Người đăng: churuadinang
Tôi quay lại và bất thình lình hình bóng cô gái cụt chân lúc nãy đang cố gắng
lao đến chỗ chúng tôi hiện ngay trước mặt. Chưa kịp làm gì thì thằng Sơn đã
chạy đến rồi cắm ngay một cây gậy vào đỉnh đầu cô làm cho máu văng tung tóe
khắp nơi.
Xin lỗi.- Sơn quay ra mà xin lỗi chúng tôi và nhìn vào cái xác đang nằm
sõng soài trên đất rồi nói với vẻ không thể tin được:
Sao lại thế này được, anh em mình chặt chân cậu ấy đi rồi mà, sao lại...
Tao không biết.- Thằng Cương giận giữ nhìn thẳng mặt thằng Sơn mà hét.
Bình tĩnh đã Cương.- Thằng Sơn cố gắng khuyên thằng Cương.
Bình tình kiểu gì, tao hỏi mày, mày có bình tĩnh khi người yêu mày bị chính
mày giết chết không hả? Mày bình tĩnh được không?- Thằng Sơ lại gào lên, mặt
nó bây giờ đã đỏ bừng, lồng ngực nó phập phồng, tay thì siết chặt thanh sắt nó
cầm trong tay.
Tao hiểu nhưng mà mày phải bình tĩnh nếu không chúng ta sẽ chết hết hiểu
chưa.- Thằng Sơn bắt đầu cảm thấy mất bình tĩnh khi mà thằng Cương vẫn tiếp
tục gào lên.
Cô ấy chết rồi, chắc hẳn cô ấy cảm thấy cô đơn phía kia lắm tao không thể
để cho cổ chết một mình.- Thằng Cương như đang tự nói với chính mình.
Mày định tự tử à? Có gì từ từ nghe tao nói đã.- Thằng Sơn nói vội vàng với
vẻ mặt hơi lo lắng.
Tự tử á, không! Tao phải sống để trả thù cho cô ấy, tao sẽ không chết khi
mà chưa giết hết lũ xác sống đó, còn bây giờ chúng mày sẽ xuống đó làm bạn với
cô ấy.- Thằng Cương gào to lên.
Không lẽ mày định...
Mày nghĩ đúng rồi đấy.- Thằng Cương ngắt lời thằng Sơn một cách điên cuồng.
Nó đứng dậy, vung con mã tấu lên mà lao về phía chúng tôi như một con chó dại.
Thằng Nam tức giận hét to:" Thằng này bị điên rồi" rồi vung mạnh cây rìu về
phía thằng Cương. Hắn ta cúi xuống tránh được lưỡi rìu của thằng Nam rồi không
chần chừ chút nào mà chém thẳng về phía mặt thằng Nam.
Nó bị tôi đá trúng bụng lùi lại hai bước khi con mã tấu chỉ còn cách mặt thằng
Nam tầm hai xăng-ti-mét. Tay trái nó xoa bụng một cái rồi thò ra sau rút ra
một thanh sắt dài chừng một mét, hắn lấy đà định ném thanh sắt về phía chúng
tôi thì thằng Sơn cũng lao đến cùng thanh sắt nằm trong tay nó với vẻ mặt giận
giữ:
Thằng Cương quay lưng lại mà giơ con mã tấu lên đỡ thanh sắt đang có ý đình bổ
xuống đầu nó của thằng Sơn.
Nhận thấy đây là một cơ hội tốt, tôi cùng thằng Hùng lao đến từ đằng sau rồi
nhảy lên đập mạnh cái khuỷu tay của chúng tôi lên đỉnh đầu của nó. Nó nhanh
chóng mất thăng bằng rồi lảo đảo ngã xuống nền nhà. Thằng Nam lúc này chạy đến
định bổ cây rìu của nó xuống toan chẻ đầu của thằng Cương làm hai nhưng thằng
Sơn đã ngăn nó lại:
Thằng Nam cũng hạ cây rìu nó xuống nhưng không ngừng chửi rủa kẻ nằm trên đất
còn thằng Hùng cũng đang đạp mạnh cái chân của nó xuống người hắn.
Tịch thu vũ khí của hắn và quẳng ra ngoài đường, kệ xác hắn!- Tôi nhìn
thằng Cương với một ánh mắt kinh tởm và nói với Sơn.
Cách này có hơi...
Hay là cậu muốn bổ não hắn.- Tôi ngắt lời thằng Sơn khi nó đang định nói
thêm.
Được rồi.- Thằng Sơn đầu hàng nói.
Hùng giúp tao khênh thằng này xuống còn mày với thằng Sơn tìm cách khênh
cái xác kia xuống đi Nam. Có vấn đề không?
Chúng nó không cãi lại mà làm theo lời tôi ngay lập tức, thằng Nam thì tìm
thấy một cái bao gần đó và cùng thằng Sơn nhét cái xác vào bao với vẻ khó
khăn. Chúng tôi khiêng chúng xuống dưới dưới ánh nhìn ngạc nhiên của những
người còn lại.
Anh chàng đẹp trai nào đây?- Thủy nháy mắt với tôi và ra dấu hỏi về Cương.
Là súc sinh! Không phải người.- Tôi đáp ngắn gọn.
Mang thằng Cương ra sân rồi mở cổng và vứt nó ra ngoài, bọn tôi không thèm
ngoái lại nhìn chúng chút nào hết trừ thằng Sơn trông có vẻ đang bồn chồn lo
lắng.
Vào đến nhà thì thấy Ánh, Thành, Thủy đang nhìn bốn chúng tôi với vẻ kì lạ.
Tôi ngồi kể cho chúng nó tất cả chuyện xảy ra trên gác và ba đứa chúng nó đứa
nào cũng nhăn mặt lại. Một sự im lặng đến đáng sợ ập đến căn phòng chúng tôi
đang ngôi.
Vậy thế thằng ...
Không nói về chuyện này nữa.- Tôi ngắt lời và quay sang thằng Sơn rồi hỏi:
Có thể giới thiệu về mình và tên đó một chút không và chúng tôi sẽ làm
ngược lại.
Thằng Sơn nhìn tôi với một ánh mắt hơi mất tự nhiên của nó nhưng rồi cũng nói:
Tôi gặp hai người họ lúc chạy ra khỏi trường và nhập hội với họ cho an toàn
thôi chứ tôi chẳng hề quen biết họ lắm đâu. Tôi cũng không ngờ là nó lại như
thế được, haizz...- Thằng Sơn nói một cách chán nản.
Được rồi, tôi là Tiến bạn của thằng Thành như lúc nãy nó kể với cậu rồi. Có
thể coi tôi là nhóm trưởng của họ.- Tôi vẫn chăm chú nhìn thằng Sơn mà nói với
giọng bình thản.
Thằng Sơn im lặng không nói gì nên tôi cũng không hỏi gì nữa.
Ê Sơn, mày biết thằng Tiến giỏi thế nào không? Nếu mày biết chắc chắn cũng
đồng cảm với cậu ấy cũng như tao thôi.- Thành phá tan sự im lặng đang diễn ra
từ năm phút trước.
Tao không biết nhưng tại sao lại đồng cảm được, tao cũng thấy tò mò.- Thằng
Sơn đáp lại.
THÀNH!!!- Tôi mắng thằng Thành và ra hiệu cho nó im đi nhưng nó không nghe
lời mà lại nói tiếp.
Một chút không sao đâu mà Tiến, có tao với thằng Hùng, Nam biết thôi mà,
thêm một người nữa có sao đâu.
Bố mẹ nó mất từ hồi nó học cấp ba và nó một mình nuôi đứa em của nó bằng
tiền lương nó đi làm đêm đấy, tao với thằng Hùng đang đứng kia là bạn thân của
nó nên nó chỉ bộc lộ tình cảm của tụi tao thôi nhưng với người ngoài thì nó
chẳng bộc lộ ra đâu. À ngoài bọn tao ra thì còn có Ánh, đứa ngồi bên cạnh nó
kia kìa.
Nói hơi nhiều rồi đấy Thành ạ.- Tôi làu bàu nhưng vẫn chẳng thèm cản nó
nhưng nó giả bộ như hoàn toàn không hề nghe thấy và tiếp tục:
Nhưng nó không sống như chúng mày đâu mà đã tiếp xúc qua nhiều thành phần
nguy hiểm hơn mà chúng mày đã từng tiếp xúc đấy. Nó đã học được một ít võ và
cách dùng gậy và...
Không được nói nữa.- Tôi gào lên ngắt lời thằng Thành khi nó sắp nói ra
điều mà tôi không bao giờ muốn tiết lộ cho ai ngoài hai thằng bạn, vậy mà tí
thì nó nói ra.
Tao xin lỗi!- Thằng Thành lí nhí xin lỗi tôi khi mà tôi cứ nhìn chằm chằm
vào nó.
Không nói gì nữa mà tôi chỉ ngồi im, nghĩ về thằng em của tôi đang ở đâu và
liệu có an toàn không khi mà nó chỉ có lớp ba mà lại gặp phải hoàn cảnh như
bây giờ. Nhưng giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má tôi, tôi ngồi im mà không
làm gì vì gương mặt tôi giờ đây đã bị che khuất bởi bóng tối. Dường như không
chịu nổi cảnh im lặng nữa, Hùng và Thành đứng dậy rủ nhau đi quanh ngôi nhà để
tìm xem có gì ăn qua bữa tối hay không. Tôi vẫn không nói gì mà chỉ cầm lấy
thanh sắt của thằng Cương ném về phía thằng Hùng và Thành vì thanh sắt của
chúng nó với của tôi đang dùng để chốt cánh cổng ngăn cách chúng tôi với những
sinh vật khác máu ngoài kia. Hai đứa nó bắt lấy thanh sắt và gật đầu với tôi
rồi dần dần xa khuất khỏi tầm nhìn của tôi. Tôi ngồi đó suy nghĩ, bỗng nhớ ra
có chuyện lạ xảy ra với bọn trẻ con bị nhiễm bệnh kia và biết là mình cần
thông báo cho mọi người nên tôi mở lời sau khoảng thời gian im lặng:
Dường như ngơ ngác về câu hỏi của tôi, tất cả chúng nó đều nhìn tôi kể cả
thằng Sơn. Tôi không nói bóng vía làm gì mà vào thẳng vấn đề:
Tất cả mọi người đều trông rất sợ hãi khi nghe tôi nói là chúng biết suy nghĩ,
Ánh đang chuẩn bị nói thì có tiếng đập cửa ầm ĩ bên ngoài.