Lên Đường


Người đăng: churuadinang

Giật mình tỉnh dậy vì cơn ác mộng vừa rồi, mồ hôi đầm đìa trên gương mặt đang
thở hồng hộc của tôi. Nhìn xung quanh, thấy ba bóng hình thằng bạn nằm đó mà
tôi lại nhớ ra tình cảnh của mình bây giờ: Là một học sinh bình thường mà bỗng
dưng có một sự việc xảy ra một cách thật bất ngờ mà tàn nhẫn vào này hôm qua
khiến tôi phải tìm cách sống lay lắt qua ngày. Nhìn điện thoại thấy đã sáu giờ
rồi nên tôi cũng chẳng ngủ tiếp làm gì mà thức dậy đánh răng rửa mặt. Sau khi
vệ sinh xong thì tôi kệ để cho tụi nó tiếp tục không gian yên bình mà lên gác
nơi mà Ánh và Thủy nằm trên đó vì phải tránh xa bọn con trai chúng tôi trong
lúc ngủ bởi lí do khác giới và an toàn hơn ở tầng một. Tôi không vào phòng hai
cô nàng đang ngủ mà mở cưởi ban công ra mà đứng ngắm nhìn khung cảnh vắng lặng
đến rợn người cùng những xác chết nằm la liệt cùng số ít xác sống vẫn còn lởn
vởn quanh đây, đáng lẽ ra lúc này phải là khi có những bòng hình tập chạy buổi
sáng, lúc mà loa phát thanh phát những bài hát chào mừng ngày mới chứ không
phải như bây giờ.

Nhìn khung cảnh này, tôi thấy thật đau lòng khi không hề có bất cứ một thông
tin gì về người thân trong gia đình, lo lắng liệu tôi có thể sống sót được bao
lâu nữa khi mà phải sống cạnh những con xác sống này chứ và lo sợ có thể mất
đi những người bạn đang kề vai tôi lúc này,... Đang chìm đắm trong những cảm
xúc đó, bỗng dưng có một bóng hình xinh đẹp đi đến bên cạnh tôi rồi im lặng
không nói tiếng nào. Đến khi nhìn thấy hình bóng này thì tất cả cảm xúc trong
tôi đều được dồn nén xuống, hình bóng này không phải ai khác mà chính là Ánh-
người tôi thích rất lâu rồi. Nhìn Ánh, tôi hỏi nhẹ nhàng cậu ấy một câu:


  • Cậu cảm thấy những gì khi ở trong hoàn cảnh này, cứ nới thẳng đi đừng ngại
    vì chẩng ai ở trên này ngoài tớ với cậu đâu.


  • Tớ thấy lo cho gia đình và sợ lắm, tớ là con gái nên chẳng có sức bảo vệ
    mình chứ không như con trai các cậu đâu, tớ cảm thấy rất sợ khi tới lúc tớ bị
    bọn xác sống bắt được mà cắn xé.- Ánh không nhìn thẳng mặt tôi mà nhìn về phía
    trước rồi nhẹ nhàng nói lên suy nghĩ của mình.


Khi nói xong thì đôi mắt cậu ấy đỏ hoe, khóe môi thì hơi run run. Tôi biết Ánh
đang đè nén cảm xúc vì có sự có mặt của tôi chứ nếu không cậu ấy đã khóc rồi,
tôi không nói thêm gì nữa mà từ từ đặt đôi tay của mình lên vai Ánh. Bất ngờ
Ánh ôm chầm lấy tôi mà khóc, khóc nhưng đè nén tiếng của mình lại vì cô ấy lo
cho sự an toàn của chúng tôi. Những giọt nước mắt của Ánh chảy dài trên chiếc
áo trắng dính chút máu của tôi, tôi cứ mặc kệ chuyện đó rồi vòng một tay ra
sau mà vuốt ve mái tóc rồi ôm lấy đầu của nàng.


  • Không sao đâu, tớ sẽ lấy tính mạng mình ra để bảo vệ cậu.
    Chúng tôi cứ thế một hồi lâu mới buông ra. Tôi dẫn Ánh vào nhà và bảo Ánh đáng
    thức con Thủy dậy còn tôi thì xuống đánh thức bọn thằng Hùng. Trong lúc đợi
    bọn nó vệ sinh cá nhân thì tôi ra phòng khách ngồi đó chờ đợi cùng với Ánh.
    Vài phút sau thì tất cả cũng tập trung trong phòng khách, tôi nhìn một lượt
    thì thấy tất cả đều trông cực kì mệt mỏi và hoang mang.


  • Chúng mày vào bếp ăn gì đi, ăn xong thì ra đây anh em mình nói chuyện, có
    chuyện mà anh em mình nhất định phải làm trong ngày hôm nay.- Tôi nhìn lướt
    qua cả bọn mà nói.


  • Vậy mày đợi chúng tao một lúc, tụi tao xong ngay mà sao mày lại không ăn
    vậy hả Tiến?- Thằng Nam nhìn tôi mà hỏi.


  • Tao không đói mới lại tao không muốn ăn lúc này, tụi mày cứ vào ăn đi.


  • Thế mày ngồi đấy đợi chúng tao chút nha- Hùng nói rồi cùng cả bọn vào nhà
    bếp tìm đồ ăn mà ăn.


Ngồi đợi một lúc thì chúng nó cũng đã có mặt lại ở căn phòng, tôi lướt qua một
lượt rồi nói với vẻ mặt quan trọng:


  • Tất cả chúng mày nghe đây này, với từng này thứ thì bọn mình chỉ đủ ăn hết
    ngày hôm nay thôi chứ không đủ đến ngày mai đâu nên anh em mình phải đi tìm đồ
    ăn. Nhưng muốn là điều đó thì chúng ta...


  • Phải có vũ khí!


  • Cảm ơn mày đã phát biểu nhưng đừng ngắt lời tao nhớ chưa Hùng. Tiếp này,
    phải có vũ khí và anh em mình phải đến chỗ quân đội nhân dân gần khu số ba để
    lấy vũ khí vì chỗ đó gần nhất và có nhiều vũ khí nhất tại thành phố Bắc Giang
    này. Anh em mình sẽ đi bộ chứ không đi xe vì không đủ xe lại còn xe gây chú ý
    bọn xác sống nữa. Có ai ý kiến gì không?


Cả bọn nó nghe xong thì đứa nào đứa nấy cũng tỏ vẻ suy nghĩ, cuối cùng thì tất
cả cũng đồng ý với ý kiến của tôi.


  • Việc này sẽ khó lắm đấy, chỗ đấy cách đây một cây nên không xa lắm nhưng
    bọn xác sống thì hơi sợ đấy.- Thằng Thành vừa xỉa răng vừa nói ra suy nghĩ của
    nó, nhìn dáng vẻ nó trong tình cảnh này mà tôi thấy phục nó quá.


  • Tao biết nhưng ko làm thế thì anh em mình kiểu gì cũng chết nên phải thử
    thôi, tao hứa sẽ cố hết sức để không ai trở thành một trong số bọn súc vật
    ngoài kia đâu.- Tôi củng cố tinh thần cả nhóm bằng lời hứa danh dự cùng nét
    mặt nghiêm túc nhất của tôi.


Chúng nó nghe tôi nói vậy thì cũng gật đầu, ai nấy đều có vẻ rất lo lắng nhưng
phải cố thôi nếu không thì cũng chết cả ư.


  • Anh em chuẩn bị đi, chúng ta sẽ lên đường bây giờ!


Đại Nạn Zombie: Sống Sót Và Chiến Đấu - Chương #10