Giường Bệnh Số 107


Người đăng: buitruongthanh

Văn dân cảm động rơi nước mắt ra cái điệu bộ mếu máo nói

-Ây da..có lão bà như này con xin hiến tặng chúa 10 năm tuổi thọ của bạn con

Trần tuấn vẻ mặt vẫn đang si ngốc.Ngồi một lúc văn dân đã húp được 2 hộp sữa
bỗng hắn nhớ ra cái gì vỗ đùi đánh bốp một cái rồi lôi trong túi ra một cuốn
sách nhìn qua đã khá cũ,văn dân kéo sát cái ghế đến bên cạnh giường bệnh vẻ
mặt như muốn nhờ vả điều gì nhìn trần tuấn.Trần tuấn lúc này cũng đã có thể
nói chuyện được trố mắt nhìn hắn

-Sao? Cậu lại có chuyện gì nữa sao?

Văn dân đưa cuốn sách ra nói

-Cái cuốn sách pháp thuật cậu mua ở vỉa hè này mấy đêm trước tôi đã nghiên cứu là tôi thử thiền định theo như trong hướng dẫn cảm giác rất là sảng khoái à? Có khi nào tôi đã thành pháp sư phổng? bất quá mấy loại pháp thuật trong này làm sao mà có thể học? là tôi đang định nhờ cậu chỉ giáo đó
Trần tuấn ngạc nhiên bây giờ mới có thời gian để ý, từ lúc ở ký túc xá đến bây
giờ hắn cũng đã theo mình trải qua không ít chuyện linh dị,nhất là hôm ở ký
túc xá tên này lại có thể mở ra âm dương nhãn chắc chắn là cũng có ngộ
tính.Liếc mắt đánh giá một hồi Trần Tuấn mới nói

-Làm pháp sư không có dễ dàng đâu cậu cũng thấy rồi đấy bắt quỷ hàng yêu sống chết trong sớm tối không phải là việc cậu muốn làm mà được không muốn làm mà không đâu

-Cậu yên tâm dù có lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng không từ nan. Tôi sẽ trở thành một đệ nhất pháp sư trong thiên hạ hề hề

Nằm một chỗ cũng không có việc gì làm Trần Tuấn cũng đành giải thích những
thắc mắc của văn dân. Nói, đầu tiên nếu muốn trở thành pháp sư thì hắn phải
bái qua một môn phái huyền môn nào đó được khai mở linh cơ,báo tên tuổi với
các vị tổ sư khi đó danh đăng tiên tịch làm phép mới có hiệu lực hoặc được ai
đó đưa đi âm ty đăng ký huyền danh thì mới có thể bắt đầu tu luyện pháp
thuật.Văn dân nghe Trần Tuấn nói vẻ mặt rất háo hức không nhịn được lại hỏi

-Có âm ty thật sao, ngày trước tôi cứ tưởng trên cõi đời này chết là hết chứ

Trần Tuấn ngắn gọn giải thích nói

-phật pháp nói có 3 ngàn thế giới, trong vũ trụ này có cõi dương thì phải có cõi âm các thế giới có liên quan đến nhau tồn tại song song với nhau chi phối và ảnh hưởng lẫn nhau. Âm ty không phải là nơi muốn đến là đến muốn đi là đi chỉ có người chết thì mới đến âm ty, còn có một vài pháp sư nhân gian được quyền đi đến âm ty để giải quyết vụ sự họ được gọi là địa thuật sư

Văn dân mơ hồ nói

-Tôi xem rất nhiều phim tàu thấy bên đó họ chết họ cũng đi địa phủ còn mấy phim mỹ thì họ chết họ lại lên thiên đàng chuyện này là sao?

Trần tuấn nói

-3 ngàn thế giới không giống nhau lịch sử hình thành cũng khác nhau, hoa hạ có hoa hạ địa phủ, đại việt có việt điện địa phủ, tây phương có tây phương địa phủ những thế giới đó mãi mãi tôi cũng không đến được.Năm xưa đức long quân mở ra việt điện đại địa phủ lại cũng coi như là thủy tổ của dân tộc đại việt. Thánh mẫu đẻ đất đẻ nước còn bên hoa hạ họ lại cho là bàn cổ mở ra trời đất còn theo khoa học, vũ trụ lại được tạo ra từ một vụ nổ lớn tại một điểm kỳ dị còn tại sao lại có điểm kỳ dị và tại sao lại có khoảng không vô cùng vô tận thì cũng không ai biết

Văn dân ngồi suy nghĩ một hồi thấy cái lượng kiến thức này không thể nào mà
tiêu hóa được vậy nên là cũng bỏ quách đi không nghĩ nữa cho khỏi hại não..
Được một lúc hắn lại giở sách ra hỏi Trần Tuấn

-Này cậu trong sách nói điều kiện tiên quyết của pháp sư là phải khai mở được âm dương nhãn là sao vậy?

Trần tuấn cũng đến mệt mỏi nhưng biết không trả lời hắn thì không xong vậy là
nói qua loa cho hắn hiểu. Âm dương nhãn đơn giản chỉ là có thể nhìn thấy ma
quỷ hiện hình nhìn thấy những thứ thuộc về cõi âm

-Cậu ..mấy bữa trước ở ký túc xá cậu nhìn thấy được nữ quỷ vậy là âm dương nhãn cũng đã được mở rồi đó
Bất quá âm dương nhãn của văn dân lúc nổ lúc xịt Trần tuấn khuyến khích hắn
mấy câu kêu hắn tối nay ở lại với mình đi quanh bệnh viện mà luyện âm dương
nhãn. Bệnh viện là nơi có tử khí rất nặng những người đến bệnh viện không ít
người đều là thập tử nhất sinh, nhất là những bệnh viện lớn khối lượng bệnh
nhân đến rất đông, người già có trẻ con có, người lớn có người nhỏ có, e rằng
ngày nào cũng có người chết. Những người chết ở bệnh viện hoặc chết ở giữa
đường giữa chợ thường linh hồn của họ sẽ lẩn quẩn quanh đó cho đến khi có
người nhà họ đến đưa xác về an táng và mời thầy gọi hồn họ về nhập mộ thì khi
đó họ mới biết đường về

Văn dân lúc đầu cũng rất sợ nhưng vì Trần Tuấn khuyến khích cho thì nghe cũng
hợp lý nên quyết định tối sẽ ở lại với Trần Tuấn,bất quá cũng chỉ là cái kế mà
Trần Tuấn muốn Văn Dân ở lại nhiều lúc còn sai vặt do cái tình trạng cơ thể
vẫn còn đau nhức.11h 30p trưa Văn Dân đang mải mê với cuốn sách của mình thì
Vi Phương đã mang đồ ăn trưa vào bất quá so với lúc sáng bộ dáng của cô đã
hoàn toàn thay đổi tóc búi cao khuôn mặt trang điểm nhẹ vai đeo một chiếc balo
nhỏ ,mặc một chiếc áo phông cotton body cắm thùng với quần jean bó đi một đôi
Adidas xanh trắng rất gọn gàng. Trần Tuấn ánh mắt dán vào cái đường cong đó
đến mê mẩn cả người được một lúc sực nhớ ra liền ho vài câu cho đỡ ngượng. Vi
phương chuẩn bị 2 phần cơm trưa bây giờ mới vào đặt thức ăn xuống bàn nói
-Hai anh chuẩn bị ăn cơm nè là cơm mẹ em nấu đó, ngon lắm luôn

Lúc này Văn dân mới ngẩng mặt lên nhìn thấy Vi Phương thì cười híp mắt

-Em vào đây lúc nào thế,anh mải đọc sách không để ý hề hề. Lại còn mang bao nhiêu là đồ ăn thế này thật ngại quá

Trần tuấn không nhịn được nói

-Cậu á có mà ngại cái con khỉ, đỡ tôi ngồi dậy một lát

Văn dân đỡ Trần tuấn ngồi dậy, tựa vào thành giường nhìn vi phương cười nói
vài lời khách sáo bảo là mình cũng đã cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi bất quá chỉ
còn đau cái tay gãy thôi nên cũng đừng có quá lo lắng,nói là mình một tay có
thể tự ăn được nhưng vi phương lại cứ nhất thiết một mạch không chịu. Cái cảm
giác được một cô gái xinh đẹp bón tường miếng một cho ăn nó cứ thế nào ,Trần
Tuấn ngượng đỏ cả mặt bất quá cũng chẳng biết làm gì hơn văn dân ngồi ăn một
chỗ nhìn trần tuấn thì cười tà tà định nói gì đó chữa ngượng cho trần tuấn thì
bỗng nhiên vi phương nói

-Trông anh lúc ăn cũng thật là dễ thương đó..bất quá nhìn anh cũng khá đẹp trai

-à tôi..à à anh…

Văn dân vừa nghe suýt nữa thì phụt cả miếng cơm ra ngoài cười như được mùa nói

-Hề hề nhất nó nhì con chó đó em ạ

Trần tuần lườm hắn chỉ muốn phi cho cái dép vào mặt,suốt ngày cứ rình rình phá
chuyện tốt của mình .Cơm nước xong Vi phương nói văn dân cứ về tắm rửa thay
quần áo rồi chiều tối vào cũng được để cô ở lại với trần tuấn, bất quá trần
tuấn ra hiệu là không cần đâu giờ mình cũng đã có thể đi lại bảo vi phương cứ
về đi nhưng cô lại không chịu cứ đòi ở lại cho bằng được.Văn dân ngồi một lúc
rồi cũng không khách sáo xin về trước nói chiều tối sẽ vào. Theo yêu cầu của
vi phương Trần Tuấn được chuyển qua điều trị ở phòng hồi sức cấp cứu tự
nguyện, phòng là phòng riêng lại chỉ có hai người ngồi nói chuyện qua lại được
một lúc thì chuông điện thoại vi phương vang lên,vi phương lấy điện thoại từ
trong ba lo ra nghe máy vẻ mặt cô trầm xuống,khuôn mặt toát lên vẻ lo lắng bất
quá trần tuấn cũng không biết được đầu dây bên kia đang nói những gì. Nghe
điện thoại hồi lâu vi phương ngồi thần một chỗ suy nghĩ.Trần tuấn không nhịn
được hỏi

-Em có việc gì sao?

Suy nghĩ hồi lâu vi phương mới giật mình

-À..là có một vài chuyện riêng em cũng không biết nói sao

Thấy vi phương có vẻ rất lo lắng trần tuấn nói cô về trước giải quyết công
việc cho ổn thỏa một mình mình ở đây cũng được cũng cảm thấy đã đi lại được
rồi nên dặn vi phương không phải lo nữa,với lại chiều tối có văn dân vào
rồi.Trần tuấn nói nửa ngày cuối cùng vi phương cũng chịu về,trước khi đi còn
dặn dò trần tuấn nào là trên trời dưới bể nói là nếu công việc ổn thỏa sẽ vào
bệnh viện ngay,Trần tuấn gật đầu cho qua chuyện bất quá từ sáng đến giờ thấy
cũng rất là ngại rồi mà tính hắn thì lại không muốn vì mình mà phải ảnh hưởng
đến người khác nếu không vì sự nhiệt tình của vi phương và văn dân thì chắc là
hắn cũng đã xin xuất viện về nhà tĩnh dưỡng. Tiễn vi phương một đoạn thì trần
tuấn quay lại giường nằm.Phòng điều trị tự nguyện có cửa kính nhìn ra hành
lang của khu hồi sức cấp cứu nằm trong phòng chỉ có một mình nên cũng khá là
chán,được một hồi Trần tuấn không ngủ được muốn đi ra ngoài dạo một chút cho
vận động cơ thể.Nắng chiều vàng vọt xuyên qua từng tán cây rọi xuống cái nền
sân gạch đã rêu phong những người nhà của người bệnh ở đây nhìn ai cũng đầy vẻ
mệt mỏi và thiếu ngủ,họ nằm trên những băng ghế đá trong sân khuôn viên của
bệnh viện. Quang cảnh bệnh viện là thế có chăng đối với mọi người ở đây thì
khá là bình thường bất quá so với trần tuấn thì đúng là lạ lẫm,từ bé đến giờ
hắn chưa có phải vào bệnh viện bao giờ.Ngồi dưới một tán cây tùng bỗng điện
thoại của hắn trong túi áo bệnh nhân reo lên ,bỏ điện thoại ra nhìn thì thấy
người gọi là tú linh, trần tuấn cũng hơi rụt rè nghe máy trao đổi với tú linh
một hồi tú linh nói là bên công trường hồ sơ vụ án đã hoàn thành xong bất quá
phát hiện ra nhiều thứ nghi vấn muốn hỏi trần tuấn,hỏi trần tuấn buổi chiều
rảnh không thì ra quán cà phê ven sông cô ấy mời.Trần tuấn nói là sang nay
mình bị xe tông gãy tay đang phải nằm viện không đi được, tú linh cũng bàng
hoàng hỏi thăm hắn vài câu nói chiều tối xong việc ở cơ quan thì ghé qua thăm
hắn một chút, quả thật trần tuấn cũng thấy khá bất tiện nhưng cũng không thể
từ chối được. Ngồi một lúc cũng không có việc gì làm tự nhiên trần tuấn nhớ
lại hồi còn ở trên núi Tản Viên mình với sư phụ có hay xem mấy bộ phim ma kinh
dị thường hay nói về nhà xác bệnh viện bất quá tính tò mò lại nổi lên,hôm nay
lại có dịp đang ở bệnh viện nên muốn nhìn qua cái nhà xác xem nó thế nào. Loay
hoay tìm kiếm nửa ngày không biết ở đâu,bệnh viện hoa mai trắng cũng thật quá
rộng lớn, hết khoa này đến khoa kia,khoa nội lại khoa ngoại.Tìm mãi không được
nên Trần Tuấn cũng quay về phòng nằm nghỉ ngơi cho khỏe nghĩ mình cũng thật là
rảnh quá.Trời nhá nhem tối Văn dân mới đến,nói đi đường giờ cao điểm nên không
đi nhanh được ,vào đến bệnh viện không biết xảy ra chuyện gì còn bị tắc cứng ở
chỗ bãi gửi xe mãi mới xong, vừa lấy đồ ăn bày ra bàn đã cười tít mắt nói

-Này cậu,tôi vừa làm quen được một nữ tử nha dáng dấp rất là khá đó

-Làm sao mà nhanh vậy?

Trần tuấn cũng hạn hán lời

-Là Tôi gặp cô ấy ngoài hành lang! Nhìn mặt cô ấy có vẻ mệt mỏi thiếu ngủ hay sao á,cô ấy nhờ tôi gọi bác sĩ giúp cô ấy là giường bệnh 107 bệnh nhân mai phương anh, tôi gọi bác sĩ xong quay lại đã không thấy cô ấy đâu nữa.Cậu biết không tôi nhìn là đã có cảm tình với cô ấy luôn rồi,cậu có tin vào tình yêu sét đánh không?hihi bất quá người nhà cô ấy cũng chung khu hồi sức cấp cứu với mình nè,chút nữa tôi sẽ qua hỏi thăm
Trần tuấn vừa nhai cơm vừa ầm ừ cho có nghĩ bụng “vậy mà nói là quen,tình yêu
sét đánh cái con khỉ ông thiên lôi ông rảnh dữ vậy sao có mà tình yêu củ
chuối”. Đang ăn cơm thì có tiếng huyên náo bên ngoài một vài y tá vẻ mặt ai
nấy đều rất khẩn trương dù ở trong phòng nhưng vẫn có thể nghe rõ

-1 2 3 kích điện, ....hô hấp

-Cạy miệng bệnh nhân ra cho thở ô xi

-Kích điện……hô hấp

Tiếng máy đo huyết áp và nhịp tim liên tục kêu bíp bípp... đến đinh tai,tiếng
máy kích điện tim mỗi khi sử dụng giật bụp từng hồi .Nhìn qua cửa văn dân thấy
những người nhà của các bệnh nhân trong phòng đều đứng cả lên ngó nghến qua
bên kia,một vài người còn cố lại gần xem chuyện gì nhưng đều giữ khoảng cách
với các bác sĩ hình như đang thực hiện một ca cấp cứu khẩn cấp cho ai đó.Văn
dân đứng lặng cả người khi thấy giường bệnh đó lại chính là giường số 107 nghĩ
bụng “vậy chính là người nhà của cô gái vừa nhờ mình gọi bác sĩ rồi” không nói
gì văn dân cũng vội chạy lại xem bất quá cũng chỉ đứng ở một bên nhìn lại,
thấy các bác sĩ đang liên tục dùng hai tay ấn mạnh xuống ngực của bệnh nhân
theo từng nhịp, được một lúc lại kích điện tim rồi lại tiếp tục như thế.Văn
dân chỉ nhìn thấy đôi chân thò ra dưới lớp chăn mỏng đã trắng bợt,tiếng khóc
thút thít vang lên đoán chừng là người nhà của bệnh nhân nọ,văn dân cố duỗi
cái cổ để ý tìm xung quanh xem có thấy cô gái chiều nay mình gặp không nhưng
tìm mỏi mắt cũng chẳng thấy đâu. Nỗ lực nửa ngày các bác sĩ lúc này gần như
tuyệt vọng trên khuôn mặt không giấu nổi vẻ bi thương một vài phụ tá đứng cạnh
đó không cầm được nước mắt mà khóc nấc thành từng tiếng, cùng với tiếng khóc
của người nhà bệnh nhân nghe mà thê lương, một vài người nhà của bệnh nhân
khác bên cạnh cũng đều ra chia buồn với gia chủ. Bác gái đoán chừng là vợ của
bệnh nhân lúc này đã khóc ngất mọi người phải đỡ cho ngồi xuống,văn dân cố
chen lại trong đám đông ánh mắt tìm kiếm được một lúc thì chết lặng,chân như
muốn khụy xuống. Đứng đối diện với giường bệnh 107 người nằm chết trên đó toàn
thân đã trắng bợt,khuôn mặt như không còn hạt máu bờ môi và đôi mắt chỉ còn
lại một vành thâm nhỏ,không ai khác lại chính là cô gái văn dân gặp lúc chiều
nay,cô gái nhờ văn dân gọi bác sĩ,cô gái ở giường bệnh 107 mai phương anh.Bệnh
nhân mai phương anh 19 tuổi,điều trị suy tim cấp ,tờ bệnh án ghi rõ ràng được
kẹp ở cuối giường, trên đó vẫn còn dấu bút đánh dấu hằng ngày của bác sĩ điều
dưỡng.Tấm chăn mỏng được phủ lại kín người bệnh nhân rồi từ từ được chuyển
đi,văn dân đứng đó không khỏi bàng hoàng,đôi mắt mờ dần chỉ trực trào ra dòng
lệ nóng,văn dân lững thững bước về phòng tự nguyện của trần tuấn vẻ mặt đờ
đẫn. Trần tuấn ngạc nhiên hỏi

-Cậu làm sao..như người mất hồn thế?

Chờ đợi nửa ngày văn dân cũng không có trả lời bèn quát to

-Này…cậu làm sao như người mất hồn thế hả

Lúc này văn dân mới giật mình nhìn trần tuấn nước mắt trào ra

-Cô ấy chết rồi cậu ơi

-Ai? Ai chết?

Trần tuấn thất kinh đôi mắt mở to, văn dân mếu máo

-Là cô gái tôi gặp ở hành lang lúc chiều nay,cô ấy chết rồi

-Tại sao lại như vậy?

Trần tuấn cũng không giấu nổi vẻ bàng hoàng,văn dân vừa mếu máo vừa kể lại một
lượt cho hắn nghe. Trần tuấn nghe xong cũng lặng người hồi lâu nhìn văn dân
thở dài

-Sinh tử hữu mệnh là sống chết có số kiếp nhân sinh chưa được vẹn tròn qua luân hồi sẽ được báo đáp.. cậu đó cũng nên bớt đau buồn


Đại Việt Anh Linh - Chương #13