Người đăng: buitruongthanh
Đằng sau 6 gã cận vệ cùng đám đệ Tử Bình Quy sơn đã đến đông đủ,một đệ tử Bình
Quy Sơn nói
-Lương sư huynh bây giờ chúng ta làm sao giờ?
Lương Bổng lạnh giọng
-Phái người canh gác cẩn thận Tử Môn thạch này,chuyện hôm nay nếu ai muốn sống tuyệt đối không được truyền đến tai trưởng môn nhân… các ngươi nghe rõ chưa? còn lại ta tự có phương án giải quyết
-Bọn này thật là nhiều thủ đoạn bất quá Lương huynh cũng đừng lo lắng,chuyện hôm nay coi như ta nợ huynh một ân tình,nếu huynh cần giúp gì nhất định ta sẽ giúp
-Bọn chúng cũng sớm mất mạng thôi.. trước đây những kẻ lạc vào Tử Lâm hoặc tự ý vào Tử Lâm không ít.. thứ nhất muốn khảo nghiệm thực lực,thứ hai đơn giản chỉ là tò mò bất quá chỉ có đi chứ không có trở lại.Tùy tiện xúc một xẻng đất ở trong Tử Lâm cũng có vài chục linh hồn không tán
Văn Viễn nghe nói cảm giác cũng lạnh sống lưng vừa ngước lên nhìn cánh cổng đá
cao lớn cảm giác đằng sau cánh cổng này tử khí bốc lên nồng nặc vẻ mặt hắn nở
một nụ cười nhàn nhạt đắc ý.Lương Bổng cũng dần lấy lại vẻ mặt bình tĩnh.Tử
Lâm vốn là một khu rừng rộng lớn trên dãy Kỷ Quan San hiện tại nó vốn thuộc
quản lý và coi như cấm địa của Bình Quy Sơn.Từ rất lâu về trước khu rừng này
vốn nồng nặc âm khí rất nhanh đã trở thành âm sào quỷ huyệt không biết đã có
bao nhiêu pháp sư lên núi tu tiên muốn thay trời hành đạo mà bỏ mạng lại nơi
đấy,pháp thuật giới khi đó toàn lực cũng không thể công phá âm sào, càng lúc
những pháp sư bỏ mạng càng nhiều cuối cùng tổ Bình Quy Sơn đức thánh Dương
Minh Tự cùng hàng chục tông sư các đại môn phái nỗ lực phong ấn lại khu rừng
không để yêu ma quỷ quái có thể thoát ra ngoài từ đó mà hình thành một vùng
cấm địa.
Bấy giờ đằng sau cánh cổng đá bên trong Tử Lâm, Hữu Trí,Trần Tuấn và Văn Dân
đang cõng Minh Không hòa thượng bạt mạng mà chạy,lúc này Minh Không hòa thượng
cũng đã dần tỉnh lại Văn Dân cảm giác đã đuối sức đặt Minh Không hòa thượng
xuống rồi ngồi bệt xuống một gốc cây mà thở,Minh Không thều thào
-Các thí chủ làm sao mà? mọi người đang ở đâu đây? có phải là đã xuống đến âm ty?
Hữu Trí vội gấp gáp
-Chúng ta không có nhiều thời gian,đại sư ngài điều tức một chút đi rồi chúng ta đi tiếp,hiện tại đã là 3 giờ rưỡi chiều trước 6h chúng ta phải tìm được ngôi đình cổ bằng không tất cả sẽ chết đó
Minh không hòa thượng vẻ mặt mờ mịt Trần Tuấn kinh hãi nói
-Tại sao? chết?.. ý cậu là sao? bọn chúng đuổi theo chúng ta sao?
Trong khi Minh Không hòa thượng điều tức Hữu Trí giải thích
-Chắc chắn bọn chúng không dám vào đây đuổi theo chúng ta đâu! bất quá nếu chúng ta quay lại cũng chỉ là tìm đường chết đây là Tử Lâm cấm địa của Bình Quy Sơn chỉ có một lối ra duy nhất,tôi cũng không biết có tìm được nó hay không? nhưng sư phụ tôi nói nếu lạc vào khu rừng,trong khu rừng này có một ngôi đình cổ thứ sẽ bảo vệ chúng ta sau 6h tối hiện tại bằng mọi cách phải tìm ra nó,những chuyện này từ từ tôi sẽ giải thích
Trần Tuấn cũng dần hiểu ra vấn đề rồi quay sang hỏi Văn Dân có việc gì
không,tên béo tỏ vẻ vẫn cứ là ok,vấn đề chỉ còn là đợi Minh không hòa thượng
khôi phục một chút sức lực thì sẽ di chuyển ngay.Giữa buổi chiều mà khu rừng
tối mờ mịt như là chạng vạng tối mùa đông,bây giờ Trần Tuấn mới để ý ở trong
khu rừng này mùi tử khí nồng nặc những luồng âm phong thổi qua làm hắn nổi da
gà, một cảm giác âm u lạnh lẽo đến khó tả,cây cối ở trong rừng cây nào cây đấy
to như cây bao báp vậy,chính những tán lá cây đan xen lại với nhau là nguyên
nhân chính dẫn đến việc ánh nắng không thể xuyên qua xuống dưới,mặt đất ẩm mốc
vàng héo một màu lá chết .Những làn sương không tán đi được mà cứ thổi qua
trước mặt bọn họ như những đám khói,thấy Hữu Trí đốt một cây trường trúc Trần
Tuấn hỏi là để làm gì Hữu Trí đơn giản nói là để xua tán bớt đi âm khí. Qủa
nhiên những làn khói di chuyển đến bọn họ thì tán hẳn ra chứ không bao lấy
người,thanh trường trúc vốn là một dụng cụ riêng biệt của Hữu Trí để dùng
trong các ngôi mộ cổ,nó vừa thắp sáng lại vừa có tác dụng rất lớn.Trong khi
chờ đợi Hữu Trí lấy một quận dây tơ hồng đoạn buộc vào lưng mỗi người một vòng
rồi để cách ra một đoạn cho dễ di chuyển hắn nói, tuyệt đối không được rời
nhau nửa bước nếu buồn đái hay gì thì vạch quần ra giải quyết luôn tại chỗ
bằng không chỉ cần quay lưng nửa bước có thể sẽ lạc ngay.Trần Tuấn vội lấy
trong túi ra la bàn định kiểm tra một chút bất quá kim la bàn xoay tít như
chong chóng Trần Tuấn kinh hãi định nói gì đó thì Hữu Trí đã nói
-La bàn ở đây không có tác dụng đâu
Chỉ thấy hữu trí tháo dây chuyền trên cổ của mình xuống cắn đầu ngón tay dùng
máu họa phù sau đó quấn lá phù lên cái thứ gì đó treo trên dây chuyền nhìn
giống như là một chiếc đũa bất quá chỉ dài bằng ngón tay mà lại cong như vuốt
hổ.Hữu Trí nắm chặt thứ đỏ ở tay một ngón trỏ duỗi ra Hữu Trí ngậm ngón trỏ
vào miệng sau đó đưa lên đỉnh đầu nhắm mắt cảm nhận.Đây chính là thuật tầm
long quyết thứ Hữu Trí dùng chính là bùa mô kim mượn linh lực từ sừng con
xuyên sơn giáp để cảm nhận phương hướng.Trần Tuấn cảm giác hơi hoa mắt nghĩ
thầm âm khí ở trong khu rừng này nhiều đến nỗi làm cho con người ta cảm giác
không còn tỉnh táo bất chợt nghĩ đến việc quay lại nhưng vừa đảo mắt nhìn
quanh Trần Tuấn đã không còn biết hướng nào là hướng đi vào.Hữu Trí bây giờ
mới mở mắt ra đã nhìn thấy Văn Dân và Trần Tuấn đang nhìn mình không chớp mắt
Hữu Trí lúng túng nói
-Có cái gì dính trên mặt tôi sao?
Trần Tuấn gấp rút
-Là đang chờ cậu làm phép đó,chẳng phải cậu vừa nói nếu 6h mà chúng ta không tìm được ngôi đình cổ thì tất cả sẽ chết hay sao bây giờ đã gần 5h rồi còn gì
Minh Không hòa thượng bây giờ cũng đã điều tức xong vẻ mặt cũng đã phần nào
hồng hào trở lại đứng dậy chắp hai tay trước ngực nói
-Cảm ơn thí chủ đã cứu mạng tiểu tăng,ân nghĩa này tăng tiểu tăng suốt đời không quên bất quá bây giờ tiểu tăng có thể giúp được gì cho thí chủ được
Hữu Trí ánh mắt lướt qua Minh Không rồi nhìn lướt qua vẻ mặt của Trần Tuấn và
Văn Dân lúc này đang rất khẩn trương giọng âm trầm nói
-Bây giờ mà quay lại chúng ta còn thảm hơn bất quá khi nãy chạy vội tôi cũng không kịp để ý xung quanh,vừa rồi tôi dựa vào linh lực của sừng xuyên sơn giáp cảm nhận được một chút nhưng nó không rõ ràng cho lắm nếu mọi người không có ý kiến gì khác thì tôi sẽ dẫn đường
Mọi người cũng không có phản đối bởi vì cũng đâu có sự lựa chọn đâu Hữu Trí
nhìn xung quanh một hồi hít một hơi lãnh khí nói
-Mau đi thôi