Thời Gian Bình Yên


Người đăng: churuadinang

Nhận ra Thủy, tất cả chúng tôi đều kinh ngạc. Thủy học cùng lớp với tôi và bọn
thằng Nam, sức khỏe thì gọi là yếu vì nó là con gái. Cả bọn chúng tôi đều thắc
mắc tại sao Thủy lại sống đến giờ phút này mà không có sự giúp đỡ của ai khác.
"Bốp! Bốp! Bốp!", tiếng đập cổng bên ngoài vang tận vào trong đây, tim tôi đập
thình thịch, cả bọn cứng đờ cả người, cố gắng không gây ra một tiếng động nào.
Mồ hôi hột đang lăn dài trên gương mặt của tất cả chúng tôi, cảm giác căng
thằng lan tỏa khắp không gian quanh chúng tôi. Tiếng đập cửa vẫn vang vọng
ngoài cửa mà không có dấu hiệu giảm bớt đi, Ánh lo lắng quá mà bấu chặt lấy
tay tôi, cả người run cầm cập.

Khoảng nửa tiếng sau, âm thanh đó không còn bên ngoài nữa. Ánh lúc bấy giờ đã
bỏ tay tôi ra, quay mặt nhìn đi chỗ khác chứ không nhìn vào mặt tôi nữa. Tôi
quay ra nhìn con Thủy, thấy nó vẫn ngồi run run ở xó tường, tay che mặt mà úp
vào hai đầu gối, cả người dính đầy bụi bẩn, máu me. Tôi cầm ngay cây gậy bê
cạnh, đứng dậy đi từ từ về chỗ con Thủy trong ánh mắt ngạc nhiên của bọn thằng
Nam. Đứng trước mặt con Thủy, tôi nhìn nó bằng ánh mắt nghi ngờ rồi lên tiếng
phá tan sự im lặng:" Thủy à, tao mừng khi mày còn sống nhưng cho tao hỏi một
câu được không? Mày bị cắn chưa?". Thủy ngẩng mặt lên nhìn tôi, hai hàng nước
mắt lăn dài trên hai gò má lúm đồng tiền của nó, lau nước mắt đi và dằn lại
từng tiếng khóc nấc của mình mà đáp lại tôi:" Ô! Tiến à, may quá khi gặp mày ở
đây, sao mày lại sống vậy, còn thằng Nam, Hùng và Thành nữa chứ. Ủa, ai kia?
Trông quen quen"," mày bị cắn hay chưa, không trả lời linh tinh"," tao sắp bị
cắn thì bọn mày lại từ đây chạy ra giúp nên chưa bị, mày có thể kiểm tra".
Quay sang Ánh, tôi nói:" Dẫn nó vào nhà tắm kiểm tra lên, tụi anh đứng ngoài
này canh cho", Ánh đến chỗ Thủy và dẫn nó vào nhà vệ sinn. Tôi cùng bọn thằng
Nam đứng ngoài, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra, thằng nào
trong tay cũng lăm lăm thanh sắt với vẻ mặt lo lắng. Được độ ba phút, Ánh dẫn
Thủy đi ra khi đã rửa mặt cho nó, trông Thủy bây giờ không nhếch nhác như lúc
nãy nữa." Thế là không bị làm sao hả Ánh", thằng Thành đứng bên cạnh tôi nhìn
chằm chằm vào con Thủy mà hỏi," ừ, nó không bị cắn hay bị xước xát gì đâu".
Nghe xong câu đấy, tất cẩ chúng tôi đều cảm thấy nhẹ nhàng cả người mà đặt
thanh sắt nhẹ nhàng xuống đất."Lấy gì cho nó ăn đi Ánh", Nam quay sang nói với
Ánh rồi ngồi phịch xuống ghế, tôi cũng ngồi xuống theo. Tôi đưa cho Ánh cái
bánh mà tôi mua ở căng tin nhưng chưa ăn để nó đưa cho Thủy.

Trong lúc con Thủy ăn bánh thì tôi lên gác và ra ban công để xem tình hình bên
ngoài như thế nào. Tôi đứng khom người lại, ngó chầm chầm cái đầu lên thành
chắn và đảo tầm nhìn xuống khắp con đường. Những cái xác vẫn vật vờ đi lại
giữa con đường, quanh cột điện,v.v... đang chờ những con mồi xuất hiện để làm
bữa ăn cho chúng. Nhìn quang cảnh này, tôi nhìn thấy rất nhiều bóng dáng quen
thuộc khi còn đi học ở trường, lòng tôi bỗng cảm thấy hơi cay cay xót xa. Bỏ
mặc quang cảnh đó, tôi quay vào nhà, đóng cửa ban công và khóa chốt vào và đi
xuống tằng dưới. Cả bọn đang ngồi trên ghế, đứa nào đứa nấy cũng cảm thấy quá
áp lực và lo cho sự an nguy của gia đình mình, cả tôi cũng không ngoại lệ. Bây
giờ trời cũng đã tối, chúng tôi cũng tắt hết đèn trong nhà đi mà tìm cây nến
để thắp lên cho sáng chứ ánh đèn điện sẽ thu hút những cái xác sống kia mất.
Cả bọn ngồi nhìn tôi như đang chờ đợi một ý kiến từ tôi:" Anh em cứ làm theo
cái mà tao nói buổi chiều ấy, bây giờ cứ ngủ giữ sức đi, mai anh em mình vào
trường lấy mấy cái xe đạp điện ra để đi đến chỗ công an vũ trang để tìm ít vũ
khí ở đấy. Bây giờ trời cũng tối không lấy được xe nên đi ngủ đi để sáng mai
triển khai". Nghe tôi nói xong, thằng Nam lên tiếng:" Được, mai anh em mình đi
chứ ở đây thì lấy gì mà ăn, phải có vũ khí mới sống được lâu một tí". Nói rồi,
tôi cùng ba thằng bạn ngủ ở tầng một còn Ánh với Thủy là con gái lên ngủ ở
tầng hai. Tất nhiên là khóa kín các cửa thì chúng tôi mới dám đi ngủ.

Đã nửa đêm, tôi vẫn không ngủ được vì lo không biết ngày mai có thể sẽ sống
được không hay thức giấc như mọi ngày và đây chỉ là cơn ác mộng. Nếu đây là sự
thực thì tại sao bọn xác sống lại xuất hiện như thế này và bằng cách nào. Tôi
vẫn đang lo nghĩ mà không thể biết được có một người đang nở một nụ cười độc
ác.


Đại Nạn Zombie: Sống Sót Và Chiến Đấu - Chương #9