Người đăng: huyh0ang2993@
Điện Lam Công Hội, Đại Sảnh.
Bố trí không khác mấy so với Huyền Nguyên Công Hội, tuy nhiên độ xa hoa thì
cao hơn rất nhiều, Lê Thành lạ lẫm vừa đi vừa quan sát xung quanh, hướng bảng
nhiệm vụ đi tới, đây là một bảng điện tử dài, những nhiệm vụ vẫn được đóng
trong khung a5, nhưng không còn được viết trên giấy, mà được hiển thị ở trên
bảng này.
Thường thì Công Dân có thể trực tiếp quan sát và nhận nhiệm vụ trên thẻ ID,
mỗi Công Dân đều có một cái, nhưng mà Lê Thành do mới đăng ký làm Công Dân
không lâu lên chưa nhận được, đành phải đến nhận nhiệm vụ theo cách thủ công
như thế này.
Quan sát các nhiệm vụ cấp E, phần lớn đều có yêu cầu mức tối thiểu Danh Vọng
như là tư cách để tiếp nhận nhiệm vụ, ít hoặc nhiều, Lê Thành hiện nay do mới
đăng ký Công Dân, chưa từng tiếp nhận nhiệm vụ tại Điện Lam Công Hội, nên giá
trị Danh Vọng vẫn là 0.
“Chả lẽ lại phải tiếp nhận nhiệm vụ cấp F?” Lê Thành buồn phiền nghĩ.
Nhưng ngẫu nhiên nhìn về phía góc, Lê Thành phát hiện một vô cấp nhiệm vụ
không yêu cầu Danh Vọng.
Vô cấp nhiệm vụ là dạng nhiệm vụ cấp độ nào Hội Viên cũng có thể tiếp nhận
được, được xếp vào lớp này thường là những nhiệm vụ thiếu thông tin hoặc phần
thưởng không hấp dẫn nếu đặt đúng cấp bậc yêu cầu.
Nhiệm vụ: Trợ giúp gia đình ông Nguyễn Văn Phúc chiến thắng trong “Kiện
Chiến”;
Yêu Cầu: 0 Danh Vọng,
Phần Thưởng: Thành Công nhận 1 vạn Linh Thạch Hạ Phẩm, Thất Bại không có thù
lao;
Nội Dung: Vợ Ông Nguyễn Văn Phúc là bà Ngộ Thị Cẩm Tú, trên đường đi chợ bị xe
điên không làm chủ được tốc độ tông phải, Thổ Địa phán chủ xe là Đỗ Hữu Thắng
phạm luật, xử phạt 2v Linh Thạch Hạ Phẩm.
Lê Thành xem hết nội dung, liên tưởng một chút đến Kiện Chiến, là Công Dân của
Quốc Gia, sẽ được Quốc Gia Luật Pháp bảo vệ, Quốc Gia không có Chính Quyền,
cũng không có Cảnh Sát, mà xử lý tất cả những sự vụ này đều là Thổ Địa ý chí.
Ví dụ như, vụ tai nạn xe lần này, bà Ngộ Thị Cẩm Tú bị tông xe, như vậy, Bà
cần gọi xuống Thổ Địa ý chí, thông qua thẻ ID, khi Thổ Địa ý chí phủ xuống,
quan tòa ngay lập tức được thành lập, thông qua thượng đế thị giác, Thổ Địa
luôn luôn có thể quản lý hoàn toàn lãnh địa của mình, chỉ có điều Thổ Địa chỉ
quản lý khi có người Yêu Cầu.
Tức là ngay khi bà Ngô Thị Cẩm Tú gọi xuống Thổ Địa ý chí, Đỗ Hữu Thắng đã
được xác định là phạm luật, mức bồi thường ngay lập tức được đưa ra.
Tuy nhiên, đó không phải là tất cả, thời gian quan tòa định tội thường chỉ
trong chớp mắt, tuy nhiên, đây là một thế giới cường giả vi tôn, kể cả có tội,
nhưng nắm tay cứng hơn, vẫn được coi là vô tội.
Kiện Chiến chính là phiên thứ 2, người phạm tội được quyền đưa ra yêu cầu Kiện
Chiến, mỗi bên theo mức độ nghiêm trọng của vụ việc được quyền tự mình chiến
đấu hoặc thuê người chiến đấu, bên chiến thắng nhận được khoản tiền tương
đương tiền phạt.
Tức là nếu bên phạm tội thắng, vậy thì họ sẽ không phải trả thứ gì cả, còn nếu
bên còn lại thắng, họ được nhận gấp hai lần tiền bồi thường.
Cảm thấy không công bằng? vậy thì trở thành cường giả a!
Lần Kiện Chiến này, nếu Lê Thành nhận nhiệm vụ, vậy cậu sẽ đứng bên phe người
bị hại, làm một việc tốt bao giờ cùng thoải mái hơn là làm việc xấu, với lại
bây giờ cậu cũng rảnh rỗi, thay vì ngồi nhà chờ đợi thì có việc làm vẫn tốt
hơn, không chần chờ, ngay lập tức cậu ghi nhớ mã số nhiệm vụ này, đăng ký
thông qua quầy trực.
Lê Thành được thông báo, Công Hội sẽ chuyển giao thông tin về những người đăng
ký nhiệm vụ này cho gia đình ông Nguyễn Văn Phúc, tiếp nhận thành công hay
không, một ngày sau phản hồi sẽ được gửi đến cậu thông qua thẻ ID.
Hơi ngán ngẩm, lại thẻ ID, đúng là không có thẻ ID thì bất tiện quá nhiều, cậu
đành trình bày là hiện tại mình không có thẻ ID, mong Công Hội gửi cho cậu
thông qua hình thức khác.
Nhân Viên Trực Quầy chỉ hơi suy ngẫm một chút, rồi ngay lập tức đáp ứng, thông
tin phản hồi sẽ được gửi cho cậu theo đường thư chuyển phát, yêu cầu cậu điền
địa chỉ hiện tại.
Lê Thành vui vẻ điền địa chỉ, rời khỏi Công Hội, cậu định đi dạo phố một chút.
…
Tại căn hộ số 2F trong xóm trọ Cây Tùng, một người trung niên nét mặt phờ phạc
bước vào nhà, đây là tư gia gia đình ông Nguyễn Văn Phúc, còn người trung niên
chính là ông Nguyễn Văn Phúc rồi, ông vừa từ bệnh viện trở về, vợ ông vừa phải
thực hiện một cuộc phẫu thuật, đang trong thời gian tĩnh dưỡng, hiện tại ông
nghỉ ngơi một chút rồi phải vào lại bệnh viện chăm vợ.
Nguyễn Văn Phúc làm một người bình thường công nhân nhà máy, vợ cũng chỉ làm
nội trợ trong nhà, ông không có quá nhiều ham muốn, lúc trẻ cũng không theo
con đường chiến đấu, phấn đấu trở thành cường giả, mà chọn cuộc sống an nhàn,
học việc, rồi đi làm nhận lương sống qua ngày.
Chính vì vậy Gia Đình ông cũng không khá giả, cuộc phẫu thuật này khá tốn kém,
nếu không chiến thắng trong vụ Kiện Chiến sắp tới, e rằng số nợ đã vay để phẫu
thuật cho vợ ông cũng khiến gia đình ông táng gia bại sản.
Ngồi trên giường thư giãn một chút, đột nhiên thẻ ID của ông phát sáng, ông
liền lấy ra quan sát, đây là một tin nhắn từ Điện Lam Công Hội, thông báo về
danh sách các ứng viên tiếp nhận nhiệm vụ ông phát ra, do ông không có thế lực
gì, tài sản cũng không nhiều, nên không thể đưa ra mức phần thưởng sàn hấp
dẫn.
Ông cũng đã suy tính, mình phát nhiệm vụ như vậy, phần lớn kẻ tiếp nhận nhiệm
vụ sẽ đều là tay chân của Đỗ Hữu Thắng, bởi vì ai cũng biết Đỗ Hữu Thắng là
con trai của Đỗ Quang Minh, gia chủ Đỗ Gia một gia tộc có lão tổ thực lực
Thiên Vương Tọa Trấn, tuy chỉ là một tên hoàn khố quần là áo lượt, tuy nhiên
cũng không thể coi thường sức mạnh của Đỗ Gia.
Lướt qua danh sách cùng với giới thiệu, khuôn mặt ông càng ảo não, chính là
những người khả năng thấp là tay chân của Đỗ Hữu Thắng thì thực lực quá thấp,
thực lực cao thì lại khá nhiều khả năng là Đỗ Hữu Thắng người.
Đột nhiên, ông để ý đến Lê Thành một thiếu niên, với mức Danh Vọng là 0, thực
lực Nhân Tướng (A- Đỉnh Phong), ông thầm hét lên.
Đây rồi, chính là cậu ta, mức Danh Vọng là 0, tức là mới đăng ký làm Công Dân
chưa được bao lâu, Đỗ Hữu Thắng dù sao cũng chỉ là nhị thế tổ, quyền lực còn
chưa mạnh mẽ đến độ đào người từ Quốc Gia khác, vậy nên, cậu Lê Thành này
chính là một người mới hoàn toàn, không có khả năng là thủ hạ của Đỗ Hữu
Thắng, nhưng nếu Lê Thành thậm chí là người của Đỗ Hữu Thắng, vậy thì có thể
trách ông xui xẻo, bởi vì cậu Lê Thành này cũng là ứng viên duy nhất có thể
mang đến chiến thắng cho ông.
Quyết định đánh cược, ông liên lạc ngay với Điện Lam Công Hội, xác định trao
nhiệm vụ cho Lê Thành, kết thúc nghỉ ngơi, ông cần quay lại chăm sóc cho vợ,
vợ ông hiện tại vẫn khá suy yếu, cần đặc biệt quan tâm.
…
Quán rượu Đông Hà, trong một phòng riêng xa hoa, Đỗ Hữu Thắng đang cùng với
hắn vài tên đàn em ăn chơi nhậu nhẹt.
“Thắng ca, em đã sắp xếp hơn 100 anh, em giả nhận nhiệm vụ của lão Nguyễn Văn
Phúc rồi ạ.” Một tên đàn em có vẻ là đầu lĩnh trong nhóm đàn em tên Trịnh Cao
Cường dùng giọng nịnh nọt nói.
“Ừm, tốt lắm, tên già chó chết đó và cả con vợ nó nữa, dám kiện tao, để xem
sau vụ Kiện Chiến này, ông đây lại không tông chết cả nhà các ngươi lần nữa?”
Đỗ Hữu Thắng dùng giọng xem thường nói, nhưng sát ý nồng nặc tỏa từ ánh mắt đã
nói lên rằng, hắn chắc chắn không nói chơi.
“Đúng Đúng, lũ ngu ngốc, không biết trời cao đất rộng” Lũ đàn em thổi thêm vài
câu nịnh nọt, làm Đỗ Hữu Thắng vui vẻ không thôi, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ
ra sát khí đằng đằng để ra oai.
…
Lê Thành đang trên đường đi tới Điện Lam Công Hội, cậu mới nhận được tin lúc
sáng, nhiệm vụ trợ giúp trong vụ Kiện Chiến đã được giao cho cậu.
Hiện giờ, cậu nhận được đề nghị gặp gỡ để bàn bạc thêm từ người giao nhiệm vụ,
là ông Nguyễn Văn Phúc, ngay lập tức đồng ý, nhưng do không thể gửi phản hồi,
cậu đành trực tiếp đến Công Hội, nhờ Công Hội đưa tin cho ông Nguyễn Văn Phúc.
Sau khi đến Công Hội, cậu được nhờ Nhân Viên Trực Quầy gửi tin cho ông Nguyễn
Văn Phúc.
Không lâu sau, Nguyễn Văn Phúc đã có mặt, ông ta chủ động mời Lê Thành đi đến
Quán Trà gần đó, trình bày một lúc về vụ việc của vợ ông.
Sau đó nói về Đỗ Hữu Thắng.
“Cậu Thành, tôi hôm nay hẹn gặp cậu ra đây mục đích chính là để nói cho cậu,
không biết cậu đã biết về gia thế của Đỗ Hữu Thắng chưa?” Nguyễn Văn Phúc cũng
đã suy nghĩ rất nhiều trước khi hẹn gặp Lê Thành, ông ta biết nếu Lê Thành
biết về gia thế của Đỗ Hữu Thắng thì cậu ta có thể từ bỏ nhiệm vụ, nhưng ông
vẫn phải nói, mặc dù gia đình ông không khá giả, nhưng cũng không đến nỗi phải
lừa gạt người muốn giúp mình, thậm chí thông tin này cũng rất dễ tìm hiểu, nếu
để Lê Thành có ấn tượng xấu về gia đình ông thì được không bù nổi mất.
Lê Thành hơi ngạc nhiên, đúng là cậu cũng hơi bất cẩn, chưa tìm hiểu gì cả,
nhưng cũng một phần là vì cậu mới tiếp xúc với xã hội này, nên còn nhiều điều
bỡ ngỡ, cậu nghĩ một lát rồi nói:
“Chưa, cháu chưa tìm hiểu gì cả”
Cậu không hỏi thêm, bởi vì cậu biết Nguyễn Văn Phúc đề cập đến vấn đề này, vậy
thì ông ta đã có ý định nói với cậu rồi.
Nguyễn Văn Phúc suy nghĩ một chút, sắp xếp câu từ rồi nói:
“Đỗ Hữu Thắng là con trai của gia chủ Đỗ Gia hiện tại, Đỗ Quang Minh, Đỗ Gia
là một gia tộc lớn, rất có thực lực, có lão tổ thực lực Thiên Vương tọa trấn,
tất cả những gì ta biết về Đỗ Gia là như vậy”
Lê Thành suy nghĩ một lúc, lão tổ Thiên Vương … Nhân Soái, Nhân Vương, Địa
Vương, Thiên Vương, tức là cao hơn cậu hiện tại 4 cảnh giới, mà thực lực Thiên
Vương tức là tối thiểu Thiên Vương (A-).
“Có vẻ mạnh.” Đó là tất cả những gì Lê Thành suy nghĩ bây giờ.
Có bỏ nhiệm vụ không?
Câu trả lời là không! Thiên Vương có vẻ to đấy, nhưng chưa phải là đích đến
của cậu, đích đến cuối cùng của cậu to, to lớn hơn rất nhiều.
Nếu chỉ một gã Thiên Vương mà đã sợ sệt thì không có khả năng leo lên được
Cảnh Giới cao hơn, huống chi, chưa chắc cậu đã đắc tội gã Thiên Vương này, dù
sao cũng chỉ là một vụ Kiện Chiến thôi mà, không phải chính thức đắc tội.
Lê Thành tiếp lời Nguyễn Văn Phúc:
“Cảm ơn bác nhắc nhở.”
Nguyễn Văn Phúc đang rất hồi hộp, ông ta biết vận mệnh của gia đình mình được
quyết định trong câu nói sắp tới của Lê Thành.
“Cháu vẫn sẽ tiếp tục trợ giúp Gia Đình bác trong vụ Kiện Chiến lần này” cảm
thấy Nguyễn Văn Phúc khá căng thẳng, Lê Thành cười nhẹ nói.