11:huyết Trận Bát Phương


Người đăng: buitruongthanh

Oành một tiếng bên trong trận pháp như long trời lở đất bụi tung mù mịt, ba
người chờ đợi hồi lâu không thấy động tĩnh gì lúc này mới chầm chậm mở mắt ra
trước mắt họ là một bóng người đứng lừng lững tay cầm đoản côn mặc quần áo bảo
hộ lao động đầu đội mũ công nhân, trước sự kinh ngạc của ba người nữ quỷ cũng
thất kinh lúc này đang đứng bất động ,bóng người quay lại nói

-Mọi người không sao chứ? Tôi phải đưa đệ tử của lão huynh kia ra ngoài nên đến hơi muộn bất quá thấy ba người chưa có ai chết là mừng rồi

Dương khải với trung mặt nhăn nhó xám như tro tú linh như không tin nổi nói

-Cậu làm sao mà vào đây..còn không mau chạy đi

Trần tuấn ngồi xuống đặt tay lên vai của tú linh nở nụ cười trấn an nói

-Cô yên tâm..đoản côn này của cô dùng không tệ,trả lại cho cô này

Nói rồi đứng lên quay lại chỉ thẳng vào nữ quỷ nói

Nào..đến đây ,đến đây

Nữ quỷ bực tức gào lên một tiếng

-Lại một tên pháp sư đến nạp mạng...các người tất cả đều phải chết

Bóng dáng nữ quỷ bay vật vờ ,quỷ khí nhờ hấp thu thái âm từ huyết nguyệt mà
tăng thêm sức mạnh ,trần tuấn lấy ra 8 là phù cắn ngón tay điểm tinh huyết lên
từng là phù vừa họa bùa vừa hô lớn

-Tinh linh ,tinh linh

Bất tri tính danh

Tức tốc tự hành

Huyết trận bát phương

Nghịch ngô giả lệnh

Thốn trảm khôi trần

Ngô phụng đức long quân

Cấp cấp như luật lệnh

Tay bắt pháp quyết dĩ khí ngự phù 8 là chân phù như biến thành 8 thanh huyết
kiếm, trần tuấn ấy vậy mà nhẹ nhàng điều khiển tấn công nữ quỷ khiến cho quỷ
khí không chạm được đến người, tám thanh huyết kiếm từ 4 phương tám hướng tấn
công liên miên vô tận không thôi nữ quỷ gào lên quỷ khí cuồn cuộn tóc không
ngừng dài ra để chống đỡ Những lọn tóc lao vào huyết kiếm đều bị cắt rơi lả tả
,nữ quỷ chật vật né tránh nhưng vẫn không thể tránh được sự công kích cơ thể
bị cắt đứt chảy ra quỷ huyết xanh lè không giấu được sự sợ hãi

-Ngươi..ngươi không phải là người. Ngươi là tiên???

-Ta còn trên cả tiên đó…đi chết đi..

Trần tuấn hét lớn 8 thanh huyết kiếm quy tụ lại thành một thanh cự kiếm lớn từ
trên không trung mà đâm nhào xuống đầu nữ quỷ với tốc độ cực nhanh ,nữ quỷ
không ngừng hấp thu huyết nguyệt tóc liên tục dài ra tụ lại thành một ngọn
giáo lớn phóng lên chống đỡ cự kiếm. Hãi mũi kiếm giáo chạm nhau kình lực bắn
ra 4 phía bụi tung cuồn cuộn ba người tú linh dương khải và trung đang há hốc
mồm ngạc nhiên thì bị cuốn bay đi. Trần tuấn vẫn ung dung đứng yên một chỗ tay
biến ảo thủ quyết dồn toàn bộ linh lực của bát môn thất tinh đại trận cùng
phóng xuất tu vi nhẹ nhàng giơ hai ngón tay lên trời rồi chầm chậm ấn xuống.
Nữ quỷ mặc dù hấp thu âm khí thái âm do huyết nguyệt nhả ra cũng không chống
đỡ nổi,cự kiếm nặng tựa như núi thái sơn rẽ tóc đâm xuống,nữ quỷ chỉ kịp gào
lên một tiếng thê thảm...ầm...cự kiếm cắm xuống mặt đất thân thể nữ quỷ chẻ ra
làm 2 quỷ huyết xanh lè bốc hơi như sương mù ,thân thể nữ quỷ rơi rụng lả tả
như tro trực tiếp bị đánh cho hồn phi phách tán,tinh phách như một đám đom đóm
bay múa đầy trời rồi tan vào hư không. Trần Tuấn quỳ thụp một chân xuống đất
thở hổn hển tay nắm chặt lồng ngực cổ họng chỉ trực trào ra huyết khí, đoán
chừng một chiêu vừa rồi hắn đã sử ra 7 đến 8 thành công lực, trần tuấn khoanh
chân ngồi điều tức giây lát mới đứng dậy phủi phủi quần áo lúc này nhìn xung
quanh,bọn tú linh dương khải và trung bị kình lực thổi bay vào một góc cơ bản
cũng không còn sức lực để đứng dậy nhìn vẻ mặt há hốc mồm kinh ngạc không thôi
trần tuấn tiến lại giúp họ ngồi dậy điều tức vài vòng chân khí ổn định lại khí
huyết đang nhộn nhạo khắp cơ thể. Điều tức được vài vòng vẻ mặt ba người lúc
này mới khá hơn,tú linh vẫn không giấu nổi kinh ngạc nói

-Cậu..cậu làm sao mà có thể

Trần tuấn cười cười gãi cái mũi

-Làm sao lại không thể chứ,bất quá tôi đã cứu được ba người đó có muốn mời tôi một bữa hay là không đây

Tú linh nhìn hắn nửa ngày vẫn không nói nên lời làm trần tuấn phát ngại. Bên
ngoài phòng làm việc của lão phú lúc này bụi mù đã tán đi văn dân với lão phú
thấy bọn họ như vậy liền chạy vội qua hỏi han một hồi chắc chắn là không ai
xảy ra chuyện mới thở phào nhẹ nhõm. Trần tuấn hỏi qua thì biết vũ quân cùng
lão đạo sĩ với chúng đệ tử lúc trước không tham gia trợ trận đã lên xe đi một
mạch nói là sự việc ngoài dự kiến khi khác quay lại bất quá hợp đồng bị hủy
lão cũng không thiết tha gì chỉ mong giữ được cái mạng bọn họ cũng nói lão phú
với văn dân chạy khỏi công trường nhưng hai người họ quyết ở lại vì không thấy
mấy vị cảnh quan với trần tuấn đi ra,quyết là phải ở lại chờ họ cùng đi lão
đạo sĩ lắc đầu rồi lên xe đi thẳng. Trần tuấn nghe xong cũng cảm động không
thôi,bên ngoài vẫn còn một vài đệ tử của lão đạo sĩ tham gia trợ trận bị kình
lực của nữ quỷ đánh ngất vẫn chưa tỉnh lại do lão đạo sĩ bỏ chạy nên bỏ rơi
bọn họ luôn trần tuấn cả giận nhưng cũng không biết làm gì hơn nên dặn dò lão
phú đưa họ đi bệnh viện rồi trả tiền công cho họ ,còn lại thì để họ tự lo
liệu. Đã quá nửa đêm ai nấy cũng đều đã mệt mỏi tú linh dương khải và trung
cũng đã khôi phục phân nửa sức lực có thể đi lại được,lão phú liền hỏi

-Ấy còn những cái hũ chứa các mảnh thi thể kia...

Tú linh nói

-Ngày mai cháu với một vài đồng nghiệp sẽ lo,chú cứ yên tâm về nghỉ ngơi, mọi việc ở đây đã được giải quyết xong rồi. Còn cậu có thể cho tôi xin số điện thoại được không?

Nói rồi quay sang trần tuấn,trần tuấn hơi ngập ngừng ,văn dân đứng cạnh khều
khều hắn mấy cái

-Kìa...người ta đã chủ động rồi còn kiêu cái gì nữa

Trần bực mình lườm hắn một cái không biết làm gì hơn là đọc số điện thoại của
mình cho tú linh ,thấy không còn việc gì nữa ba người bọn họ cảm ơn trần tuấn
vài câu khách sáo nói có dịp sẽ bồi đãi rồi xin phép về trước. Đêm nay,theo
lời dặn của lão phú,văn dân và trần tuấn phải ở lại trực công trường vì nguyên
vật liệu như sắt thép xi măng tất cả đều ở công trường nên cẩn thận trộm cắp
vẫn là hơn còn lão phú thì đưa mấy đệ tử của lão đạo sĩ đi bệnh viện


Đại Việt Anh Linh - Chương #11