Người đăng: nguyenphuong01234
Chương 41:
Cho tôi xin phép tua nhanh đến thời điểm gần ngày kỷ niệm. Thời gian đó cũng
trả có gì hay xảy ra cả.
Cách ngày kỷ niệm thành lập trường 2 ngày. Bố mẹ cùng cậu tất bật hoàn thiện
nốt các công tác chuẩn bị, vì trường tôi là nơi ươm mầm những Ông lớn của đất
nước sau này lên việc này khá rầm rộ. Bố và cậu lên danh sách những khách mời.
Khách mời là những cán bộ và quan chức cấp cao trong khu vực, phụ huynh học
sinh, tất cả đều là những người nắm tài chính và chức vụ to lớn.
Minh này, ngày thành lập bố sẽ công bố con là người thừa kế duy nhất của nhà
Phạm Nhật đấy. Bố tôi nói trong bữa cơm.
Nghe xong giật mình tí phụt cơm. -.-
_Gì quan trọng dữ vậy bố. Không còn lúc nào khác ạ. Ngày đó nhiều bạn bè và
thầy cô trong trường. Con sẽ nổi tiếng mất. Tôi tiu nghỉu
_Con nghĩ xem, nơi có nhiều người quan trọng như vậy, cũng là nơi để nói những
điều quan trọng mà. Bố bình tĩnh nói
_Mẹ cũng đồng ý với ý của bố con. Hôm đó là thời điểm thích hợp nhất. Mẹ tôi
hùa vào.
Thôi xong rồi, thế này chắc tôi ở trường học hành sao được nữa. Thành ngôi sao
luôn ý chứ, chắc sáng hơn cả Chị Hai " Ngọc Mai "
Mai là ngày tổ chức sự kiện này rồi, tôi cũng hơi lo lắng hồi hộp. Ngay lúc đó
Mai lại điện cho tôi.
_Anh ơi, bố bảo Mai em sẽ gặp cái cậu thiếu gia kia. Huhu
_Em lo gì chứ, anh sẽ bên cạnh em mà. Tôi an ủi em
_Anh nhớ nhé, hix
_Ngoan ngủ đi. Mai gặp lại.
_Anh cũng ngủ ngon. Chụt
Tôi nghe được cả tiếng hôn gió của Mai qua điện thoại, khẽ nhắm mắt chuẩn bị
chìm vào giấc ngủ. Tôi lo lắng cho ngày mai...
Tôi chuẩn bị mọi thứ thật kĩ càng theo lời bố, những thứ quan trọng khi phải
giao tiếp với các tiền bối hay giới phóng viên. Vì bố nói bố đã mời một số tờ
báo lớn để quay trực tiếp.
Tối 5h. 2 tiếng đồng hồ nữa là tôi lên thớt, 2 chuyện quan trọng nhất trong
đời tôi sẽ được công bố chỉ sau 2h nữa. Thở một hơi hắt đi. Tôi tự tin đi
xuống nhà nơi bố mẹ đang đợi tôi. Chiếc xe 4 bánh sang trọng bắt đầu lăn bánh
đến hội trường lớn.
Mọi thứ trong này được trang hoàng thật lung linh và đẹp. Mọi người hôm nay ai
cũng ăn mặc lịch sự và xinh đẹp.
Bố mẹ tôi đi trước để lại tôi ngồi ở xe vì tôi nói tôi cần chuẩn bị vài thứ
cuối cùng trước khi vào, cầm trên tay hộp dây chuyền tôi đã đặt trước. 2 chiếc
dây bằng vàng tôi đã phải tốn không ít thời gian để đặt một nghệ danh nổi
tiếng làm riêng cho mình. Mỗi mặt dây chuyền là một nửa chữ M, tượng trưng cho
Mai và Minh. Khi hai cái được ghép lại nó sẽ trở thành một mảnh ghép thật hoàn
chỉnh. Như tôi và em vậy.
Tiến vào hội trường sau hàng chục cuộc gọi của Mai, tôi nói sẽ đến muộn một
chút vì bận chút việc. Thật ra tôi muốn tránh sự giao tiếp khi tới đây tôi sẽ
cùng phải đi với bố mẹ.
Lúc bước vào trong thì Cậu đang phát biểu một bài diễn văn nào đó. Kết thúc
bằng một tràng pháo tay của mọi người. Buổi tiệc chính thức bắt đầu. Để ý xung
quanh, mọi người đang nói chuyện một cách vui vẻ. Nhóm thì các bô lão đang nói
chuyện công việc. Nhóm học sinh đang tán dóc, nhóm thì những đứa đang bám bố
mẹ nửa bước k rời.
Tôi đã thấy được Mai, em đang đứng cùng bố mẹ trong một chiếc váy trắng thật
đẹp. Trông em như một công chúa vậy. Hôm nay tôi sẽ trở thành chàng hoàng tử
của em.
Tôi tiến lại chỗ gia đình em. Mẹ em có vẻ rất ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện
của tôi. Còn bố em đang nở một nụ cười chào đón tôi. Bố mẹ tôi lúc này cũng
đang được săn đón bởi rất nhiều người. Chắc họ k để ý được tôi đang đứng cạnh
2 ông bà thông gia =)))
_Chào cháu hai bác, cháu là Bạn Mai. Tôi lịch thiệp.
_Chào cháu, chúng ta lại gặp nhau rồi. Bố Mai đưa tay bắt tay tôi.
_Hai người gặp nhau rồi sao? Mai ngạc nhiên hỏi
_Đúng vậy, bố đã từng có một cuộc nói chuyện với cậu ấy.
_Mà cậu ta là ai vậy anh? Mẹ Mai hỏi.
Hoá ra Mai hưởng phần gen di truyền từ mẹ, hai mẹ con em giống nhau như đúc.
Trông trả khác nào hai chị em vậy.
_Tí nữa em cũng sẽ biết thôi. Bố Mai ghé tai mẹ Mai.
_Thôi cháu chào mọi người cháu ra đây có chút việc. Tí gặp lại nhé Mai. Tôi
cười rồi bỏ đi
Lúc đó cũng sắp kề thời điểm bố tôi tuyên bố việc trọng đại của tập đoàn cũng
như hôn ước giữa tôi và Mai. Thời điểm mà tôi đang chờ đợi.
_Cảm ơn mọi người đã đến dự lễ kỷ niệm 10 năm ngày thành lập trường Quốc Tế
Việt Nam. Tôi là chủ tịch tập đoàn Phạm Nhật, là người sáng lập ra tập đoàn và
cũng là người sáng lập ra ngôi trường.
Mọi người ở dưới vỗ tay và tất cả đều hướng lên màn phát biểu của bố tôi.
_Sau đây tôi có một việc quan trọng cần thông báo với mọi người. Đây là có lẽ
là việc quan trọng nhất của Tập đoàn Phạm Nhật trong thời gian sắp tới. Xin
mọi người hãy chào đón con trai của tôi. Phạm Nhật Minh.
Thấy bố xướng tên mình, tôi chỉnh lại trang phục rồi hướng lên khán đài. Khi
thấy tôi bước tới, tất cả mọi người đều ồ lên. Một phần họ đều ngạc nhiên.
Trong đó có các bạn trong trường của tôi, có cả thầy cô. Và một số nhân vật
thì tò mò về cậu Thiếu Gia của nhà Phạm Nhật.
_Xin chào mọi người. Tôi là Phạm Nhật Minh, con trai của Tập đoàn Phạm Nhật.
Tôi phát biểu trước mấy trăm người trong hội trường.
Mọi người đều vỗ tay hưởng ứng, tôi nhìn xung quanh. Bắt gặp một số ánh mắt
bất ngờ đến không tưởng, ai ngờ được cậu bạn ất ơ trong lớp lại là một Đại
Thiếu Gia cơ chư. Mai thì khỏi phải nói, em bất ngờ đến nỗi mắt em đang ngấn
nước. Còn tay em đang che miệng lại khỏi bị súc động. Chắc em đang vui mừng
lắm.
_Sau đây tôi có việc quan trọng muốn tuyên bố với mọi người ở đây. Bố tiếp tục
phát biểu.
_Người thừa kế tập đoàn Phạm Nhật tiếp theo chính là Phạm Nhật Minh con trai
tôi.
Tất cả đều rào rào vỗ tay. Ánh đèn sân khấu đều quay hướng dọi vào người tôi.
Tự hào, đó là hai từ duy nhất miêu tả được nội tâm của tôi lúc đó.
Kết thúc phần đầu tôi cùng bố mẹ đi giao tiếp với mọi người. Phần lớn là những
bạn làm ăn của bố mẹ, sau đó là tới gia đình Mai.
_Mai, em ngạc nhiên k? Tôi hớn hở chạy lại chỗ Mai.
Chát chát. Hai cái tát bỏng dát được tặng lên má trái của tôi. Mai ôm mặt khóc
nức nở chạy ra khỏi hội trường.
_Đuổi theo nó nhanh đi con. Bố vợ tôi giục
_Con mà k giữ được con Mai thì tối đừng hòng về nhà. Mẹ súi vào
Tôi vội vàng chạy theo Mai, em có vẻ rất buồn vì tôi đã giấu em mọi thứ lâu
như vậy.
Được vài bước thì tôi Cũng được kịp Mai. Nắm tay em thật chặt, tôi làm người
con gái tôi yêu buồn nữa rồi. Phải chi tôi nói chuyện này ra sớm hơn.
_Mai anh xin lỗi, đừng chạy nữa.
_Anh thì biết gì chứ, anh lừa dối tôi lâu vậy anh vui lắm phải k? Mai vừa khóc
vừa rằng tay tôi.
Tôi liền dùng sức kéo Mai lại ôm vào lòng.
_Là anh ngủ ngốc. Anh nghĩ em sẽ bất ngờ. Anh biết mình sai rồi.
_Anh biết tôi lo lắng như thế nào k? Huhu
_Anh xin lỗi.
_Em cứ nghĩ chúng ta không đến được với nhau. Huhu
_Hi, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau mà.
Rồi tôi buông em ra, rút hộp giây chuyền nửa chữ M từ trong túi đeo vào cổ em.
_Mai này, thật sự những ngày qua anh rất vui khi có em ở bên cạnh. Em luôn là
người quan trọng nhất với anh. Hãy đồng ý làm người yêu anh nhé.
Tôi quỳ xuống cầm tay Mai. Chúng tôi biết tình cảm của hai đứa dành cho nhau,
nhưng chưa một lần chính thức tôi tỏ tình với em cả. Đây là cơ hội trời cho
của tôi.
_Đồ Ngốc, biết em đợi câu này lâu lắm rồi k? Anh là đồ vô tâm
Rồi em lại bật tiếng khóc, bà Chị Hai ngày nào giờ đã yếu đuối trước mặt tôi.
Ngay lúc đó tôi dành một nụ hôn cho em. Nụ hôn của tình yêu mãnh liệt.
_Anh yêu em.