Hành Trình Qua Giải Ngân Hà.


Người đăng: thienduong1218@

“”Thủ hộ giả” đại nhân, Doremon đâu rồi, mấy ngày nay không thấy cậu ấy tới
nhà tôi chơi”

Tsubasa trong lúc đang làm việc thì lơ đãng hỏi Nobita do dạo gần đây không
thấy mèo dâm Doremon tới nhà cô đú đỡn với đám mèo cái.

Nobita cảm giác Doremon lúc này quá suy đồi rồi. Mang tiếng là robot trông trẻ
tới chăm sóc hắn mà Doremon trừ thời gian ngủ và ăn cơm ra thì chẳng thấy mặt
đâu. Đã thế đa số thời gian còn tính thì Doremon lại ở nhà Tsubasa. Nên lúc
này thấy hắn không tới thi Tsubasa mới thấy làm kỳ lạ.

Trong trạng thái ngáp ngủ vì phải làm việc suốt mấy ngày đêm nay, Nobita dùng
giọng mệt mỏi trả lời Tsubasa

“Trước ta có hứa là sẽ cho mọi người du lịch bằng dịch vụ của tương lai còn
nhớ không? Do công ty này khá nổi nên muốn có vé phải đứng xếp hàng chờ trước,
Doremon phải đến trước ba ngày và ngủ chờ ở đó.”

Tsubasa vui mừng khi nghe điều đó vì cô rất yêu thích du lịch và khám phá
những điều mới, nhất là bây giờ còn có bạn bè đi cùng.

“A, tuyệt quá, cảm ơn ngài, mấy ngày nay tôi cảm thấy mốc meo người luôn rồi”

Nobita nghe thế thì hoảng hốt

“Này không phải chỉ mới hôm kia, chúng ta phải làm việc liên tục ba ngày ba
đêm sao? Cô có còn là nhân loại không vậy, ta hôm qua phải ngủ bù cả ngày mà
vẫn chưa hồi lại sức đây này?

Tsubasa không hài lòng phản bác

“Này, tôi là nhân loại chính tông đấy, ngài nói thế là làm tổn thương tôi đấy.
Chỉ do là ngài quá lười mà thôi, chứ trước có thời gian tôi chạy show còn ác
liệt hơn công việc này nhiều”

Nghe Tsubasa nói thế Nobita chỉ biết cảm thán là văn hóa làm việc ở đây quá ác
liệt, sai không phải là hắn mà là đất nước này rồi. hắn chỉ biết thở dài và
cảm thán

“Haiz nghe thật bi ai, đáng thương, dù sao cô cũng chỉ là học sinh tiểu học mà
đã bị ép làm việc nhiều đến thế rồi à, Lũ người kia cũng hút máu người quá
đáng đi chứ, chúng không sợ rằng cô sẽ kiệt sức hay sao chứ thật vô lương tâm.
Haiz, Sau đợt này công việc của chúng ta sẽ giảm đánh kể, ta sẽ dẫn cô đi nghỉ
ngơi vui chơi nhiều hơn”

Dù đang tính giáo huấn tiếp cho Nobita về văn hóa cần cù lao động bất kể sống
chết nhưng khi nghe Nobita lo lắng cho sức khỏe của mình và còn đưa ra hứa hẹn
dẫn đi chơi thì Tsubasa muốn nói cũng không biết nói sao, chỉ biết nói lời cảm
tạ

“Cảm tạ đại nhân quan tâm”

Sau khi ngủ dậy, Nobita muốn vận động một chút để cho người tỉnh táo nên chủ
động xuống bếp

“Tsubasa cô thích món nào? Để ta làm đãi khánh công, mừng chúng ta xong việc”

Tsubasa thấy Nobita tự mình vào bếp thì tỏ ý nghi ngờ

“Cái gì? Ngài biết làm bếp, đừng nói là làm việc quá sức làm đầu óc ngài
choáng váng đến ảo tưởng rồi à?”

Nobita cũng chẳng giận nổi vì ấn tượng của hắn tới giờ chỉ như thằng lười
biếng, sợ rằng ăn còn lười chứ nói chi đến việc tự mình nấu ăn.

Nhưng tài nấu nướng của Nobita là sự thật vì dù sao kiếp trước cô đơn cả trăm
ngàn năm không có được chút bổn sự nấu bếp thì cũng thật sống uổng.

Nên cũng nhân dịp này lập uy một chút với Tsubasa để co cô ta thấy rằng “thủ
hộ giả” đại nhân, không gì không biết, không gì không giỏi, chỉ là không muốn
thể hiện mà thôi.

“Để ta cho cô thấy tài nghệ của ta, Nói cho cô biết ngay cả tinh cầu ta còn có
thể nấu được”

Tsubasa thấy Nobita nói là nấu tinh cầu thì không nhịn được liên tưởng tới
cảnh xuyên que qua tinh cầu quăng về phía mặt trời nướng, muốn bao nhiêu hoạt
kê có bấy nhiêu hoạt kê. Thì không nhịn cười được, nhưng cũng có một phần mong
chờ, vì trước giờ Nobita cũng rất ít chém gió, có lẽ là bữa ăn này rất đáng
chờ mong đi.

Dù rằng cũng vài chục năm không vào bếp làm món, à đúng ra thì có vào vài lần
làm bánh rán dụ mèo. Nhưng bản sự của Nobita cũng không vì chuyển sinh mà mất
đi, vì chỗ dựa lớn nhất của hắn là đôi mắt và lúc này nó vẫn còn gắn trên mặt
thì sao có thể tệ đi nơi nào được.

Chỉ liếc nhìn qua nguyên liệu là hắn có thể biết cách chết biến nó ngon nhất.

Tuy lúc này chỉ có hai người nhưng do đều là người tu luyện, sức ăn đều có thể
mở rộng ra rất lớn nên Nobita gần như bưng nguyên tất cả các món nổi tiếng của
các quốc gia vào một bữa này.

Tsubasa lúc đầu còn dữ nghi ngờ nhưng khi mùi thơm tỏa ra từ nhà bếp lan tới
chỗ cô thì cô vứt ngay ý tưởng đó qua sau đầu và lúc này chỉ mong được thưởng
thức ngay.

Ngay khi cô sắp hết kiên nhẫn thì giọng Nobita cũng vang lên từ dưới bếp

“Xong rồi đó, vào đi Tsubasa”

Tsubasa cho rằng tốc độ của mình lao vào lúc này đã là rất nhanh rồi nhưng
không ngò có một bóng xanh lao vào còn nhanh hơn

“Banh rán, bánh rán”

Hóa ra Doremon không biết đã tới từ lúc nào, nhưng nhìn cái kiểu bản năng mãnh
liệt như thế thì chỉ có thể là vừa mới tới đã nghe mùi và mất lý trí.

Biết Doremon yêu bánh rán còn hơn yêu mạng nên Nobita cũng chẳng quá để ý phép
tắc mà để cho Doremon thích làm gì thì làm, thậm chí lúc này Doremon còn ngồi
ăn luôn trên bàn.

Nobita cũng chỉ biết lắc đầu và quay sang nói với Tsubasa

“Cứ để mặc cậu ấy đi, Nhiều khi nhìn cậu ấy ăn mà ta cứ tưởng rằng bánh ta làm
là độc dược gây nghiện ấy”

Tsubasa cũng coi như không thấy vì cô cũng quá biết Doremon. Nhất là lúc này
cô cũng đang phải có nhịn để không lao vào ăn lấy ăn lể như Doremon.

Mùi thức ăn khi đứng gần thế này cực kỳ khó cưỡng, nó như đánh thẳng vào bản
năng vào linh hồn chứ không chỉ đơn thuần là thể xác, khứu giác.

Dù sao thì cũng dùng con mắt có thể giết cả “ngụy thần” để làm bữa, không đạt
tới hiệu quả như thế thì cũng rất phí phạm.

“Chúc mọi người ngon miệng”

Tsubasa vừa gắp đũa vừa run tay vì sợ rằng sau bữa này mọi thứ mình ăn sẽ trở
thành như ăn đất sét. Nhưng khi miếng đầu tiên vào miệng thì cô cũng trút được
nỗi lo. Vì nó quá ngon, ngon đến nỗi não bộ không thể phân tích và ghị nhớ chỉ
biết là ngon là thoải mái.

Nhưng cảm xúc do ngon miệng không phải là cảm xúc làm cho Tsubasa vui nhất vì
thứ làm cô vui nhất lúc này đó chính là cô là người đầu tiên được Nobita làm
bữa cho (tất nhiên trừ bạn gay của Nobita là Doremon mà hắn là mèo máy không
phải là người).

Dù bữa ăn có rất nhiều món nhưng ba người đều là người tu luyện nên chẳng mấy
chốc cũng đã ăn xong toàn bộ.

Ăn uống no say thì tiết mục tiếp theo chính là tán phét tiêu cơm (Nobita không
có thói quen như ai đó ăn xong là phải đánh nhau tiêu cơm).

“Này, Doremon, mua được vé chưa”

Doremon lúc này cũng đã tỉnh tảo lại không còn bị bánh rán choáng não nữa nên
quay lại thành con mèo máy hữu dụng và giỏi giang (hắn tự cho là thế)

“Tớ đã mua được số lượng tối đa là hai khoang rồi, đủ cho mười người”

Vì tình hết nhóm bạn cũng chỉ có 9 người nên Nobita quyết định chỗ cuối cùng
dành cho người gần đây có công nhất với tổ chức

“Tsubasa, cô sắp xếp mời Lot đi theo chúng ta luôn. Từ vụ Orodom đến nay tính
ra cô ấy là người có công rất lớn, Nếu chỉ thưởng vật chất không thôi thì có
phần vô tình quá”

Tuy rằng muốn chỉ ra rằng là do dư chỗ nên Nobita mới nghĩ tới chuyện đó, chứ
chẳng phải là hắn quan tâm thuộc hạ gì đó mới quyết định mua thêm. Nhưng vì
bữa ăn vừa rồi rất ngon nên Tsubasa cũng cho Nobita chút mặt mũi.

“Để tí tôi trao đổi xem sao đã, chứ Lot có vẻ rất ham làm việc”

Nobita cảm thấy như thế thì càng phải cho Lot đi vì lần này, tỉ lệ lên đến
100% là sẽ đụng độ bọn kỳ sinh người ngoài hành tinh, Nobita lấy con mắt của
hắn ra bảo đảm chuyện đó, và nếu Lot ham mê công việc thì cứ để cô ta đi làm
còn cả bọn cứ vui chơi là được.

“À mà này, Tsubasa cô cũng thông báo với mọi người là lần sau chúng ta có thể
đi nguyên một đoàn luôn đấy”

Thấy nụ cười gian trá của Nobita, Tsubasa không nhịn được hỏi

“Ngài đang mưu tính điều gì thế”

Nobita không giải thích mà chỉ nói một cách mơ hồ

“Chúng ta dùng xà phòng cứu lấy giải ngân hà này thôi”

Đó là lý do Tsubasa ghét nhất là những người có năng lực tiên đoán, đã biết
thì nói ra luôn đi còn ra vẻ cao siêu huyền bí.
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

“Này sao tàu lâu tới thế, tớ đã phải hủy chuyến đi của mình để tới đây rồi đó”

Xeko không nhịn được cằn nhằn, vì trước đó do kiếm được vài vé tàu mà hắn rất
tinh tướng nhưng khi biết Nobita dẫn mọi người đi chơi vũ trụ thì cực kỳ quê
độ và cảm giác tự tin của hắn toàn bị Nobita phá hủy. Nên lúc này không nhịn
được nói vài câu.

Nhưng tội cho Xeko là, tại nơi này lúc này thi Xeko chỉ là người cô thế đơn vì
mọi người đều theo phe Nobita. Không đợi hội chị em hay Doremon lên tiếng thì
Chaien đã lên tiếng trước vì nhờ Nobita mà hắn mới quen được Mina.

“Này Xeko…”

Đang khi Chaien tính ra uy thì tiếng còi xe lửa hú vang phá tan màn đêm yên
tĩnh.

Xuka vì lần đầu tiên đi tàu lửa kiểu cồ thế này nên không nhịn được kêu

“Tàu tới rồi”.

Khi tàu đáp xuống để cho mọi người đi lên, Vi là người mua vé nên Doremon dẫn
đầu đưa mọi người đến khoàng mà mình đã mua chỗ

“Rất là tuyệt vời đúng không? Toa của chúng ta là toa số 7 và số 8”

Sau đó hắn tiếp tục giới thiệu

“Mội toa có 5 phòng, có cả phòng khác và phòng tắm, mọi người tự chọn phòng
cho mình đi”

Lúc này mọi người đã lên tàu nhưng không thấy xoát vé đâu làm cho Chaien không
nhịn được la lớn

“Có 10 hành khác từ trái đất này, Xoát vé đâu rồi”

Nhưng thay vì có người trả lời thì là tiếng vang của tàu.

“leng keng leng keng”

Xeko là kẻ chết nhát khi nghe tiếng kêu bất ngờ thì giật nẩy mình hét lớn

“Ôi không! nhìn kìa nó di chuyển rồi”

Chaien ở bên cạnh cũng phải mất mặt thay cho Xeko và gõ đầu hắn một cái

“Này làm gì phải hoảng lên như thế, tàu thì phải chạy thôi chứ có cần phải la
hét thế không?”

Xeko bị Chaien gõ cho tỉnh táo lại thì cảm thấy hơi quê độ nhưng cũng làm ra
vẻ hiểu biết đưa ra nghi vấn đề hù dọa mọi người và lấp liếm vẻ nhát gan của
hắn khi nãy vì dù sao nơi này nữ thịnh nam suy như thế rất mất mặt

“Mà cậu có chắc an toàn không thế? Chúng ta có đụng phải sao chổi, lỗ đen vũ
trụ hay gì đó nguy hiểm không?”

Doremon nghe thế thì phát cáu

“Này, tớ mua vé này rất mắc đấy nhé, với lại con tàu này là tàu chiến nhưng
sau đó háo trang lại thành tàu du lịch. Độ an toàn rất cao”

Để khẳng định độ an toàn thêm cho Doremon, Sumire với tư cách là người lớn
nhất cũng lên tiếng thêm vào

“Với cả chúng ta đều có siêu năng trong người, dù là tu vi yếu nhất nơi này là
Lot cũng đã có thể sinh tồn ngoài vũ trụ,”

Sumire quả là người đáng tin nhất ở đây, chỉ với một câu nói cũng đã trấn an
đám nhóc đồng thời còn kích thích ý chí chiến đấu của Chaien

“Em thì nghĩ gặp lũ cướp vũ trụ hay lũ người ngoài hành tinh xâm lăng gì đó
mới thú vị, lâu lắm rồi chưa được vận động tay chân thoải mái”


Đại Trí Nobita - Chương #36