Đi Bình Quy Sơn


Người đăng: buitruongthanh

Nói nửa ngày Trần Tuấn mệt quá thở ra một hơi

-Thế giới huyền thuật vẫn là cậu nên từ từ hấp thụ tôi làm sao mà nói hết cho cậu được
Văn Dân cười khềnh khệch vỗ ngực

-hề hề kiểu gì tôi cũng sẽ trở thành đệ nhất pháp sư mà cậu đừng quá căng thẳng

Trần Tuấn không thèm để ý đến hắn hướng Hữu Trí hỏi

-Vậy khi nào chúng ta đi Bình Quy Sơn?

Hữu Trí lúc này đang nằm ngả lưng ở ghế nói

-10h tối nay

-Ây gấp gáp vậy sao? tôi và Dân béo còn một số việc ở công trường nữa với lại đêm hôm qua một số pháp dược của tôi chẳng may đã rơi hết tôi còn phải tìm chỗ mua một ít nữa..hay là muộn chút được không? ngày kia chẳng hạn

-Việc này càng sớm càng tốt..tôi đã lên Bình Quy Sơn một vài lần bất quá việc mua pháp dược tôi sẽ dẫn cậu đi mua,tôi có quen biết một lão vương bát đản hắn chuyên bán pháp dược cho các pháp sư.Trong giới nếu cần thứ gì thì đều tìm đến lão,còn việc ở công trường là các cậu có thể giải quyết qua điện thoại được không?

Trần Tuấn nhìn văn Dân sau đó cả hai quyết định là sẽ gọi điện cho chú Phú lấy
cớ là bạn thân đại học của Văn Dân nhà có việc hiếu mà lại là ở vùng sâu vùng
xa tấm gương vượt khó đến trường của lớp nên tình nguyện lên giúp đỡ gia đình
và xin nghỉ khoảng 1 tuần kéo theo cả Trần Tuấn cùng đi luôn,lão Phú không
những không phản đối mà còn biểu tình tán thưởng khuyến khích cho hai đứa hắn
nên đi.Còn việc ở trường đại học Văn Dân cũng đã thi cuối kỳ xong nên là không
có vấn đề gì,Trần Tuấn cũng không quên báo cho Tú Linh một câu bất quá do điện
thoại cả hai đều hỏng dùng điện thoại của Hữu Trí thì không có số Văn Dân cũng
không nhớ ra được nên lại điện hỏi chú Phú.Tú Linh khi vừa nghe thấy là Trần
Tuấn thì mừng không kìm được nước mắt khóc tu tu trong điện thoại,mất nửa ngày
an ủi mới thôi biết được Tú Linh được Nguyên Thăng đưa về bộ pháp thuật hưởng
chế độ chăm sóc riêng nên cũng không có ảnh hưởng gì ,Tú Linh nằng nặc muốn
biết bọn họ đang ở đâu để mình đến,thấy khá bất tiện nên nói là cả ba người
đều ổn không có vấn đề gì do bận một số công việc nên sẽ gặp lại sau.Xong hết
đâu vào đó Hữu Trí đưa Trần Tuấn đi mua một số pháp dược,Văn Dân không chịu
ngồi nhà nên cũng đi theo.Ba người bắt một chuyến taxi đến một con phố nhỏ ở
ngoại thành cách chỗ ở của Hữu Trí 30p chạy xe,nơi đây là một con phố chuyên
sản xuất đồ gỗ và đồ ban thờ cúng những xưởng mộc hai bên đường tràn lan ra cả
trên vỉa hè,cả ba người xuống xe tại đầu một con ngõ nhỏ Trần Tuấn và Văn Dân
cùng theo chân Hữu Trí đi sâu vào con ngõ,vòng vèo mấy hồi thì Hữu Trí dừng
lại tại một cửa hiệu đồ gỗ lọt thỏm dưới những ngôi nhà cao tầng trong ngõ,
nhìn qua rất lụp xụp và ẩm mốc bên trong lại bày rất nhiều quan tài bằng gỗ đủ
các loại,con ngõ này cũng là con ngõ cụt đường đi cũng đủ để một chiếc xe ba
gác có thể đi lại bất quá không có ai lai vãng đến đây,đứng trước cửa tiệm đồ
gỗ này cảm giác như thời gian giao thoa nhau giữa hai nên văn minh vậy,một bên
thì sắc màu sặc xỡ một bên thì ảm đạm như bộ phim đen trắng,Hữu Trí đứng ngoài
cổng hô lớn “Phương thảo liên thiên bích,lê chi sổ điểm hoa” ,đây chẳng phải
là câu thơ trong truyện kiều Nguyễn Du sao - cỏ non xanh tận chân trời,cành lê
trắng điểm một vài bông hoa - được một lúc trong nhà có tiếng nói khàn đặc
vọng ra

-Tiểu tử vào đi…

Bây giờ Trần Tuấn với Văn Dân mới theo Hữu Trí vào nhà,đi qua xưởng mộc đi qua
cả đống quan tài chất chồng hai bên Hữu Trí đẩy mạnh cánh cửa gỗ không gian
bên trong là một căn nhà mái ngói sân gạch giống như là căn nhà bá kiến trong
tác phẩm văn học Làng vũ đại ngày ấy của nam cao vậy.Bên trong sân gạch chất
đầy những tượng đồng tượng gỗ tượng đá to nhỏ đủ cả một lão tử chừng 60 tuổi
đang cặm cụi làm thứ gì đó trên hiên nhà,ba người bước vào sân lão ta cũng
chẳng thèm nhìn lấy một cái mà ra hiệu cho ba người bọn họ ngồi ở cái chõng
tre trên sân nhà,còn lão vẫn cặm cụi với công việc của lão,Trần Tuấn và Văn
Dân cũng hơi ngạc nhiên bất quá nhìn vẻ mặt Hữu Trí khá bình thường nên cũng
không có nói gì mà chờ đợi.Một lúc sau xong việc bấy giờ lão mới ngẩng mặt lên
nhìn ba người bọn họ,nhìn thoáng qua Hữu Trí đến lượt Trần Tuấn và Văn Dân thì
ánh mắt dừng lại thật lâu dò xét một hồi mới hướng hữu Trí nói

-Mô kim tiểu tử.. là đồng nghiệp sao

Hữu Trí uống một ngụm nước giọng bông đùa

-Sẽ có nhiều cổ vật hơn cho lão đấy

Mặt lão híp lại

-E hèm ..tiền bạc chỉ là vật ngoài thân sống không ham hố chết không mang theo.. bất quá ..các ngươi mang đến cổ vật gì lại muốn nhờ ta bán giúp sao

Hữu Trí cười tà tà

-Lần này tôi không có gì đâu..giữ được cái mạng là may lắm rồi..chúng tôi đến mua một ít pháp dược

Lão già ngồi xuống chõng làm một bi thuốc lào, Văn Dân thấy vậy cũng không
nhịn được xin ké tý ,rít một hơi dài lão thở ra một hơi đầy khói nói

-Những thứ bình thường thì lúc nào cũng có còn những thứ cực phẩm hơn thì có lúc nào cũng được ..chỉ cần có tiền thôi

Nói xong lão cười khà khà Hữu Trí cũng quen với cái thái độ này của lão nên
cũng không có lấy làm ngạc nhiên,nhìn sang Trần Tuấn vẻ mặt lúc này đang mờ
mịt còn cái thằng dân béo thì phê thuốc lào phờ cả ra Hữu Trí nói với Trần
Tuấn

-Cậu muốn mua gì nhiều thì cứ nói Chang lão tử trên trời dưới đất cái gì cũng có

-Tôi chỉ cần một ít chu sa và kim phấn mỗi thứ nửa cân

Lão Chang đưa cái điếu cho Văn Dân ngáp 1 cái dài

-Thế còn thằng béo cậu lấy cái gì?

Văn Dân xua tay

-Tôi chỉ là trợ lý cho bọn họ thôi lão cứ làm việc với cậu ấy là được

Lão Chang lại nhìn Trần Tuấn một cái nói

-Cậu là pháp sư phải hổng? những thứ ở chỗ ta đều là đồ tốt nể mặt cậu là bạn của tiểu tử kia ta lấy giá gốc.. tất cả hết 1 triệu rưỡi

Trần Tuấn trợn mắt


  • y mỗi vậy à hết một triệu rưỡi liền .. những thứ này nếu có thời gian tôi
    đều có thể điều chế được .. bớt bớt một chút cho tôi được không

-Nếu điều chế được cậu tự đi mà điều chế,không mặc cả

Trần tuấn móc trong túi quần ra đếm đếm một chút ấp úng nói

-Cho cho.. nợ 5 chục

Lão Chang hắt xì một cái nhìn số tiền Trần Tuấn đang cầm trên tay cau mày

-Thôi được rồi khuyến mãi cho nhà ngươi,lần sau có cần thứ gì cứ tìm đến ta,ta bớt cho một chút đến cổng cứ hô lớn lão Chang là được

Trần Tuấn vẻ mặt hơi mơ hồ hỏi

-Tại sao lại phải hô như vậy?

-Thì là mật khẩu thôi mỗi người đến ta đều cấp cho mật khẩu như vậy,để ta còn biết...ngươi là mua ít.. đó nể mặt tên kia ta mới bán những pháp sư khác mỗi lần đến đây đều mua cả yến bán nó mới bõ công

Nói rồi Lão đi vào nhà một lúc sau đi ra trên tay cầm hai túi một là bột chu
sa và một là bột kim phấn,hai thứ được đựng trong cái túi hút chân không như ở
trong siêu thị vậy rồi đưa cho Trần Tuấn,Hữu Trí ngồi hỏi thăm một chút biết
được dạo gần đây thường có rất nhiều pháp sư lui tới mua rất nhiều pháp dược
vì là Hữu Trí hay qua đây nhờ lão bán cổ vật mỗi lần như vậy đều chia cho lão
khá hậu hĩnh,qua lại với nhau cũng được vài năm nên mối quan hệ của lão với
Hữu Trí cũng rất tốt

-Lần này trên Bình Quy Sơn tổ chức Cổ Long Kỳ rất nhiều pháp sư đến xem náo nhiệt là các ngươi cũng đến phải hổng?

Hữu Trí và Trần Tuấn mắt hơi động nhìn nhau,Hữu Trí nói

-Cổ Long kỳ là sao? cái này thật sự tôi cũng không có biết

-Cổ Long Kỳ 10 năm mới tổ chức một lần là một trận pháp quẻ tượng bát quái,do Cổ Long tiên sinh sáng tạo ra,mấy chục năm nay là đều chưa có ai phá giải được,ông ta vốn là một kẻ tu hành lập dị trên Bình Quy Sơn bất quá cùng với Huyền Đinh đại sư và Tạ trưởng môn của Lỗ Ban đều là người đã trải qua quỷ nhân đại chiến bối phận xem như là rất cao.Mặc dù chưa đến kỳ hạn 10 năm nhưng Thuận Thiên Kiếm xuất thế Bình Quy Sơn lần này tổ chức cũng không ngoài mục đích phô trương thanh thế nên kéo theo sự tò mò của rất nhiều pháp sư muốn đến tìm cho mình một chỗ đứng

-Vậy hẳn là sẽ có chỗ tốt rồi


Đại Việt Anh Linh - Chương #31