Người đăng: nguyenphuong01234
Chán. Tôi chỉ biết ngồi đó, không làm gì cả. Suy nghĩ một chút về bạn thân,
một chút về hiện tại, ngờ đâu một bóng hình lặng lẹ ngồi xuống bên cạnh tôi.
_Tôi tin cậu không phải con người như vậy? Người đó nói.
_Cô tin nhưng tất cả mọi người không tin. Tôi trả lời bâng khuâng.
_Đối diện với sự sợ hãi chính là chiến thắng được chính bản thân mình. Cậu làm
được không?
_Thế cô đã chiến thắng được sự sợ hãi bao giờ chưa? Tôi hỏi
_Chưa lần nào cả. Hì
_Tâm trạng tôi đỡ hơn rồi. Vào lớp thôi, cảm ơn cô nhé. Hạnh..
Tôi đứng dạy thong dong về lớp, đâu có thể chạy trốn là cách tốt nhất. Tôi sẽ
chơi một trận đến cùng với bọn thằng Khánh, trước khi tôi kết thúc vở kịch này
lại bằng một bi kịch nghiệt ngã nhất dành cho nó. Nào ta cùng chơi.
_Tao tìm hiểu được những gì mày muốn rồi. Đứng nói chuyện một lúc đã. Thằng
Duy kéo tay tôi lại khi tôi chuẩn bị lấy xe lúc ra về.
_Mày tìm hiểu thế nào rồi. Tôi hỏi thằng Duy.
_Khánh. Một cậu ấm của Phó chủ tịch UBND Q3. Được mẹ luông chiều từ nhỏ lên
phá phách, ngang tàn. Từ bé nó đã ăn chơi, gây gổ đánh nhau, sau mỗi vụ thì mẹ
nó sẽ dẹp yên ắng cho cậu quý tử. Vào lớp 10 thì nó thu nhận mấy thằng đệ, đám
thằng Kiên và lớp nó. Tất cả mọi chuyện đều do thằng Kiên đứng ra, thằng Khánh
chỉ núp sau mọi việc. Thế đấy.
_Hay nhỉ. Mày liệu chơi nổi nó không? Tôi hỏi thằng Duy.
_Mà sao mày không ra tay dẹp loạn đi. Tao thấy mày thừa sức làm được. Thằng
Duy đáp lại tôi.
_Để tao chơi nó một vố cho hoà vụ này đã. Không thì mày muốn nhanh mày ra tay
đi. Tôi khích tướng nó. Với điều kiện của thằng Duy thì chơi thằng Khánh là
một việc dễ dàng. Nhà nó quen biết rộng trong địa bàn thành phố. Mỗi tội dạo
này thằng này có vẻ ngoan hơn lúc nó mới gặp tôi.
_Chuyện của mày đâu phải của tao?
_Mày cứ chơi nó trước đi. Rồi tao sẽ lót cho phần sau. Mày yên tâm đi. Có tao
ở đây rồi. Tôi tuôn một chàng dài như thơ vậy.
_Ờ. Nó đáp một câu tỉnh bơ rồi bỏ đi.
Thật sự tôi chưa nghĩ được kế gì chơi thằng Khánh cả. Muốn thằng Duy hành động
trước để tôi lần mò theo sau nắm thóp thằng Khánh. Đâu phải muốn lôi nó ra
ngoài sáng là dễ dàng.
Chiều lại vác xác đến quán. Đến quán ít ra tâm hồn tôi còn được thanh thản,
nhưng hình như không đúng trong ngày hôm nay.
_Minh ơi, ra đây ngồi nói chuyện. Hân vẫy tôi ra bàn cô bé. Ba người bọn họ
vào quán lúc nào mà tôi không hề hay biết.
Lúc này quán cũng vắng khách, trốn việc đi ra ngồi với họ cũng được. Nhưng
chắc lại bóc phốt chuyện tôi trộm tiền trong lớp thôi.
_Có chuyện gì? Tôi đặt mông xuống cái ghế ngồi giữa Hân và Hạnh.
_Muốn hỏi Minh mai có rảnh không? Hân hỏi tôi.
_Sáng mai thì đi học, chiều rảnh trước lúc 4h. Tôi nói.
_Minh này, cậu giúp tôi một việc được không? Hạnh bất ngờ lên tiếng. Hạnh là
một cô gái ít nói, nhưng dạo gần đây có vẻ cởi mở hơn nhiều.
_Nói đi nếu tôi giúp được. Tôi đáp
_Mai đến nhà tôi gặp bố mẹ tôi được không? Hạnh nói thẳng.
_Hả. Là sao? Tôi hỏi lại.
_Là như này, chắc lần trước Hạnh với ny chia tay ở đây chắc cậu biết rồi chứ.
Và Hạnh muốn cậu thế chỗ anh ta tạm thời. Mai bố mẹ Hạnh về thăm, muốn gặp ny
Hạnh. Hân bên ngoài giải thích.
_Tức là tôi giả làm bạn trai cô ta á? Tôi hỏi Hân rồi nhìn sang Hạnh.
_Chính xác. Cả ba cô nàng đồng thanh đáp.
_Tôi được hưởng lời gì từ phi vụ này. Tôi troll.
_Cậu được gì? Giúp đỡ bạn bè còn đòi hỏi. Con bé Linh lém lỉnh chêu ngược tôi.
_Thế tôi không làm đâu. Tôi giả vờ dỗi đứng dạy.
_Cậu muốn gì cũng được.. Giúp tôi. Hạnh níu áo tôi lại.
_Là cô nói đấy nhé. Bây giờ tôi chưa nghĩ ra. Tôi cho cô nợ.
_Mà ai cũng bảo cậu là ăn trộm tiền của bạn trong lớp. Việc đó là như nào? Hân
quay qua hỏi tôi.
_Đó là nhờ ơn thằng Khánh lớp cậu đó. Tôi cười khẩy.
_Thì ra lại là trò của cậu ta. Thảo nào mấy hôm nay bọn họ hay để ý cậu, rồi
khi cậu bị thầy giám thị đưa đi. Họ còn cười với nhau. Hân nói tất cả những gì
biết được. Tôi bây giờ bắt đầu hiểu hơn về thằng Khánh.
Ngồi một lúc thì tôi đứng dạy làm việc tiếp, ba cô nàng vẫn chụm đầu vào chém
gió thỉnh thoảng nhìn qua tôi cười, bố mấy con dở. Nhưng mà Hạnh đẹp thật, có
lẽ vậy tôi mới đồng ý giúp....