Người đăng: buitruongthanh
Thấy tình hình đã tạm ổn,Hữu Trí ngồi khoanh chân điều tức một chút,Văn Dân
cũng không có việc gì làm liền đi một vòng đánh giá địa phương xung quanh. Bên
trong ngôi đình đầy bụi bặm,một vài thanh gỗ đổ xuống ngổn ngang không biết là
do tuổi thọ hay do ở đây đã từng xảy ra chuyện gì,gian phòng mà bọn họ đang ở
là một gian chính giữa bất quá ngọn lửa của trường trúc không đủ để chiếu sáng
các không gian bên cạnh. Tò mò một chút Văn Dân quyết định vén tấm rèm vải mục
rữa định thần xem xét căn phòng bên cạnh,vừa vén tấm rèm lên Văn Dân lập tức
ngã ngửa vẻ mặt sợ hãi miệng lắp bắp
-Có...có có thi ma..là có thi ma
Tình huống làm Hữu Trí bừng tỉnh,theo phản xạ liền rút ra một thanh kiếm gỗ
đào trực lao đến bất quá đám thi ma bên gian phòng bên vẫn nằm yên bất động
không hề có một chút biến hóa gì.Hữu Trí cẩn thận tiến lại gần quan sát một
chút liền nhận ra vốn những thứ ở bên gian phòng bên này không phải là thi ma
mà là một đám xương trắng hếu nằm rải rác đầy khắp căn phòng. Những sọ người
nằm lăn lốc trên nền gạch, thậm chí có những bộ xương xương cánh tay vẫn còn
đang cầm một thanh kiếm thập phần rỉ sét,những mảnh vải trên những bộ xương
đều đã mục rữa bất quá cũng không quá khó để Hữu Trí nhận ra những người đã
chết này vốn là những pháp sư và trên tay những bộ xương này đang cầm không
ngoài những pháp khí của bọn họ. Hữu Trí dùng chiếc đèn pin nhỏ dò xét một
lượt rồi nhìn Văn Dân ra hiệu là mọi chuyện bình thường,không có vấn đề gì
đáng ngại,Văn Dân lúc này vẫn đang ngồi trên mặt đất miệng thở dốc
-HÚ... suýt chút nữa là dọa chết con mẹ tôi luôn rồi,tại sao bọn họ lại chết ở đây vậy?
Văn Dân thuận miệng hỏi,Hữu Trí trầm mặc một chút nói
-Có thể là bọn họ giống như chúng ta vậy,giao chiến với nữ quỷ kia rồi chạy vào đây,có thể là thụ thương quá nặng nên đã không qua khỏi bất quá nhìn qua bộ đạo bào mục rữa của bọn họ có thể đoán bọn họ không phải người của thời đại này mà là người của mấy trăm năm trước
Để đảm bảo không có vấn đề gì Hữu Trí yêu cầu Văn Dân không được đi lung tung
mà tự bản thân mình đi xem xét một vòng. Ở gian phòng bên cạnh,khắp nơi hoàn
toàn giống như một kho chứa đồ có một vài giá gỗ bên trên phủ đầy bụi,đều là
chứa những cuốn sách đã mục nát,đầy những chiếc hòm gỗ bên trong cũng chứa đầy
sách nhưng chúng hoàn toàn đều đã bị phá hoại bởi mối mọt. Quay lại gian phòng
giữa,Văn Dân lúc này đã chọn một góc gác chân lên mà ngủ,ở gian giữa ngoài một
chiếc ban thờ hoàn cảnh cũng phủ đầy bụi và mạng nhện ra thì cũng không có gì
khác biệt. Ở trên ban thờ,Hữu Trí thấy có bốn bức tượng đá liền nhận ra bốn
bức tượng này không ai khác chính là tượng trưng cho bốn vị thánh bất tử thứ
tự là Tản Viên Sơn Thánh Sơn Tinh, Phù Đổng Thiên Vương Thánh Gióng,Chử Đạo Tổ
hay Chử Đồng Tử và cuối cùng là Công Chúa Liễu Hạnh hay Mẫu Thượng Thiên.
Không thể nhìn như vậy được Hữu Trí lau dọn qua một lượt các bức tượng, bất
giác phát hiện ra một một chiếc tráp gỗ bên trong có chứa một cuộn da dê. Hữu
Trí tò mò phủi bụi trải cuộn da dê xuống nền nhà xem xét qua một lượt,bên
trong cuộn da dê này dường như được dùng để ghi chép một loại nội dung gì đó
từng nét chữ như được xăm vào tấm da này bằng một loại chữ nôm cổ,qua thời
gian lâu như vậy mà nét chữ vẫn rõ ràng không hề bị phai đi một ít. Hữu Trí
lấy đèn pin chăm chú xem qua, đối với pháp sư huyền môn Đại Việt việc học chữ
nôm vốn song song với việc học chữ quốc ngữ,những lá bùa cũng đều là họa bằng
chữ nôm hoặc những ký tự cổ đại,so với các môn phái phật môn ngoài chữ nôm họ
còn thường họa bùa bằng chữ phạn, do vậy chữ nôm là yếu tố tiên quyết họ bắt
buộc phải học nếu muốn trở thành một pháp sư. Hữu Trí cẩn thận đọc từng chữ
một
...............
“ Ta Dương Tự Minh truyền lại cho hậu nhân tấm da dê này. Tử Lâm tử khí vạn
dặm,vạn ma quy tụ,gieo rắc nghiệp chướng,lũng loạn dân ta
Lại ngặt vì nhân chi sơ như hạt cát,yêu tà tựa Biển Đông
Lo lắng thay nhân dân như con đỏ thiếu kẻ bảo vệ
Cũng vì một cõi U Minh
Địa mẫu ra sức phong ấn Diêu Trì Ma Nữ,một đạo hồn phách thoát ra tử khí phát
tán nhân gian
Ta,phán quan nhân gian,pháp lực chưa thông cùng các vị đạo hữu ra sức phong ấn
một đạo hồn phách này vào trong Tử Lâm
May thay đại thành, giữ yên nhân gian không cho bọn chúng gầm gừ quấy nhiễu
Nhưng nước chảy thành giọt mà xuyên được đá,ngọc có cứng lăn dưới lòng sông
thì cũng thành cát
Sau khi ta chết phong ấn một ngày suy yếu
Đây là mắt trận,cố gắng giữ lấy,chớ có phá đi
Nay nhắc nhở hậu bối thay ta gia trì linh lực
Thượng thiên
..............
Hữu Trí đọc xong ,trầm mặc một chút cảm giác vẫn mơ hồ khó hiểu quyết định thu
lại tấm da dê cho vào ba lô có thể sẽ dùng đến. Bỗng một tiếng thét chói
tai,là của Văn Dân,Hữu Trí vội quay lại nhìn thấy Văn Dân đang há hốc mồm ấp
úng nói
Hữu Trí khó chịu
-Này...cậu ít hét lên đi có được hay không?
-Cậu ..cậu nhìn đi Tuấn nó bị làm sao này
Hữu Trí vội vàng tiến đến quan sát,lúc này cơ thể Trần Tuấn như tỏa ra một
luồng hàn khí xanh nhạt bốc lên,những vệt mồ hôi lấm tấm trên trán cư nhiên là
bị đóng thành băng. Hữu Trí khẩn trương cầm tay Trần Tuấn định dùng cương khí
kiểm tra thì giật mình, tay của Trần Tuấn lạnh như băng cương khí không thể
xâm nhập vào cơ thể được,bất quá cậu ta vẫn thở nhìn mạch vẫn đập. Văn Dân mếu
máo
-Có phải cậu ấy chết rồi hay là không?
Hữu Trí vuốt vuốt cằm suy nghĩ
-Có thể là Băng Thiên Quyết đang bảo vệ kinh mạch của cậu ấy và tiêu diệt ngược lại độc cổ trong cơ thể,là tín hiệu tốt bất quá chúng ta vẫn phải chờ xem thế nào
Lúc này nằm bên cạnh,vẻ mặt của Minh Không hòa thượng cũng dần tốt lên Hữu Trí
cảm giác lo lắng cũng bớt đi phần nào. Lần này thập tử nhất sinh thật sự là
quá nguy hiểm Hữu Trí cảm giác cũng hơi áy náy khi kéo theo bọn họ tham gia
vào sự việc lần này