Người đăng: HắcKê
Chương 95:Cứ điểm của Ám Mạc
o0o
Lần thí luyện trước ở U Ám sâm lâm, sau khi Khắc Lạp Khắc biểu lộ rõ ràng tình
cảm đối với Phạm Ny nhưng bị Hàn Thạc bức bách phải rời đi, không ngờ mấy
tháng sau đó lại có thể thấy hắn ở Kỵ sĩ học viện (1).
Hai người Đỗ Khắc và Khắc Lạp Khắc trò chuyện trong một gian phòng của Ma vũ
học viện Ba Bỉ Luân, tên kiếm sĩ cao cấp kia đứng ở trước cửa bảo vệ, hình như
sợ người bên ngoài đi tới ảnh hưởng đến hai người.
Xung quanh gian phòng này đã được Đỗ Khắc tự tay bố trí Phong Chi Bình
Chướng(2), khi nguyên ma của Hàn Thạc tiếp cận, chỉ có thể nhìn thấy gã kiếm
sĩ cao cấp Ai Lý Khắc canh ở bên ngoài. Vì cảm giác được ma pháp ba động yếu
ớt, nguyên ma không dám tự tiện tiến vào, cũng không cách nào phát hiện hai
người trong phòng nói những gì. Lần trước trong phòng học của Hắc Ám hệ, Đỗ
Khắc và Khải Mễ Lạp bởi lựa chọn gặp nhau vào lúc đêm khuya, cho là chắc chắn
sẽ không bị người phát hiện mới không hề làm chuyện thừa này. Nhưng bây giờ là
ban ngày, hơn nữa lại là trong kỵ sĩ học viện, cũng khó trách Đỗ Khắc lại cẩn
thận đến thế.
Trong chốc lát, hai người Đỗ Khắc cùng Khắc Lạp Khắc từ trong phòng bước ra.
Đỗ Khắc theo đường cũ, một mình rời khỏi kỵ sĩ học viện, nguyên ma phân biệt
đi theo phía sau cả hai, phát hiện Đỗ Khắc lại trở về Phong hệ học viện còn
Khắc Lạp Khắc ở thí luyện trường của kỵ sĩ học viện luyện tập võ thuật. Lúc
này chính là thời gian các kỵ sĩ học viên tu luyện võ thuật, Hàn Thạc không ở
lại đó quan sát nữa, căn cứ địa điểm Lao Luân Tư đã nói, đi thẳng tới một
phòng trong thí luyện trường tìm gã.
Trong thí luyện trường này, ngoại trừ một số loại binh khí ra còn có vài chiến
mã toàn thân được trang bị trọng giáp xem ra vô cùng dũng mãnh. Khác nhau lớn
nhất giữa kỵ sĩ và kiếm sĩ chính là các kỵ sĩ khi tác chiến phải dựa rất nhiều
vào chiến mã, môn học trọng điểm hạng nhất mà các kỵ sĩ phải thuần thục là
công phu trên lưng ngựa, nhờ vào lực xung kích và tốc độ của chiến mã mà thực
lực các kỵ sĩ có thể được phát huy mạnh hơn. Chỉ thấy toàn thân Lao Luân Tư
mặc một bộ khôi giáp màu bạc sáng loáng, tay mang theo một thanh trường mâu,
đang phi ngang lướt dọc bên trong thí luyện trường. Chiến mã dưới mình lướt
qua một số chướng ngại vật nhô cao, trong lúc phi cực nhanh về phía trước
trường mâu trong tay hắn giống như một đạo thiểm điện, phóng ra giữa không
trung đấu khí màu sắc rực rỡ.
- Này, Lao Luân Tư! - Đứng ở trước cửa quan sát trong chốc lát, Hàn Thạc bỗng
nhiên cất tiếng gọi.
Một tiếng ngựa hí dài, Lao Luân Tư xoay chiến mã về, tay mang theo trường mâu
phát ra khí thế tấn công mãnh liệt về phía Hàn Thạc, trong tiếng chiến mã đạp
móng sắt, gã đâm thẳng trường mâu về phía ngực hắn. Thế công mặc dù hung mãnh
vô cùng nhưng Hàn Thạc lại không di động chút nào, cho tới khi Lao Luân Tư
cưỡi chiến mã phi tới trước mặt thì hắn mới đột ngột lấy ra Lục Ma Phong, quán
chú ma khí sục sôi mãnh liệt, đâm về phía trường mâu kia.
"Cờ rắc" một tiếng, dưới sự va chạm với Lục Ma Phong, thanh trường mâu này bị
chẻ làm hai suốt từ đầu mũi, may mắn Lao Luân Tư buông tay tay kịp thời, nếu
không sau khi Lục Ma Phong đánh gãy trường mâu không chừng sẽ rạch một vết
thương trên tay nắm của gã. Nhưng lực đạo phối hợp với chiến mã cũng làm cho
Hàn Thạc có một phần chịu không nổi, lực xung kích như dời núi lấp biển kia
làm cánh tay cầm Lục Ma Phong của hắn chấn động đến run rẩy không ngừng.
Ghìm cương ngựa dừng lại, Lao Luân Tư phi thân nhảy xuống, sau khi cởi trọng
giáp trên người xuống, tràn trề hào hứng tới trước mặt Hàn Thạc, hai mắt tập
trung lên Lục Ma Phong hắn đang nắm trong tay, kinh sợ hô lên:
- Đây là binh khí cổ quái gì mà lại có thể sắc bén như vậy!
- Khà khà, pha trộn hắc thiết khoáng thạch với ô kim khoáng thạch, còn có vài
loại kim loại hiếm thấy. Thêm nữa là do ải nhân tự tay rèn, không đủ sắc bén
mới là kì quái đấy. - Sau khi Hàn Thạc thu hồi Lục Ma Phong, mới giải thích
với Lao Luân Tư.
Cầm một cái khăn mặt, lau chùi mồ hôi ở trên trán, Lao Luân Tư nói:
- Hóa ra là như thế, xem ra vũ khí này của ngươi khẳng định không tầm thường.
Được rồi, lần này ngươi tới tìm ta, có phải là đã có tin tức của hắc thiết
khoáng thạch không? Ha ha!
Gật gật đầu, Hàn Thạc cười rồi từ trong không gian giới chỉ lấy ra khối hắc
thiết khoáng thạch mà tối hôm qua khai thác được, nói:
- Đúng vậy, một khối hắc thiết khoáng thạch này hẳn là có thể thỏa mãn nhu
cầu của ngươi, chúng ta một tay giao tiền một tay giao hàng đi!
- Không thành vấn đề, đem tinh tạp của ngươi cho ta, ta sẽ đưa cho ngươi năm
nghìn kim tệ. - Lao Luân Tư mừng rỡ nhìn hắc thiết khoáng thạch trong tay Hàn
Thạc, gấp gáp tới mức không thể đợi nói xong.
Vào lúc Hàn Thạc cùng Lao Luân Tư giao dịch xong, hắn phát hiện trong tinh tạp
lại có thêm năm nghìn kim tệ, mặt bất giác lộ ra nụ cười. Ngay lúc tâm tình
hai người đều đang khoan khoái, từ bên ngoài thí luyện tràng, đại địa kị sĩ
Khắc Lạp Khắc tiến vào, đang định mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên thấy Hàn
Thạc, sắc mặt lập tức biến đổi, quát nhẹ:
- Sao lại có thể là ngươi!
Quay đầu lại vừa thấy Khắc Lạp Khắc bất ngờ bước vào, trong lòng Hàn Thạc cũng
hơi kinh hãi, mỉm cười gật đầu với gã:
- Ngươi khỏe không Khắc Lạp Khắc, đã lâu không gặp ngươi, lần trước ở U Ám
sâm lâm, vì sao ngươi không từ giã mà âm thầm ra đi vậy?
- Hừ, lần trước ta bị một tên hèn hạ hãm hại, cho nên mới không còn cách nào,
phải rời đi. - Qua một thời gian lâu như vậy, chắc chắn Khắc Lạp Khắc hiểu
được chân tướng sự tình lần trước, bây giờ vừa thấy hắn, lập tức chửi bới tên
nào đó ném đá giấu tay.
Dừng lại một chút, Khắc Lạp Khắc nhìn Hàn Thạc nói:
- Phạm Ny sư phụ có khỏe không, ta còn đang định đi ân cần hỏi thăm người một
chút, nhân tiện bày tỏ sự xin lỗi.
- Phạm Ny sư phụ tốt lắm, không phiền ngươi bận tâm! - Hàn Thạc vừa nghe Khắc
Lạp Khắc vẫn nhớ Phạm Ny mãi không quên, ngay tức khắc lạnh lùng nói.
- Này này, hai người các ngươi sao lại thế này. Ồ, huynh trưởng Khắc Lạp Khắc
ngươi không phải đã tốt nghiệp rồi sao, sao lại ở chỗ này, làm sao ngươi lại
biết Bố Lai Ân? - Lao Luân Tư thấy lời nói của hai bên tràn ngập mùi thuốc
súng, vội vàng gào lên.
- Lần này ta trở lại kỵ sĩ học viện, là vì điều tra chuyện mất tích của Khắc
Lao Đức em trai ta. Khi ở trấn Đa La, nó dường như đã từng tiếp xúc với Bố Lai
Ân, nếu để cho ta phát hiện việc mất tích của nó có quan hệ với hắn, ta sẽ
khiến cho hắn phải trả giá đắt. - Sắc mặt Khắc Lạp Khắc trầm xuống, quay về
phía Lao Luân Tư và Hàn Thạc nói.
Với bộ dạng kinh hãi, Hàn Thạc nhìn Khắc Lạp Khắc cũng hơi kinh dị, không thể
nào ngờ được tên Khắc Lạp Khắc này lại có thể là anh trai của Khắc Lao Đức,
nói như vậy người này cũng là trưởng tử của quân đoàn trưởng Sư Thứu. Lần
trước ở trấn Đa La, Hàn Thạc giết chết Khắc Lao Đức mặc dù hoàn toàn sạch sẽ,
nhưng mà trước đây ở chỗ quán rượu Khắc Lao Đức quả thật đã từng gặp mình, nếu
theo như lời gã quyết tâm điều tra, chuyện này thật sự có chút khó giải quyết.
- Có quan hệ gì với ta chứ, ta không quen không biết gã, huống chi võ thuật
của gã cao siêu như thế, có thể có chuyện gì? - Sắc mặt của Hàn Thạc bình
tĩnh, nói như không có việc gì.
Suy nghĩ một lúc, hắn nói với Lao Luân Tư:
- Được rồi, ta cũng không có việc gì, hôm nay tới đây thôi.
Nói xong, không đợi Lao Luân Tư nói thêm gì, hắn liền lập tức rời khỏi thí
luyện trường, sau đó nhanh chóng ly khai kỵ sĩ học viện đi ra ngoài. Vốn ba
con nguyên ma phụ trách giám sát vì lý do khoảng cách, không thể không bị Hàn
Thạc thu lại vào trong cơ thể. Từ sau khi biết được thân phận Khắc Lạp Khắc,
hắn chợt nghĩ thấy chuyện này có phần kỳ lạ. Bản thân Khắc Lạp Khắc là con cả
quân đoàn trưởng Sư Thứu của đế quốc, không ngờ lại lén lút gặp sứ giả Tạp Tây
đế quốc như vậy. Mặc dù không biết hai người rốt cuộc nói chuyện gì với nhau,
nhưng Hàn Thạc biết mình không thể khống chế sự việc, có lẽ báo cho cấp cao Ám
Mạc sớm một chút, để cho bọn họ lo liệu thì tốt hơn.
Trong một tòa trang viên to lớn ở phía bắc thành, cách gian phòng đã sụp đổ mà
lần trước Phỉ Bích đã trọ chỉ ba trăm mét.
Khi Hàn Thạc mang tấm thiết bài biểu tượng thân phận Ám Mạc đi đến, tuyệt
không thể phát giác điểm đặc biệt gì từ bên ngoài, cầm thiết bài gõ vào cửa
sắt, sau hồi lâu, mới có một thanh niên gầy gò mở cửa.
Đầu tiên gã quan sát Hàn Thạc từ đầu đến chân, sau đó mới khó chịu hỏi:
- Ngươi tìm ai?
Hàn Thạc không nói gì thêm, chỉ đưa tấm thiết bài cho thanh niên này. Gã tiếp
nhận thiết bài nhìn thoáng qua, sau khi nghiêng người đợi cho Hàn Thạc đi qua,
thanh niên này trả lại thiết bài cho hắn, sắc mặt đã thoải mái hơn, nói thản
nhiên:
- Ngươi vừa mới gia nhập à, từ trước tới giờ ta chưa gặp ngươi, tấm thiết bài
của ngươi cũng là của người mới gia nhập, ngươi do ai phụ trách?
Khi đi theo gã thanh niên vào bên trong, Hàn Thạc phát hiện bên trong cả trang
viên cũng không có kết giới hoặc là cơ quan gì đặc biệt, điều này thực sự làm
cho Hàn Thạc vô cùng kinh ngạc, sau đó càng thêm cẩn thận dò xét bốn phía,
thuận miệng trả lời:
- Ta vừa mới gia nhập mấy hôm trước, một lão đầu tên là Khảm Địch Đạt trực
tiếp phụ trách ta!
- Cái, cái gì? Ngươi có lầm lẫn không đấy, ngươi vừa mới gia nhập liền trực
tiếp do Khảm Địch Đạt đại nhân phụ trách? - Gã thanh niên rõ ràng rất kinh
hãi, lắp bắp hỏi Hàn Thạc.
Gật gật đầu, Hàn Thạc thấy mờ mịt khó hiểu hỏi:
- Không sai, chuyện đó có vấn đề gì không?
- Ách, cũng không có vấn đề gì. Tuy nhiên Khảm Địch Đạt đại nhân là một trong
ba đầu lĩnh lớn nắm trong tay thực quyền của Ám Mạc chúng ta, trong cả đế
quốc, Khảm Địch Đạt đại nhân có thể trực tiếp điều động lực lượng quân sự của
mọi thành thị, cũng có thể không cần trưng cầu ý kiến của bệ hạ thẳng tay xử
tử quý tộc cùng quan quân bình thường, ngươi là một người mới gia nhập, làm
sao đã được trực tiếp nghe lệnh ngài?
Nhún nhún vai, Hàn Thạc nói:
- Ta làm sao biết được, dù sao là ông ấy đưa ta vào, lần này ta tới cũng là
tìm ông ấy. Đúng rồi, ta vừa quan sát, phát hiện cứ điểm bí mật này hình như
không có lực lượng phòng ngự gì, vậy là thế nào?
- Ha ha, quả nhiên là người mới, đi theo ta đi, ta dẫn ngươi đi tìm hiểu! -
Tên gầy gò giọng nói như của lão nhân, cười đưa Hàn Thạc vào bên trong.
(1): Phong Chi Bình Chướng: bức tường gió - một chiêu thức của Phong hệ.