Người đăng: nguyenphuong01234
Chương 48:
Đi về lớp, tôi vớ lấy cái cặp rồi hất hàm với thằng Hưng.
_Đi thăm thằng Sơn mày!
_Ừ đợi tao.
Hai thằng vác Balô xuống lấy xe. Tôi chèo lên con R3 nổ máy trước còn thằng
Hưng chạy Ex theo sau. Tôi rút máy ra gọi cho thằng Sơn.
_Mày chết chưa Sơn? Tôi cợt nhả.
_Chết rồi thì mày đang nói chuyện với ai đấy. Thằng Sơn lầm bầm trong máy.
_Mà mày đang nằm ở đâu để tao cả thằng Hưng tới. Bọn tao vừa ra khỏi trường
rồi.
_Chúng mày trốn học à? Tao đang nằm trong Việt Đức.
_Đợi chút tới liền. Tôi cúp máy.
Tôi cả thằng Hưng bứt ga lượn lách đánh võng trên đường. Giờ này cũng muộn lên
đường Hà Nội cũng vắng xe qua lại.
Đến nơi hỏi số phòng thằng Sơn rồi hai đứa cũng đi lên. Thấy cu cậu đang nằm
trên giường còn chân bị bó bột, chắc cú va khá mạnh.
_Mà mày đi đứng kiểu gì bị chúng nó tông vậy. Tôi ngồi cạnh hỏi thằng Sơn khi
nó đang cắm mắt vào điện thoại.
_Tới rồi hả? Tối qua tao đi ra ngoài. Tự dưng đi từ trong ngõ phi ra đâm trực
diện vào xe tao. Tao bất ngờ lên bị ngã xe đè lên người. Còn thằng kia chạy
mất hút luôn.
_Mày có nhớ biển xe không? Thằng Hưng hỏi.
_Tao không, mà mặt mày cũng sao vậy Hưng. Nó quay sang hỏi thằng Hưng.
_Sáng nay tao cũng gặp một đám trẩu. Bị nó úp sọt. Thằng Hưng giãi bày
_Xin lỗi tụi mày. Tất cả do tao mà tụi mày bị vậy. Tôi thú tội.
_Mày nói vậy là sao Minh. Cả hai thằng thắc mắc.
_Tất cả là do thằng Duy mới vào lớp mình gây ra. Nó không làm được gì tao lên
nó quay sang chúng mày. Tôi kể
_Thế sao mày không nói với bọn tao. Mẹ thằng chó đó. Thằng Hưng tức giận.
_Tao đã cử người giải tỏa quán bar mới mở nhà nó. Do tao chủ quan khinh địch
quá . Tôi thở dài.
_Vậy thì tốt, mà mày với Mai xảy ra chuyện gì đúng không ? Thằng Hưng
_Thì tất cả là thế này.
Rồi tôi kể lại tất cả cho chúng nó nghe. Thằng nào cũng gật gù như đúng rồi.
Hết câu chuyện thì trả thằng nào lên tiếng.
_Chúng mày nghĩ chuyện này tao phải giải quyết sao. Tôi hỏi
_Tao nghĩ mày lên xem lại tình cảm của Mai dành cho mày đi. Thằng Hưng quả
quyết
_Tao nghĩ thằng Hưng nói đúng đó. Chưa phải quá muộn đâu Minh. Thằng Sơn nói
_Tao nghe chúng mày lần này. Và tao vẫn sẽ đặt niềm tin ở Mai thêm một lần
nữa. Tôi trầm tư.
_Về thôi Hưng, tối lại qua chơi với nó sau.
Tôi xách Balô lên đứng dạy, quả thật lời hai thằng nó nói rất đúng, sau chuyện
này tôi cần đính chính lại chuyện tình cảm.
Về đến nhà vừa vứt cái Balô vào ghế thì điện thoại tôi có một cuộc gọi từ Mai.
Tôi không biết em gọi tôi có chuyện gì nhưng cứ nghe cái đã.
_Alo, có chuyện gì k? Tôi vẫn giả bộ lạnh lùng, vì hai đứa đang chiến tranh
lạnh.
_Em muốn gặp anh ngay bây giờ. Đến quán cafe xx. Em có chuyện muốn nói. Mai
nói.
_Ừm, được.
Tôi đứng dạy lấy xe đi luôn. Linh cảm chuyện này có gì đó bất thường, chưa bao
giờ Mai hẹn tôi nói chuyện như này cả. Có vẻ rất là nghiêm túc.
Tại quán cafe xx. Tôi nhận ra em ngay vì vẻ đẹp trong tà áo trắng của em không
thể lẫn với bất kì ai.
_Em gọi anh có chuyện gì vậy? Tôi ngồi xuống hỏi.
_Có phải anh gây ra chuyện này không.
Em ném xuống bàn một tập hồ xơ bản sao giấy tờ. Giấy chuyển nhượng đất, giấy
chứng nhận đóng cửa quán Bar.
_Sao em có mấy cái này nhanh vậy. Tôi cần lên rồi hạ xuống.
_Em hỏi anh, anh làm phải không? Mai tức giận hét lớn. Chưa bao giờ tôi thấy
bộ dạng này của Mai. Khuôn mặt của Chị Hai.
_Đúng vậy. Là anh làm. Vì thằng Duy xứng đáng phải nhận điều đó.
_Duy chỉ là một cậu học sinh bình thường. Vậy mà anh đổ tội lỗi hết lên người
cậu ấy, Triệt đường sống của gia đình người ta. Em không nghĩ anh là con người
như vậy.
_Em thì biết cái gì? Chính nó sai người đánh anh, rồi hôm qua nó làm thằng Sơn
nằm viện. Thằng Hưng thì bị đánh tím bầm mặt mũi. Em nghĩ đó là do ai làm? Tôi
mất bình tĩnh.
_Anh đừng có lúc nào cũng đổ hết lỗi lên người Duy như vậy.
_Thế em không có chút niềm tin nào ở anh phải không? Người chồng tương lại của
em? Tôi nói
_Em nghĩ, có lẽ chúng ta đã quá vội vàng. Em sẽ nói bố mẹ biết truyện này.
_Được thôi.
Tôi đấm mạnh một cái vào bàn rồi đứng dạy quay lưng bước đi. Có lẽ tôi cần nói
chuyện với bố mẹ..
Tối nay bố mẹ tôi về nhà, sau khi ăn uống nói chuyện vui vẻ. Bố tôi lại ra
ngoài vì có việc đột xuất. Tôi ngồi ở phòng khách xem phim cùng mẹ.
_Dạo này con có truyện gì phải không Minh?
Mẹ tôi cực kỳ tâm lý. Chỉ cần nhìn thoáng qua bà sẽ đoán được nội tâm của tôi.
Đến cả bây giờ, tôi chưa bao giờ giấu được mẹ tôi chuyện gì cả. Mẹ tôi quả
thật là một người thấu đáo.
_Sao mẹ hỏi vậy? Tôi nói.
_Nét mặt của con cho thấy con đang suy nghĩ chứ không phải đang xem phim. Mẹ
tôi cười
_Con có chuyện cần kể với mẹ.
_Nếu là chuyện của cậu bạn mới đến lớp con thì mẹ đã biết hết rồi, con trai ạ.
Mẹ xoa đầu tôi.
_Thế mẹ không trách con tự động làm theo ý mình chứ? Tôi hỏi.
_Nếu trách con mẹ đã tự can dự vào. Nhưng mẹ muốn con học cách xử lí những
chuyện đơn giản này. Để con có thêm kinh nghiệm giúp con sau này. Mẹ tôi nói
_Nhưng con lại không giữ được người yêu của con. Tôi nói
_Người yêu con sẽ là người ở cuối con đường đợi con. Con hiểu chứ, dù thế nào
mẹ cũng ủng hộ con.
_Con cảm ơn mẹ. Con yêu mẹ
Tôi rúc đầu vào lòng mẹ, nơi cho tôi cảm thấy ấm áp và được che chở.