Người đăng: nguyenphuong01234
Chương 67:
Ngày hôm sau tất cả mọi người đều có mặt ở sân bay để tiễn My sang Mỹ. Theo đó
bố mẹ tôi cùng bố em sẽ sang đó để chăm sóc cũng như tìm cách điều tri cho em.
Trước giờ đi, tôi chỉ biết đứng cạnh em nắm tay em. Cầu mong sang tới nửa kia
địa cầu em sẽ được khỏe mạnh và sớm quay về bên tôi.
_Minh, nhớ ở nhà ngoan ngoãn, khi My khỏe bố mẹ sẽ thông báo tình hình về cho
con.
" Chuyến bay mang báo hiệu xxx khởi hành từ Hà Nội đi NewYork Mỹ sẽ cất cánh
vào lúc 9h, mong quý hành khách mong chóng hoàn tất thủ tục "
Nghe thấy thông báo, tôi bứt dứt gần em những giây phút cuối. Không biết đến
bao giờ chúng tôi mới trở về đoàn tụ. Hạnh phúc vụt mất khỏi tầm tay.
Chờ mọi người lên máy bay chúng tôi trở lại trung tâm Hà Nội. Suốt mấy ngày
sau tôi không ló mặt ra khỏi nhà, bạn bè gọi điện hoặc đến tận nhà lôi tôi ra
ngoài cũng không thể. Tất cả đều nhìn tôi lắc đầu bất lực, tối nào tôi cũng
lôi chai rượu lên tầng thượng ngồi uống một mình, rồi tôi bắt đầu tập tành hút
thuốc? Những bao thuốc 555 vứt la liệu dưới sàn, làm một ngụm tôi lại đốt một
điếu. Liên tục đến khi cổ họng tôi cháy rát tôi mới ngừng. Sáng hôm sau dạy,
vỏ rượu vỏ bao thuốc lá lăn lóc quanh người, khắp nơi tàn thuốc lá bay tứ
tung. 3 ngày tôi không ăn, chỉ uống và rồi lại khóc. Tôi là một thằng đàn bà,
hại người yêu của mình thành cuộc sống thực vật, không giúp gì được cho cô ấy.
Chỉ biết ngồi uống rượu và rồi lại khóc...
Được 3 hôm thì tôi mới tỉnh táo một chút. Tôi quyết định hôm nay sẽ đi học,
tôi muốn trả thù. Mai - người con gái độc ác.
Thức dạy trên tầng thượng sau đêm tôi thức đến tận 4h sáng. Uể oải xuống tắm
giặt khi trên người nồng nặc mùi rượu và mùi khét của khói thuốc. Rũ bỏ sự bẩn
tưởi trên người, đánh bóng lại bản thân tôi xuống lấy xe đi tới trường.
Tới trường, ai cũng nhìn tôi bằng con mắt đáng sợ. Chắc tin My bị tai nạn đã
lan rộng ra quá giới hạn. Bước vào căng tin gọi một bát phở, bao nhiêu ngày
chưa ăn mà tôi nuốt đồ vào bụng mà trả cảm nhận được mùi vị gì cả..
" Ê, hình như thằng kia chính là nguyên nhân khiến em My 10A2 bị oto đâm "
" mày nói nhỏ thôi, mày biết nó là ai k? "
" tao sợ đéo gì trong trường này chứ "
Nghe những lời bàn tán cạnh chỗ tôi ngồi, tay tôi nắm chắc lại. Sự giận giữ
được đẩy lên tột đỉnh.
_Mày vừa nói gì nhắc lại tao nghe xem? Tôi đứng dạy.
Một thằng thì tỏ nét mặt sợ sệt khi thấy tôi, còn thằng phát ngôn đầu tiên có
vẻ cứng.
_Là tao nói đấy, mày làm con người ta đến nỗi như bây giờ không thấy có lỗi à?
Nó đứng lên phản kháng
_Đmm, câm mồm lại cho tao.
Vừa nói tôi vừa rút cái ghế đằng sau chạy tới chỗ thằng kia. Phang mạnh hết
sức vào người nó, nó chỉ biết dơ tay che đầu, phần thân thì ăn nguyên cái ghế
gỗ. Đau đớn nằm đổ ra sàn. Tôi không dừng lại mà tiếp tục rút một cái ghế nữa
dơ lên định tặng double bonus cho nó, đúng lúc đó thằng Thiện ở đâu chạy tới
ôm tôi lại.
_Bỏ tao ra, tao phải giết thằng chó này! Tôi gầm lên như một con thú không có
tính người.
_Cậu có đánh chết nó cũng không giải quyết được gì đâu! Thằng Thiện vẫn giữ
chặt tôi
Bất lực không làm gì được, tôi ném cả cái ghế vào người thằng kia. Nó giãy lên
một cái rồi nằm bất động, thằng Thiện cũng nhả tôi ra.
_Tôi cũng biết chuyện của cậu rồi. Tôi không nghĩ Mai lại là người sắp xếp vụ
này. Thằng Thiện nói
_Chính cô ta đã bày cái bẫy này ra, chính cô ta đã khiến My ra nông nỗi này.
Nhắc đến My tôi lại ôm đầu ngồi bệt xuống đất, tôi lại nhớ lại cảnh tượng My
nằm trong vòng tay của tôi, máu chảy ướt đẫm mọi thứ.
_Bình tĩnh lại đi. Có vẻ cậu không được ổn lắm. Thằng Thiện đỡ tôi dạy.
Lấy lại bình tĩnh tôi lấy xe đi về chứ không vào lớp học nữa. Đi lang thang
tất cả khu phố chúng tôi từng qua, đâu đâu tôi cũng thấy bóng dáng của em hiện
hữu nơi đó. Khiến trái tim tôi lại nhói đau, em đã đi thật rồi. Em đã không
còn bên tôi nữa rồi.
Những ngày sau tôi chìm trong men rượu, đi bar đi nhậu tất cả tôi đều uống và
uống. Uống say tôi lại đi gây sự với người khác rồi lại đánh nhau, lần nào về
đến nhà cũng trong tình trạng bê bết. Dì Nga nhìn thấy tôi như vậy cũng chỉ
biết ngao ngán, không ai có thể giúp tôi được lúc này.
Dần dần tôi trở thành một thằng hư hỏng dân chơi chính hiệu, tôi đắm chìm
trong men rượu tại các cuộc vui ở khắp mọi nơi. Tôi đi đánh nhau như cơm bữa,
quen biết các đại ca Giang hồ ở mọi nơi. Tôi cũng không đến trường gần 1
tháng, tất cả tin tức về bố mẹ và My đều mất hút. Mấy lần tôi dò hỏi nhiều
người nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu không biết. Mẹ My thì cũng chuyển hẳn
sang Mỹ định cư với mọi người. Tất cả đều bặt vô âm tín...
Rồi đến một hôm, tôi trở về nhà trong tình trạng say khướt. Nửa đêm tôi loạng
quạng mở cửa vào nhà, mở điện sáng trưng căn phòng tôi giật mình khi thấy mẹ
đang ngồi trên ghế.
_Sao có hơn một tháng mà nhìn con tiều tụy vậy Minh? Mẹ tôi nói.
Nhìn thấy mẹ tôi chợt bừng tỉnh thoát khỏi tạm cơn say, chạy tới sát bên mẹ.
_Mẹ, nói con biết My thế nào rồi? Sao hơn tháng qua con không liên lạc được
với ai hết vậy? Tôi hỏi
_Tình trạng của My hiện giờ không khả quan cho lắm. Hơn 1 tháng rồi vẫn chưa
có gì tiến triển cả. Mẹ đáp
Nghe thấy vậy tôi thất thần ngồi bệt xuống ghế.
_Không có cách nào để My tỉnh lại sao mẹ? Tôi hỏi mẹ.
_Dù cho My có tỉnh lại thì cũng không thể chấp nhận con như hiện giờ. Con xem
lại mình đi. Mẹ tôi lặng lời
_Con... con....
_Đường đương là người thừa kế tương lai. Mà con xem bản thân con đi, nếu cứ
tiếp tục như này buộc lòng bố mẹ phải dùng biện pháp mạnh với con. Mẹ tôi đe
_Con biết lỗi rồi, con sẽ thay đổi. Tôi nói
_2 năm nữa con học xong cấp 3. Lúc đó con sẽ chính thức tiếp nhận tập đoàn.
Con có chắc con gánh vác được k nếu con cứ tiếp tục như này.
_Bây giờ bố mẹ tính như này. Sẽ cho con vào Sài Gòn học tiếp lớp 11, nhưng con
sẽ phải tự lập sống cuộc sống như người bình thường khác. Nếu có cố gắng, bố
mẹ sẽ cho con sang Mỹ thăm My. Con nghĩ kỹ đi.
_Con sẽ thay đổi. Con xin lỗi bố mẹ.