27:


Người đăng: nguyenphuong01234

Chương 27:

Thức dạy với một cái đầu đau như búa bổ, bức bách khó chịu tôi cố đưa tay sờ
xem đầu mình ra làm sao, một Đống băng gạt được quấn quanh kín mít, thấy tôi
dạy mẹ tôi cuống quýt đi gọi bác sĩ. Bố tôi lại gần giường.
_Tỉnh rồi hả con? Bố hỏi
_Dạ, mà con bị sao vậy? Đầu tôi vẫn đau giật giật.
_Con k nhớ gì à? Con bị đánh đến bất tỉnh. Được bạn con đến kịp đưa vào viện.
Tôi lục lại trí nhớ ngày hôm đó, tôi bị chặn đánh, hình như trước đó tôi nhắn
tin với thằng C. Bất chợt cơn đau trở lại khiến đầu tôi như muốn vỡ tung vậy..
_Con nằm hôn mê 2 ngày nay rồi. Mẹ rất lo cho con đấy. Bố trầm tư nói.
_Con xin lỗi, con lại làm truyện để bố mẹ phải lo.
_Chuyện của con ta đã điều tra hết rồi. Khi con khỏe lại ta sẽ nói chuyện sau.
Đúng lúc đó mẹ trở lại phòng cùng ông bác sĩ, mẹ chạy lại ôm tôi. Chỉ có mẹ
luôn thương yêu và chiều chuộng tôi nhất.
_Cậu nhà tỉnh lại rồi thì sức khỏe cũng sẽ mau chóng ổn định. Ông bà đừng quá
lo. Bác sĩ nói
_Cảm ơn bác sĩ. Bố tôi dúi ít tiền cho ông đó, và ông bác sỹ và bố tôi cũng ra
ngoài luôn chắc nói chuyện gì đó.
_Minh này, bố mẹ lo lắng cho con lắm, mẹ nói.
_Con xin lỗi mẹ. Tôi hối lỗi
_Con vẫn bé mẹ k trách con. Nhưng con là người thừa kế duy nhất của bố mẹ, bố
mẹ k thể để cho con sống một mình nguy hiểm như vậy nưa. Ngay khi con khỏe,
con sẽ chuyển trường về trường quốc tế gần nhà. Mẹ quả quyết
_Con con, sao đột ngột thế mẹ.
_Con xem lại đi, dạo này con xảy ra bớt bao nhiêu chuyện. Nếu không phải hôm
trước bạn con tới kịp thì hôm nay không biết mẹ còn gặp được con nữa k đây.
_Vâng con sẽ nghe lời bố mẹ.
Tôi thấy đúng như mẹ nói, bố mẹ chỉ muốn tốt nhất cho tôi. Tôi cũng chưa bao
giờ làm bố mẹ vui lòng. Tôi sẽ cố từ bỏ tất cả, kể cả EM.
3 ngày sau tôi được xuất viện.
Đặc biệt nhất trong mấy ngày tôi nằm viện, k thấy bóng dáng em hay bạn bè tôi
đến thăm. Tôi cũng hết sức ngạc nhiên. Điện thoại thì trả biết bây giờ nó nằm
ở đâu lên cũng không thể liên lạc với họ được.
Hình như bố đọc được suy nghĩ của tôi, bố trả lời luôn cho những nghi vấn của
tôi.
_Bố nói với bạn con là sẽ cho con bay thẳng sang Sing để làm phẫu thuật. Lên
bạn con không ai biết để đến tạm biệt con đâu.
Tiu nghỉu ngồi vào xe, không biết tôi đối mặt với em sao đây khi bây giờ hai
đứa xa mặt cách lòng..
Trở về nhà mà lòng chịu, mọi thứ vẫn vậy. Chỉ có điều sao căn nhà trống vắng
quá, bố mẹ thì đến luôn tập đoàn để giải quyết công việc. Tôi lên phòng tắm
táp sảng khoái chuẩn bị cho một giấc ngủ. Sau giấc ngủ cuộc đời tôi lại có
thêm những trải nghiệm mới hoàn toàn về cái thế giới của người thượng lưu này.
Vì tôi là người thừa kế..


Đại Thiếu Gia (Vn) - Chương #27