Người đăng: HắcKê
Chương 99: Tiểu khô lâu được bái lạy.
o0o
Trưởng lão Tạp Nhĩ Văn, thôn này có phải đã bị cự ma sâm lâm phát hiện. Hàn
Thạc ngưng trọng quay đầu nhìn Tạp Nhĩ Văn dò hỏi.
"Hàn, tại sao đột nhiên ngươi lại hỏi chuyện này? Vài ngày trước, đúng là có
mấy cự ma sâm lâm thường xuyên xuất hiện ở gần đây, nhưng chúng ta cũng không
biết có phải bọn chúng phát hiện ra cái gì đó không." Tạp Nhĩ Văn sửng sốt,
sau đó giải thích.
Căn cứ vào tầm nhìn bao trùm của Nguyên Ma, Hàn Thạc lúc này phát hiện có
khoảng năm sáu trăm Thực nhân ma, bên trong còn có chiến sĩ thợ săn cự ma sâm
lâm kể cả mục sư, đang trật tự đi tới, phối hợp với nhau cực kỳ hợp lý. Điều
này nói rõ đám cự ma sâm lâm này nhất định là đến từ một thế lực lớn, năm sáu
trăm cự ma sâm lâm phối hợp với cự ma thợ săn và mục sư, lực lượng này tuyệt
đối không thể xem nhẹ.
Đám ải nhân trong thôn có thể tham gia chiến đấu chỉ có năm sáu mươi người,
cho dù có Hàn Thạc cùng mấy tinh linh, loại thực lực này căn bản không thể so
sánh với cự ma sâm lâm, điều này làm cho hắn hiểu được nguy cơ lần này đích
xác là rất khó vượt qua.
"Có năm sáu trăm cự ma sâm lâm đang đi tới phía này, xem ra thôn của các ngươi
hẳn là đã bị bại lộ rồi." Hàn Thạc thở dài một tiếng, chậm rãi nói ra sự thật.
Bổn Ni Đặc đối với lời nói của Hàn Thạc vẫn có vẻ không tin tưởng lắm, nhưng
Tạp Nhĩ Văn là người cầm đầu của ải nhân, vừa nghe nói có năm sáu trăm cự ma
sâm lâm đang hướng tới bên này thì có vẻ bối rối phi thường, không nghĩ ra
được biện pháp gì.
"Làm sao bây giờ, cái này nên làm sao bây giờ?" Ban Nại Đặc lắc lắc thiết chùy
trong tay, nhìn đám phụ nữ và trẻ em ải nhân ở phía sau đó không xa lo lắng
nói.
Ải nhân cũng không phải là một chủng tộc nhát gan sợ nguy hiểm, nhưng bọn họ
đối với đàn bà trẻ em ở trong thôn của mình không thể không lo lắng, sau khi
biết nguy hiểm đang tới gần điều đầu tiên bọn họ nghĩ đến là làm sao để bảo vệ
đàn bà trẻ em của bọn họ.
"Thôn trưởng Tạp Nhĩ Văn, ta biết là các ngươi sống ở trong sơn cốc, các ngươi
còn có phương pháp nào rời khỏi nó không? Vô luận sơn cốc này có thích hợp cho
các ngươi ở lại cỡ nào đi nữa thì ta nghĩ hiện tại chúng ta phải mau rút lui
khỏi nơi này. Chúng ta rất khó đối phó được năm sáu trăm cự ma sâm lâm." Hàn
Thạc khuyên.
Tạp Nhĩ Văn chau mày lại có vẻ lo lắng phi thường, sau khi suy nghĩ một chút,
mở miệng nói với Ban Nại Đặc: "Ngươi đi triệu tập tất cả thôn dân, để cho bọn
họ thu thập đồ đạc rồi rời đi từ phía sau sơn cốc. Chúng ta lưu lại xem có thể
trừng phạt bọn ác ôn này một chút hay không."
Dưới sự phân phó của Tạp Nhĩ Văn, Ban Nại Đặc vội vã rời đi, hướng vào các
phòng nhỏ ở phía sau gào lên không ngừng, để cho tất cả thôn dân thu gom lương
thực và vũ khí theo, những thứ khác tạm thời mặc kệ.
Lúc này, hai ải nhân phụ trách tuần tra bên ngoài, vẻ mặt bối rối tiến lại,
còn chưa tới trước mặt trưởng thôn đã bắt đầu lớn tiếng gào thét: "Không xong
rồi, không xong rồi. Có rất nhiều cự ma sâm lâm đang tiến về phía chúng ta,
bên trong rừng cây nơi nơi đều có bọn họ!"
Bổn Ni Đặc vốn còn chút do dự, lúc này đối với lời nói của Hàn Thạc đã không
còn hoài nghi gì nữa. Đám tinh linh do Bổn Ni Đặc cầm đầu cũng không có vẻ
hoảng loạn, rút vũ khí trên người ra lau chùi, Bổn Ni Đặc cũng cầm cây cung
vốn cắm sau lưng ra tay, xem ra đã quyết định tùy thời tác chiến.
"Cự ma sâm lâm cũng là thiên địch của tinh linh chúng ta. Lúc này đây ta muốn
cho bọn chúng kiến thức sự lợi hại của ta." Bổn Ni Đặc không biểu lộ sợ hãi,
ngược lại còn có chút hứng thú.
Lúc này, Ban Nại Đặc đã dặn dò vài ải nhân đứng phía sau những chuyện cần chú
ý. Nguyên Ma của Hàn Thạc thăm dò cự ma sâm lâm, phát hiện bọn chúng không ngờ
là thật sự tiến về phía thôn xóm. Hắn không khỏi quay đầu nhìn mấy ải nhân
xung quanh, nói: "Ta nghĩ lúc này trước tiên chúng ta phải chặn đường vào thôn
lại, để đàn bà trẻ em tranh thủ thời gian rời đi."
Lời này vừa nói ra, hắn gật đầu với Tạp Nhĩ Văn rồi đi về phía cổng thôn, Bổn
Ni Đặc do dự một chút, sau đó ra hiệu cho mấy tên tinh linh cũng đi theo sau
Hàn Thạc.
Tới bây giờ, Hàn Thạc về cơ bản đã có thể dám chắc đám cự ma sâm lâm này đúng
là nhắm vào ải nhân mà tới, nếu không cũng sẽ không có trùng hợp mà xuất hiện
ở nơi này. Một cự ma sâm lâm đặc biệt cường tráng lớn tiếng thét, năm trăm cự
ma sâm lâm ở trong các bụi cây gần đó liền bắt đầu tìm kiếm cửa vào thôn ải
nhân.
Dựa theo tình thế phát triển, bụi cây cùng lá cây che chở cửa thôn căn bản
không thể che dấu được bao lâu. Tới lúc này, thần sắc của Hàn Thạc cũng không
có vẻ bối rối, niệm lên một đoạn ma pháp chú ngữ, trước mặt liền xuất hiện mấy
chiến sĩ khô lâu, kể cả hai chiến sĩ cương thi có thân thể cường tráng.
"Chúng ta phải tranh thủ bố trí một ít cạm bẫy đơn giản, cửa thôn chắc chắn sẽ
bị phát hiện, bất quá cũng không mở rộng liền được, chúng ta nhân cơ hội đó
cho bọn chúng một chút phiền toái." Hắc ám sinh vật vừa xuất hiện, Hàn Thạc
lạnh lùng nói.
Mấy chiến sĩ khô lâu và cương thi dưới mệnh lệnh của Hàn Thạc, lập tức bắt đầu
đào cạm bẫy, chiến sĩ cương thi thân thể cường tráng, phụ trách chuyển đá ngăn
đường. Nơi này vốn đã có cạm bẫy do ải nhân bố trí, Hàn Thạc chỉ là gia tăng
thêm một ít biện pháp, đám ải nhân cũng trợ giúp Hàn Thạc bố trí.
"Vong linh ma pháp là ma pháp làm người khác chán ghét nhất, không ngờ ngươi
lại là một Vong linh ma pháp sư tà ác!" Bổn Ni Đặc sau khi thấy chiến sĩ khô
lâu và chiến sĩ cương thi xuất hiện, tựa hồ có vẻ có chút chán ghét, lộ vẻ oán
hận nói.
Đối với oán hận của Bổn Ni Đặc, Hàn Thạc căn bản không để ý chút nào, chỉ vội
vàng lo bố trí cạm bẫy. Khi Hàn Thạc thấy đã đến lúc, mới từ trong không gian
giới chỉ lấy ra vài cây cung nỏ phân phát cho ải nhân bên cạnh, để cho ải nhân
rút lui ra sau, chia ra nấp trong các bụi cây tươi tốt chung quanh.
Ải nhân đúng là cao thủ rèn binh khí, bất quá cung nỏ phức tạp không phải cứ
có kỹ thuật rèn cao siêu là được, ngược lại phải xếp đặt ý niệm cùng ý nghĩ tỉ
mỉ chính xác, cung nỏ có tầm bắn xa và uy lực lớn, là phát minh kiệt xuất của
nhân loại trong những năm gần đây. Khuyết điểm là trọng lượng quá lớn, tần
suất bắn không đủ mau, mỗi lần nỏ bắn ra phải đợi một khoảng thời gian ngắn,
không có nhanh chóng như cung tên.
Thân thể của Hàn Thạc kiên cường dẻo dai, cầm cây nỏ có trọng lượng cực nặng
vẫn rất thoải mái, các ải nhân tuy thân thể không cao nhưng khí lực cũng như
vậy.
Bọn họ cầm cung nỏ trong tay cũng có vẻ rất là thoải mái.
Trong lúc Hàn Thạc cùng các ải nhân phòng bị, một tiếng hô to của cự ma sâm
lâm gần đó vang lên. Sau đó cự ma sâm lâm lập tức đứng lên reo hò, nhanh chóng
tiếp cận. Thông qua quan sát của Nguyên Ma, Hàn Thạc biết cự ma sâm lâm đã
phát hiện ra giao lộ được che dấu của ải nhân.
Quả nhiên, đầu lĩnh mới của cự ma sâm lâm phân phó bằng ngôn ngữ của cự ma sâm
lâm, có khoảng một trăm cự ma sâm lâm cầm vũ khí rầm rập xông tới, phía trước
là cự ma chiến sĩ dẫn đầu, phía sau là cự ma liệp thủ và mục sư, cẩn thận chậm
rãi tiến bước, cố gắng dựa vào bụi cây hai bên để che dấu.
"Giết." Hàn Thạc gầm nhẹ lên một tiếng, không đợi cự ma sâm lâm tiến vào cửa
thôn, cung nỏ trong tay đã bắn ra, vài ải nhân ở bên cạnh cũng gào thét phóng
tên.
Vừa mới tiến vào khu vực này, mấy cự ma sâm lâm còn chưa kịp tản ra bụi cây
hai bên, đã bị lực đánh cực lớn của nỏ tiễn xỏ xuyên qua thân thể bay ngược ra
ngoài, trong đó có một tên cự ma sâm lâm bị Hàn Thạc bắn trúng, trước ngực bị
mũi tên xuyên qua, ghim vào một gốc đại thụ.
"Xem uy lực ma pháp tiễn của ta." Bổn Ni Đặc khinh thường nhìn Hàn Thạc. Hắn
đột nhiên kéo cây cung trong tay, ma pháp ba động nhàn nhạt từ cung tên trong
tay hắn tỏa ra, sau khi mũi tên bắn ra, đột nhiên bốc cháy hừng hực giữa không
trung. Mũi tên rơi vào giữa đám cự ma sâm lâm bùng nổ, bắn ra tia lửa kịch
liệt. Mười tên cự ma sâm lâm bị tia lửa bắn trúng, trên người bùng lên ngọn
lửa, trong đó có ba tên không kịp dập tắt ngọn lửa, bị ngọn lửa nuốt chửng.
Hàn Thạc thật sự kinh hãi, không ngờ mũi tên này lại có uy lực lớn như vậy,
không khỏi kinh ngạc nhìn Bổn Ni Đặc.
"Bổn Ni Đặc, ngươi không nên vì mấy tên cự ma sâm lâm đáng chết này mà lãng
phí ma pháp tiễn trân quý như vậy, ngươi có biết ma pháp tiễn này đều phi
thường trân quý không!" Nhìn thấy Bổn Ni Đặc khoe khoang, một nữ tinh linh bên
cạnh có vẻ tức giận, trách cứ hắn.
Bị nữ tinh linh này trách cứ, Bổn Ni Đặc thè lưỡi ra làm mặt quỷ, sau đó mới
hùng hồn nói với Hàn Thạc: "Ngươi vừa thấy được ma pháp tiễn đã được trưởng
lão của chúng ta gia trì qua ma pháp, sử dụng ma pháp cung bắn ra sẽ có uy lực
cường đại bao nhiêu. Các vũ khí do ải nhân rèn, nếu trải qua sự cải tạo của
chúng ta thì lập tức có thể biến thành vũ khí ma pháp có uy lực kinh người, có
thể gây cho cự ma sâm lâm phiền toái rất lớn, ngươi nên đem vũ khí này trao
đổi cho chúng ta."
Xem ra tới bây giờ, tinh linh này vẫn không quên trách nhiệm của hắn, cố gắng
dùng lời lẽ tức cười như trẻ con để đánh động Hàn Thạc. Đáng tiếc Hàn Thạc sau
khi liếc mắt nhìn hắn, cũng không thèm để ý đến hắn nữa, sắc mặt tĩnh táo phân
phó các ải nhân xung quanh một chút.
Sau khi nhóm cự ma sâm lâm tới trước bị chết thảm mấy tên, bọn chúng lúc này
có vẻ cẩn thận rất nhiều. Đầu tiên bọn chúng cho cự ma chiến sĩ tiếp cận, sau
đó các mục sư gia trì ma pháp trên người chúng, thân thể của cự ma sâm lâm
càng thêm linh hoạt cường tráng, lập tức hưng phấn quét sạch đám cỏ dại nơi
cửa thôn.
Lúc này, nỏ tiễn trong tay Hàn Thạch và ải nhân không ngừng lướt qua bụi cỏ
bắn tới. Bất quá khi nỏ tiễn của mấy người Hàn Thạc phát ra, bên đám cự ma
cũng xuất hiện một loạt trường mâu phóng tới chỗ ẩn núp của Hàn Thạc và ải
nhân.
Nhưng bởi vì tầm bắn của nõ tiễn khá xa, cự ma sâm lâm hiển nhiên phán đoán
không đủ chính xác, một loạt trường mâu hạ xuống phía trước đoàn người, không
tạo được thương tổn gì cho bọn Hàn Thạc.
Nhờ nỗ lực của vài tên cự ma sâm lâm liều mạng, cửa thôn được che dấu rốt cục
cũng bị cự ma sâm lâm dọn sạch sẽ, sau một tiếng hô to, cự ma sâm lâm thét gào
giơ vũ khí xông lên.
Cửa thôn có bố trí một ít cạm bẫy, bắt đầu biểu lộ ra lực sát thương, vài tên
cự ma sâm lâm đi trước bị rớt vào trong hố sâu có cọc gỗ bén nhọn, nơi nơi
phát ra tiếng kêu thống khổ, theo thương vong không ngừng của cự ma sâm lâm,
cửa thôn rốt cuộc cũng bị phá tan.
"Nhân số của cự ma sâm lâm quả là rất nhiều lắm, ta nghĩ chúng ta nên lui
lại." Hàn Thạc nhìn cửa thôn tràn ngập cự ma sâm lâm, hiểu được song phương
chênh lệch quá lớn, hắn không khỏi lắc đầu thở dài một tiếng.
Bổn Ni Đặc ở phía sau cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, gật đầu đồng ý với Hàn Thạc:
"Đúng vậy, ta nghĩ chúng ta phải rút lui trước, chờ ta trở lại tộc báo cho
người của ta biết, lúc người của chúng ta đến, sẽ cho bọn ác ôn đáng chết này
trả giá thê thảm."
Hàn Thạc cùng Bổn Ni Đặc vừa nói như vậy, ải nhân chung quanh tựa hồ có chút ủ
rũ, vũ khí đang giơ lên cao lần lượt hạ xuống, một người trong đó nói: "Thôn
trưởng nói, để cho chúng ta nghe lời Hàn, Hàn nói chúng ta lui lại thì chúng
ta sẽ lui lại."
Vừa nghe hắn nói như vậy, Hàn Thạc mỉm cười: "Đã như vậy thì các ngươi lui về
sau, nếu không chúng ta sẽ có phiền toái lớn."
Theo phân phó của Hàn Thạc, các ải nhân này quyết tâm liều chết, cả đám lùi
lại mặt sau cửa thôn, nỏ tiễn trong tay không ngừng phóng ra, đám cự ma sâm
lâm đông đúc đang đi tới, nõ tiễn không cần phân biệt phương hướng, trên cơ
bản đều có thể bắn trúng mục tiêu.
Mắt thấy ải nhân đều đã lui lại, mấy tinh linh cũng thức thời đứng ở phía sau,
Hàn Thạc suy nghĩ một chút triệu hoán Tiểu Khô Lâu ra, hắn muốn Tiểu Khô Lâu
dùng bảy cái gai xương có một lớp màng huyết tinh ở sau lưng, tạo cho đám cự
ma sâm lâm này một ít phiền toái.
Bất quá ngoài dự liệu của Hàn Thạc, Tiểu Khô Lâu cầm theo cốt đao, vừa mới
xuất hiện chỗ cửa thôn, còn chưa kịp bắn ra cốt đao. Toàn bộ đám cự ma sâm lâm
ở tiền phương đều lộ ra vẻ mặt hưng phấn, vũ khí trong tay bọn chúng đều buông
ra, tay giơ lên cao hướng Tiểu Khô Lâu lễ bái, miệng không ngừng kêu gọi: "Đạt
Đạt Lạp, Đạt Đạt Lạp, Đạt Đạt Lạp ......."
Hàn Thạc thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời đứng sững sờ tại
chỗ, không biết tại sao cự ma sâm lâm lại thành kính lễ bái Tiểu Khô Lâu như
vậy.