Người đăng: anhai345@
Đeo tai nghe đi giữa trời đông gió lạnh đêm noel, nhìn người ta có đôi có cặp
, Trần nhạc có chút cảm khái thở dài.
Sống gần 30 năm, người khác có nhà có xe, có bạn gái, còn hắn thì mỗi ngày
cưỡi con wave tàu mỗi ngày đi cốt pha. Tuy cố gắng làm thì lương cũng không tệ
lắm, nhưng mà cách mua bốn bánh là gánh nặng đường xa . Ba mươi năm sống đến
trên thân cẩu a. Haizz...
Trần nhạc bỗng nhiên có xúc động muốn đập cái gì đấy. Nhìn quanh quất, xung
quanh toàn bán đồ lưu niệm, nào cây thông nhựa, trang sức nhựa, đồ trang trí
bằng nhựa, gấu bông, găng tay, khăn quàng cổ... không có gì đập được.
Chán nản lắc đầu định đi tiếp, bỗng hắn thấy góc phố có một cửa hàng bán đồ
lưu niệm bằng thủy tinh . Trần nhạc mắt sáng lên ầm ầm chạy đến kéo theo một
cơn gió xoáy làm ông chủ cửa hàng với mấy người khách sợ chết khiếp.
“ ông chủ, ta muốn thủy.. thủy tinh cung..hộc hộc”
Nhìn hồng hộc như trâu điên chạy đến trần nhạc, còn hô to muốn thủy tinh
cung, ông chủ cửa hàng ác hàn đưa tay lấp kín lỗ hậu, run run nói:
“ Chàng trai, không có thủy tinh cung, chỉ có thủy tinh cầu có muốn hay
không.”
Bị vài ánh mắt khác thường nhìn chăm chú, Trần nhạc cũng biết mình thất thố,
gãi gãi đầu cười trừ giả bộ cúi nhìn đồ trên quầy.
------------ vài phút đường phân cách------------
Cầm trên tay thủy tinh cầu, trần nhạc quyết dáo dác nhìn xung quanh, thấy ko
ai để ý, hắn lén la lén lút chạy vào trong một ngõ vắng người gần đó.
“Choang” một tiếng vỡ vụn từ trong ngõ hẻm vang lên.
Trần nhạc đập quả cầu thủy tinh xuống đất, nhưng nó không những không vỡ ra mà
còn đập vỡ không gian xung quanh tạo nên những khe hở đen nhánh như mạng nhện
lan rộng rần. Rồi như mặt kính vỡ toang tạo thành một cái hố đen ngòm trên mặt
đất.
Trần nhạc thấy tình huống không đúng hú lên quái dị định chạy ra ngoài nhưng
chưa kịp bước đc vài bước thì bị lôi tuột vào trong lỗ đen. Tình huống quỷ dị
làm hắn cũng không chú ý đến quả cầu thủy tinh vừa mới mua bay thẳng vào mi
tâm rồi biến mất. Trần nhạc mất ý thức chìm vào trong lỗ đen.
Mơ màng trần nhạc cảm thấy mình đang rơi xuống. Trong không gian hắc ám đầy
những con mắt quỷ dị chớp động liên hồi, thi thoảng lại có những vết rách như
mạng nhện tràn ngập hủy diệt khí tức trào ra rồi biến mất.
Nếu không có sức mạnh đủ để chống lại không gian xé rách thì chẳng mấy mà biến
thành một đống thịt vụn. Nhưng trần nhạc lại không chịu ảnh hưởng, mi tâm hắn,
một hình tròn nhỏ màu tím(gọi tắt là tử hoàn) tỏa ra nhàn nhạt quang mang bao
phủ trần nhạc cơ thể khiến hắn ko chiu tác động của không gian xung quanh.
Quỷ dị hơn nữa là tử hoàn chớp động hấp thụ không gian xé rách từng chút
truyền vào trần nhạc trong người.
Theo thời gian dần trôi qua, cũng không biết bao lâu, trần nhạc biến mất ,
cũng không đúng, phải nói là hắn biến thành trẻ con, khoảng 2 3 tuổi, đầu lơ
phơ tóc đen, trong đôi mắt nhắm chặt đồng tử của trần nhạc chuyển dần thành
màu tím, khuôn mặt bụ bẫm dễ thương lai thêm trên trán tử hoàn nhàn nhạt trông
lại càng thêm yêu dị.
Như cảm thấy đủ rồi, trần nhạc trên trán tử hoàn phát ra một đạo ánh sáng màu
tím đánh ra một lỗ hổng lôi kéo hắn thoát đi không gian này.
Trần nhạc vừa rời đi không bao lâu, không gian yên tĩnh lại như bị kéo khóa ,
tách ra hình bầu dục cửa, theo sau đó một người nhàn nhã đi tới.
Người tới tay phải cầm ô, tay trái cầm quạt, thân là âm dương bát quái bào,
đầu đội mũ baby. ( đoán xem ai nào, đoán trúng tất nhiên... là không có
thưởng)
-Tự sự: lúc đầu viết truyện này, ta là muốn làm cho nó buồn cười một chút, cơ mà khi đọc lại... thấy thảm không nỡ nhìn. Tự nhận thấy mình văn phong còn quá non. Nhưng mà ta không sửa lại, cái này coi như trưởng thành chất dinh dưỡng a. Không biết có nên đổi phong cách viết không? Ai đọc cho nhận xét dùm nha.--