô và một chai nước vạn nhất nếu không ra ngoài được chúng ta không bị nữ quỷ làm thịt thì cũng sẽ là chết đói. Cậu phải tuyệt đối nghe tôi trong lúc tôi đi ra ngoài dù có bất cứ chuyện gì cũng không được ra ngoài, cậu hiểu chưa?
Hữu Trí cẩn thận dặn dò Văn Dân từng chút một rồi khoác balo chuẩn bị ra
ngoài,đi đến trước bậc thềm Hữu Trí hơi do dự một chút nghĩ lại phút giây sinh
tử ngày hôm qua khiến Hữu Trí cảm giác chùn chân. Những đám thi ma hôm qua bị
nữ quỷ đánh nát ở đây không hiểu vì lí do gì đều đã biến mất không để lại một
chút dấu vết,Hữu Trí đưa thử đôi ta ra trước quơ quơ dò xét thấy không có việc
gì rồi lấy hết can đảm nhảy ra khỏi ngôi đình,một luồng âm phong mang theo tử
khí nồng nặc ập đến Hữu Trí dùng tay che mắt lại đề phòng, rất may mọi chuyện
vẫn bình thường. Tử Lâm ban ngày thì âm u tịch mịch,ban đêm thì tối đen hun
hút,cảm giác khó lắm những tia sáng mới len được một ít .Tình trạng thiếu ánh
sáng duy trì từ sáng sớm đến khi khuất hẳn ánh mặt trời bất kì lúc nào cũng
cảm giác như là chạng vạng tối vậy. Hữu Trí tiếp tục sử dụng thuật Tầm Long
Quyết cảm nhận linh khí một phen,được một lúc vẻ mặt cảm giác mơ hồ khó diễn
tả,nhìn bốn phía một hồi Hữu Trí quyết định thẳng hướng trước mặt mà đi,vẫn là
di chuyển theo cách cũ Hữu Trí len qua những gốc cây rồi mất hút trong làn
sương trắng. Văn Dân ngồi trong đình hướng ánh mắt theo vẻ mặt thập phần lo
lắng,nhìn Minh Không hòa thượng và Trần Tuấn đang nằm trên sàn trong lòng nóng
như lửa đốt. Dưới không gian âm u tịch mịch Văn Dân không khỏi sợ hãi liền tự
trấn an
-Không có việc gì là không có việc gì,không có việc gì là không có việc gì
Bình thường có Hữu Trí hoặc Trần Tuấn, Văn Dân cũng không có sợ hãi bất cứ thứ
gì,bất quá Hữu Trí thì đi vắng Trần Tuấn mà Minh Không hòa thượng hoàn cảnh
lại như vậy Văn Dân hơi chột dạ những hình ảnh về những cỗ thi thể,những con
thi ma miệng đầy giòi bọ hay tiếng cười khanh khách của con nữ quỷ quả thật so
với một người thường như Văn Dân thật sự là quá sức chịu đựng. Ngồi một góc
Văn Dân chỉ dám hơi len lén nhìn ra bên ngoài, Văn Dân không hề hay biết rằng
ở bên ngoài kia có một thứ gì đó vẫn đang theo dõi từng nhất cử nhất động của
bọn họ. Có một bóng người đeo ba lo chạy vụt qua Văn Dân bất giác nhìn
theo,bóng người khuất sau một gốc cây rồi biến mất sau làn sương,Văn Dân cảm
giác bất an nói với ra
-Trí ơi…. là cậu à Trí ơi?
Không có tiếng trả lời,ở bên trong không gian vẫn im lặng dù bên ngoài từng
làn sương di chuyển như vậy bất quá ở địa phương phạm vi ngôi đình những làn
sương mờ mịt chỉ lặng lẽ lướt qua chứ không có tràn vào trong được. Một tiếng
hét thảm vang lên ở bên ngoài như là ai đó đang bị thứ gì cắn xé vậy. Văn Dân
sợ hãi trong lòng khẩn trương hét vọng ra ngoài
-Trí ơi...có phải cậu đang ở bên ngoài không? cậu có làm sao không Trí ơi
Dưới làn sương mờ ảo bên ngoài có một người đang nằm lê lết trên mặt đất, đó
lại chính là Hữu Trí,Hữu Trí không thể di chuyển cậu ta đang phải dùng đôi tay
của mình để lết từng chút từng chút một cố gắng tiến lại ngôi đình,đôi chân
của cậu ta cơ hồ như đã bị thứ gì đo gặm nát bét,máu me bầy nhầy tạo thành một
vệt đỏ trên mặt đất. Hữu Trí khuôn mặt tái nhợt miệng thều thào
-Văn Dân mau cứu tôi với,đừng để tôi chết ở đây...cứu tôi
Văn Dân vẻ mặt thất kinh hét toáng lên
-Trời ơi…
Đoạn vùng dậy toan lao ra ngoài,bỗng cảm giác đôi chân tê dần như có thứ gì đó
nắm lấy,Văn Dân nhìn xuống thì là một bàn tay người,quá sớ hãi Văn Dân dùng
chân còn lại đạp một cái bàn tay buông ra kèm một tiếng thét đau đớn
-Ái dồi ôi...con mẹ nhà cậu,gãy mẹ tay tôi rồi..ai dồi ôi
Văn Dân bình tĩnh quay đầu nhìn lại thì hóa ra là Trần Tuấn đang ngồi ôm cánh
tay vẻ mặt nhăn nhó
Văn Dân cảm giác mừng như điên chạy lại ôm lấy Trần Tuấn kích động
-Trời ơi...cậu chưa chết à?
Trần Tuấn cạn lời mặt nhăn nhó
-Có con mẹ cậu chết ấy...xác của cậu dẫm lên tay tôi khác nào con voi bụi cỏ châu phi
Văn Dân cầm lấy tay Trần Tuấn nước mắt trực rơi ra bất giác nhớ ra chuyện gì
khẩn trương
-Chết rồi...Hữu Trí cậu ấy chết mất,tôi phải ra ngoài đưa cậu ấy vào
Trần Tuấn ngăn lại nói
-Không phải Trí đâu,vừa rồi may mà tôi kịp tỉnh lại nếu không e rằng người chết là cậu rồi đấy,cậu không nhớ lúc đi cậu ta dặn dù có bất cứ chuyện gì cũng không được ra ngoài hay sao, cậu nhìn đi
Dứt lời Trần Tuấn lấy ra một là kim phù bắn về phía Hữu Trí,lá bùa vừa chạm
phải Hữu Trí lập tức thân thể Hữu Trí hóa thành một đám bùn nhão bầy nhầy trên
mặt đất,thấy Văn Dân vẻ mặt lo lắng khó hiểu Trần Tuấn giải thích tiếp
-Bất quá có thể chúng ta đang bị ai đó theo dõi rồi chúng không thể làm gì Hữu Trí nên chúng liền tìm cách hại cậu đó,bởi vì cậu không biết pháp lực cậu cũng chả biết cái mẹ gì hết chỉ cần ra ngoài cậu sẽ bị lạc không thể quay về được,lúc đó chắc chắn cậu sẽ chết
Văn Dân liền hiểu ra vấn đề cảm giác vẫn lo lắng
-Có thật là Hữu Trí cậu ấy không sao không? với lại chỉ ra đấy cách ở đây mấy bước chân làm sao tôi có thể lạc được kia chứ
Trần Tuấn quả quyết
-Tôi khẳng định là cậu ấy không có vấn đề gì đâu,cậu ấy hiểu về Tử Lâm hơn bất cứ ai,nếu hại được cậu ây thì chúng đã không phải mất công tìm cách hại cậu,còn cậu chỉ cần bước ra ngoài một bước khẳng định cậu sẽ không quay lại đây được đâu
-Cậu nói cũng đúng à..
Văn Dân gãi đầu gãi tai
-Cơ mà tại sao cậu lại biết được Hữu Trí cậu ấy dặn dò tôi vậy?
-Tôi chỉ bị ngất đi những thần thức hoàn toàn tỉnh táo,mọi việc các cậu chiến đấu với nữ quỷ hay nói chuyện với nhau tôi đều nghe thấy bất quá cố gắng cũng không tỉnh lại được
-Vậy làm sao cậu tỉnh lại được vậy?
Văn Dân tò mò hỏi,Trần Tuấn cũng không có gấp gáp
-Việc này để từ từ tôi sẽ nói sau,tôi xem thương tích của Minh Không hòa thượng trước đã