Làng Ven Biển


Người đăng: huyh0ang2993@

Trên ngọn đồi ven biển, ánh hoàng hôn chiếu xạ, từng con gió nhẹ nhàng ve vuốt
mang theo hơi mặn, một cậu bé khoảng 8 tuổi ngồi trên phiến đá lớn nhìn ra
biển, hơi thất thần, nhìn chân trời xa xăm.

Đột nhiên một giọng nói ôn nhu có chút non nớt từ sau lưng vọng tới:

“Tiểu Thành.”

Cậu bé hơi giật mình nhìn ra phía sau lưng, trên đồi là một thiếu nữ cỡ mười
tuổi diện một chiếc váy liền màu vàng, tóc buộc đuôi ngựa tinh nghịch, chạy
tới chỗ cậu, cậu nhìn sắc trời trong lòng à một tiếng, hóa ra chỉ ngồi suy
nghĩ mà đã lâu như vậy, đã sắp tới giờ cơm rồi, cậu quay người nhảy xuống cỏ
cất tiếng gọi non nớt đáp trả:

“Linh tỷ”

Thiếu nữ chạy tới gần nắm tay cậu bé, giọng hơi khiển trách nói:

“Tiểu Thành, giờ cơm tới thì phải biết mà về chứ!”

“Hì hì, em suy nghĩ chút việc, không để ý thời gian.” Cậu bé thành thật trả
lời.

“Khiếp, sao hôm nay lại có việc gì khiến cậu ấm nhà ta ưu phiền rồi.” Thiếu nữ
đáp lời giọng nói mang theo tiếu ý.

“Cũng chả phải chuyện gì quan trọng, thôi chúng ta về nhà đi cho kịp.” Cậu bé
chuyển đề tài.

“Ừm.” Thiếu nữ đáp.

Sau 10’ hai người đã về đến nhà.

Trong phòng bếp nghe được tiếng mở cửa liền vọng ra tiếng nói:

“Tiểu thành, Tiểu Linh, về rồi à vào bàn ngồi đi con để mẹ dọn cơm.”

Nghe lời này đoán ngay được đây là giọng của mẹ cậu bé và thiếu nữ.

Trên bàn lúc này một người đàn ông trung niên mặc áo ba lỗ giản dị đang ngồi
xem vô tuyến chiếu chương trình thời sự, Cậu bé và Thiếu nữ đi vào liền cất
tiếng chào:

“Con chào cha.”

“Ừ, ngồi đi các con” Người đàn ông nhẹ đáp rồi lại chăm chú vào tin tức đang
được phát.

Lúc sau, một thiếu phụ xinh đẹp bưng mâm ra từ trong phòng bếp, mọi người liên
quay quần ngồi vào bàn bắt đầu ăn.

Người đàn ông trung niên chờ cậu bé ăn được hết một bát cơm bắt đầu nói:

“Tiểu Thành, hôm qua con cùng Tiểu Tiến đi làm gì mà Thầy Trung kêu cha là con
không tới lớp học.”

“Tại con hôm qua thấy lớp của tỷ giảng về tu luyện cơ bản, mà bài của Thầy
Trung con học hết trong sách rồi nên con rủ Tiểu Tiến đi cùng luôn.” Cậu bé
chín phần thật một phần giả trả lời.

“Hừ, đừng cho là cha không biết hôm qua con với Tiểu Tiến chỉ đến lớp Tiểu
Linh chưa được một giờ là đã tít đi tận đâu rồi.” Người đàn ông trung niên
giọng nói mang theo uy nghiêm.

“Hì hì.” Cậu bé cười trừ.

Hết bữa, cậu bé cùng thiếu nữ chạy tới phòng cô, cậu bé vui vẻ nói:

“Linh tỷ, tỷ cho đệ mượn cuốn tu luyện cơ sở đi”

“Ừm, cho đệ này.” Thiếu nữ nhanh nhẹn cầm lấy cuốn sách trên kệ đưa cho cậu
bé.

Một lát sau, tại phòng có tấm bảng đề tên Lê Thành, cậu bé bước vào phòng
nhanh chóng phi lên giường, ngồi xếp bằng giở ra cuốn sách tu luyện cơ sở,
giới thiệu đại khái về những thường thức trong tu luyện giới và phần không thể
thiếu trong tu luyện là linh khí.

Tại làng ven biển mỗi một đứa trẻ 5 tới 6 tuổi có thể được đi học chữ viết,
học số, ngoài ra còn được tiếp cận về lịch sử và địa lý thông qua các câu
chuyện kể, từ 7 tuổi trở đi bọn trẻ được tiếp cận với tu luyện giới, tất nhiên
chỉ là những điều cực kì nhỏ nhặt nhưng thuộc về bản chất như cách thức tu
luyện giới vận hành, 10 tuổi là một ngưỡng quan trọng khi bọn trẻ được tiếp
cận với tu luyện và có thể tự mình tu luyện, giai đoạn này gọi là học đồ.

Ở trong giai đoạn này, một học đồ cần thiết mở ra đan điền từ đó dựa vào khả
năng đặc biệt của đan điền trong cơ thể ngưng tụ một tia linh khí và cố hóa nó
trở thành nơi tích lũy linh khí trong cơ thể, liên tục tích lũy đến số lượng
nhất định có thể nếm thử đột phá bước vào giai đoạn tu luyện đầu tiên “Nhân
binh”.

Lê Thành lần mò trong sách một lúc cuối cùng tìm được giới thiệu cơ bản về
linh khí có nói: về cơ bản linh khí tồn tại nhưng rất khó nhận biết là nó tồn
tại.

Lần mò đến bước chuẩn bị đầu tiên trong tu luyện, Lê Thành hưng phấn đọc.

Trời đã tờ mờ sáng, Lê Thành ngáp dài một cái cậu rất muốn đi ngủ nhưng mà hôm
qua đã trốn học rồi nên không thể trốn tiếp hôm nay được, cậu đành mang khuôn
mặt ngái ngủ với đôi mắt thâm đi rửa mặt.

Sau khi có một bữa ăn sáng đầy đủ dưỡng chất đảm bảo cho cơ thể khỏe mạnh phát
triển, cậu đi đến trường như mọi ngày.

Trường học Minh Châu

Tại một bàn học trong lớp 8 tuổi, Lê Thành đang ngồi, bên cạnh cậu một cậu bé
da cháy nắng nên hơi đen đây là Trần Tiến, cậu cùng Lê Thành trao đổi về vài
điều mà Lê Thành đã đọc được trong sách tối qua, 2 cậu bé lên kế hoạch để có
thể chuẩn bị sớm việc tu luyện.

Hóa ra bởi vì cơ thể sinh vật cơ bản không có khả năng tiếp xúc linh khí nên
cho dù linh khí có tồn tại cũng không cách nào thu nạp được, nên chuẩn bị cần
thiết là phải có một viên tụ linh thạch, đây là một loại đá khá phổ biến, có
thể tìm thấy dễ dàng có tác dụng giúp linh khí trong khoảng vài m2 tụ tập lại,
giúp cho học đồ dễ thu nạp vào đan điền hơn.

Thu nạp ở đây là cố gắng cảm nhận linh khí tồn tại quanh bản thân, sau đó dùng
hít thở hấp thụ linh khí vào trong cơ thể và dùng ý niệm đưa linh khí tới đan
điền nằm ở bụng dưới.

Duy chỉ có đan điền mới có thể giữ lại được linh khí trong cơ thể trong thời
gian tương đối, nếu không linh khí sẽ ngay lập tức thẩm thấu ra khỏi cơ thể.

Trong đó tác dụng cơ bản mà ai cũng biết của linh khí chính là rèn luyện, bất
kỳ thứ gì được linh khí gia trì đều có thể trở thành thứ càng lợi hại hơn, ở
đây chính là cơ thể con người, học đồ là khởi bước thậm chí còn chưa tính là
tu luyện giả, nhưng mà tiếp xúc với linh khí trong thời gian dài cũng có tác
dụng rèn luyện thân thể.

Sẽ có người nói như thế thì hít thở thôi cũng mạnh hơn rồi nhưng ở đây yếu tố
ảnh hưởng đến tăng trưởng thực lực đại biểu ở mật độ linh khí, khi liên tục
thổ nạp linh khí trong phạm vi tụ linh thạch thì lượng linh khí sẽ nhiều hơn
bình thường từ đó cơ thể nhận được rèn luyện từ từ, nếu dừng thổ nạp thì cường
độ cơ thể sẽ bị giảm, tác dụng luyện thể của linh khí không phải là mãi mãi mà
nó phụ thuộc vào mật độ linh khí.

Bất chợt tiếng kẻng vang lên, các bạn lúi húi ngồi vào chỗ, Trần Tiến cũng đi
về chỗ của cậu, một lúc sau thầy giáo đến, lớp học bắt đầu.

Tiếng kẻng tan học vang lên, Lê Thành chạy vội về nhà, cậu muốn hỏi xem có thể
kiếm được tụ linh thạch ở nhà hay không.

Vừa về đến nhà cậu phi ngay vào bếp, cậu biết giờ này hàng ngày chắc mẹ cậu
vẫn còn đang nấu cơm.

Quả nhiên, cậu đã đoán đúng, chưa vào bếp đã ngửi thấy mùi đồ ăn, mẹ cậu thì
đứng cạnh nồi đang nêm nếm món gì đấy, thấy vậy cậu chạy đến hỏi:

“Mẹ ơi, con muốn bắt đầu tu luyện nhà mình có tụ linh thạch không ạ.”

“Hình như trong kho còn đấy, lúc trước tiểu linh bắt đầu tu luyện nhà ta đã
chuẩn bị không ít” Mẹ cậu hòa nhã cười đáp.

“Vâng con biết rồi, cảm ơn mẹ” Cậu bé vui vẻ vừa trả lời vừa phi như bay về
phía nhà kho.

Nhà Kho.

Một căn nhà mái bằng nằm biệt lập tại một góc trong khuôn viên nhà, nói nó to
thì có vẻ không đáng tin cậy cho lắm nhưng mà nếu bạn đã bước vào thì bạn sẽ
nói ngay rằng: “Xin lỗi, nhà này mà không to thì nhà tôi chắc không bằng cái
WC”.

Khác hẳn vẻ ngoài chỉ khoảng 10m2 bên ngoài, bên trong không hiểu sao lại to
đến không bình thường, chiều cao trần ít nhất cũng cao hơn cậu thấy được bên
ngoài, mà còn có cầu thang dẫn lên trên, cậu cũng không biết có bao nhiêu tầng
vì tầng 2 trở lên bị khóa, bề rộng ngôi nhà thì ít cũng phải cỡ sân bóng đá,
giữa nhà có một bàn dài to và khuôn viên khoảng 50m2, bên cạnh phân chia nhiều
tủ tường đến đáng sợ, trông nó khá giống một cái thư viện, cậu cũng không quan
tâm lắm đến đống tủ tường này.

Chạy đến góc mà cậu nghi ngờ có thể tụ linh thạch được để ở đây, trong một
ngăn tủ kéo khá thấp vừa tầm với của cậu, cậu thấy ngay một ngăn tủ có tụ linh
thạch, cậu liền vui vẻ lấy ra vài cục, nhưng lúc cậu để ý mới phát hiện bên
cạnh ngăn tủ để một vài hạt như hạt dẻ, nghi ngờ thứ này có hay không mới chân
chính là tụ linh thạch câu mang cả hai chạy ra bếp hỏi mẹ.

“Mẹ ơi, trong 2 cái này thì cái nào là tụ linh thạch?” Vừa chạy vừa giơ bàn
tay nhỏ nắm trong tay hạt dẻ và tụ linh thạch cậu bé vội vàng hỏi.

“À con chưa biết nhỉ, cái này là tụ linh thảo hạt giống, cái này là một loại
dược liệu nhưng mà tác dụng của nó chủ yếu được người ta chú ý là nó có khả
năng tụ tập linh khí mà nó lại không phải linh dược, con thảo này trong chậu
nhỏ rồi đắp tụ linh thạch lên bên trên, rồi đặt trong phòng nó rất hữu dụng
đấy!”

Mẹ cậu đang sắp bát đũa chuẩn bị dọn cơm dừng lại để trả lời.

“À mà ăn cơm trước rồi trồng nhé con, bởi vì tụ linh phải để thời gian vài
ngày mới có hiệu quả”

“Vâng” Cậu bé cảm thấy đã chuẩn bị kĩ thế này ngày trở thành cường giả cũng
không còn xa nữa rồi vui vẻ đáp.

3 tháng sau.

Cậu bé buồn bực đi vài vòng quanh một chậu cây rồi lại ngồi bịch xuống xếp
bằng, tốc độ linh khí thu và nhận đã đạt bão hòa cậu bé chưa hiểu lắm nhưng có
vẻ như tiếp tục thổ nạp cũng không được gì, dứt khoát đứng lên chạy ra hỏi
Linh tỷ.

Phòng bên cạnh, Thiếu nữ đang cặm cụi viết gì đấy, thi thoảng lại suy nghĩ rồi
khó khăn lắm mới viết được một dòng.

Đột nhiên cửa phòng bật mở, Lê Thành lấy gõ cửa làm bộ rồi phi vào phòng,
thiếu nữ thấy thế cả kinh giấu ngay thứ đang viết vào ngăn bàn, Lê Thành thấy
thế cười ranh:

“Đại tỷ viết gì thế, bật mí tí được hông?”

Thiếu nữ mặt hơi đỏ lên, giả vờ nghiêm nghị nói:

“Chuyện người lớn, con nít con nôi biết gì mà xem”

Lê Thành thấy thế cũng chỉ xì một tiếng bởi vì cậu cũng đang gấp, cậu liền
chấm dứt đề tài chuyển sang vấn đề cậu quan tâm:

“Lớn hơn có 2 tuổi mà làm như bà cụ non, thôi thì tha cho tỷ lần này, đệ có
chuyện cần hỏi đây.”

Thiếu nữ thấy thoát rồi thì thở phào hỏi lại:

“Chuyện gì nói tỷ xem nào.”


Đại Nhất Thiên - Chương #1