Người đăng: HắcKê
Chương 91: Một bao nội y khó xử lý
o0o
Phí Kỳ cẩn thận nhón chân, như tên trộm lén la lén lút nhìn đông ngó tây, thấp
giọng triệu hồi một oán linh chui vào phòng Hàn Thạc qua khe hở của cánh cửa.
Nguyên ma của Hàn Thạc chính là do oán linh tu luyện thành, oán linh cũng có
thể làm tầm nhìn khác cho triệu hoán giả. Chỉ có điều oán linh là do vong linh
pháp sư triệu hoán, trên người mang theo khí tức vong linh yếu ớt nhưng lại có
hình dạng màu xám tro, chỉ cần gặp phải nhân vật có lòng đề phòng thì có thể
dễ dàng phát hiện tung tích oán linh.
Nguyên ma của Hàn Thạc được ma công xử lý đặc thù nên trên người không có ma
pháp ba động, hình dạng như xen giữa hư vô, chỉ cần không chạm phải ma pháp
kết giới thì rất khó bị phát hiện tung tích. Hơn nữa nguyên ma là tiểu ma đầu
của tu ma giả, tinh thần tương thông với người làm phép. Chẳng những khoảng
cách thả ra rất xa mà còn có hiệu quả công kích không tầm thường. Cho nên
nguyên ma vô luận phương diện nào cũng đều tiện lợi thực dụng hơn oán linh
nhiều.
Oán linh của Phí Kỳ tiến vào phòng Hàn Thạc, đi vòng quanh phòng rồi dừng
trước mặt hắn, dường như yên lặng quan sát động tĩnh. Tiếng hít thở đều đặn,
Hàn Thạc nghiêng người, như đang chìm trong một giấc ngủ sâu, bộ dạng tựa như
không biết mọi việc phát sinh xung quanh. Phí Kỳ bên ngoài dựa vào oán linh
thám sát một hồi, sau đó ở trước cửa, dùng tay trái đè lên rồi khẽ dùng sức,
"Két" một tiếng nhẹ vang lên, cửa phòng đã bị mở.
Trong tay đột nhiên có thêm một bao bột phấn, Phì Kỳ mở giấy bọc đứng ở cửa
thổi nhẹ. Bụi phấn bay giữa không trung, toát ra một hương thơm nhẹ nhàng.
Mê hồn phấn!
Hiện tại Hàn Thạc đối với độc phấn cũng có chút hiểu biết, mùi hương vừa tản
mát thì hắn đã nhận ra, trong lòng cười lạnh. Hàn Thạc không ngừng hô hấp, vẫn
hít thở tự nhiên như cũ. Với cơ thể cường đại sau khi luyện ba cảnh giới ma
công của hắn, cái thứ mê hương cấp thấp khiến cho người ta ngủ mê mệt này căn
bản chẳng có tác dụng gì.
Khuôn mặt hiện lên nụ cười âm trầm ác độc, Phí Kỳ lúc này thật hả hê, nhẹ
nhàng bước đến trước giường, hằn học nhìn chằm chằm vào Hàn Thạc, không biết
trong lòng đang nghĩ gì. Mượn thị tuyến của nguyên ma, Hàn Thạc thu hết vẻ mặt
của Phí Kỳ vào trong mắt. Thân thể mặc dù vẫn giữ nguyên trạng thái ngủ say,
có điều trong lòng Hàn Thạc đã sớm chuẩn bị sẵn, chờ tình thế không tốt lập
tức động thủ. Chỉ cần Phí Kỳ dám hạ thủ thì Hàn Thạc cũng dám ở đây giết
người.
Tuy vậy Phí Kỳ xem bộ cũng không lớn mật như Hàn Thạc tưởng tượng, hắn liếc
nhìn Hàn Thạc một lát, tự nói một mình:
- Ngươi, một tên tạp dịch ti tiện, căn bản không xứng với Phạm Ny sư phụ. Ta
sớm đã muốn đuổi ngươi khỏi Vong Linh hệ, chỉ là ngươi không ở Vong Linh hệ.
Có điều lần này ta xem ngươi chạy đi đâu. Ngày mai tất cả mọi người sẽ nghĩ
ngươi là một tên sắc lang biến thái, cho dù Phạm Ny sư phụ giúp đỡ thì ban
quản lý cũng sẽ đuổi ngươi khỏi Vong Linh hệ. Vì đối phó với ngươi mà ta cũng
tốn rất nhiều công sức đấy, hắc hắc! - Phí Kỳ thấp giọng lẩm bẩm.
Từ trong lòng lấy ra một cái bao lớn, khom người nhét cái bao xuống đáy giường
Hàn Thạc, sau đó đắc ý hả hê, trong miệng cười hiểm độc từ từ ra khỏi phòng,
lại cẩn thận đóng cửa rồi mới ung dung đi về phòng mình.
Đợi đến khi Phí Kỳ rời đi, Hàn Thạc lâp tức ngồi dậy, cúi người liếc nhìn mấy
lần mới phát hiện bao đồ vật không ngờ bị Phí Kỳ treo vào tấm ván trên đáy
giường. Nếu không cẩn thận quan sát chỉ sợ cũng không dễ dàng phát hiện. Lấy
bao đồ lên, Hàn Thạc mở ra nhìn bỗng trợn mắt há mồm. Đập vào mắt là một ít
nội y nữ nhân khá mỏng. Số nội y này đủ mọi màu sắc có cả đường viền hoa, cực
ít vải, hoặc là đáng yêu hoặc là gợi cảm. Trong đó có một ít vừa mới giặt, còn
có hai cái giống như mới cởi ra chưa lâu không kịp giặt, phía trên còn vương
một ít dấu vết của phái nữ.
Hàn Thạc nhìn chằm chằm số nội y trong bao, mới cảm thán Phí Kỳ quả nhiên là
thủ đoạn cao siêu, trong lòng cũng không khỏi bội phục. Có điều Hàn Thạc bội
phục không phải là độc kế của Phí Kỳ mà là bội phục thủ đoạn của hắn. Thật
không ngờ hắn có thể lén lút lấy đi nội y của nữ nhân trong học viện, chỉ là
không biết trong đó có cái nào của sư phụ không! Lắc đầu, nhịn không được bật
cười, Hàn Thạc biết sớm ngày mai một số nữ nhân trong học viện sau khi phát
giác bị mất trộm nội y, nhất định sẽ dấy lên một cuộc tranh cãi lớn. Phí Kỳ
này chắc chắn còn có chiêu sau, nói không chừng ngày mai sẽ có ngươi điều tra
tất cả các phòng của nam sinh học viện. Nếu như cái bao dưới giường hắn bị
phát hiện, Hàn Thạc nhất định sẽ bị gán cái danh hiệu biến thái sắc ma. Đến
lúc đó không đợi học viện khai trừ, chỉ sợ Hàn Thạc cũng chẳng còn mặt mũi mà
gặp người khác, cũng không dám xuất hiện trong ma vũ học viện Ba Bỉ Luân nữa.
"Ngươi bất nhân ta bất nghĩa, Phí Kỳ à Phí Kỳ, vậy thì đừng trách ta độc ác."
Hàn Thạc cầm bao đồ, mỉm cười xấu xa bước xuống giường, lấy nguyên ma dò đường
tìm đến phòng của Phí Kỳ.
Cơ hồ là dùng cùng một phương thức, Hàn Thạc cũng mượn tầm nhìn của nguyên ma,
theo cách làm của Phí Kỳ. Trước tiên hạ mê dược, sau đó vô thanh vô tức vào
phòng Phí Kỳ, đặt bao đồ xuống đáy giường, cuối cùng rời đi thần không biết
quỷ không hay.
Mọi chuyện xong xuôi, Hàn Thạc về phòng nhưng không ngủ, thông qua một nguyên
ma khác quan sát tung tích của Đỗ Khắc. Đỗ Khắc sau khi đến phòng dạy học của
Hắc Ám hệ thì phóng thẳng đến một phòng học ở tầng bốn. Ban đêm chỗ này không
có người, Đỗ Khắc ở trong căn phòng vẫn không nhúc nhích, hòa hợp một thể cùng
bóng đêm. Hàn Thạc thông qua nguyên ma dừng tại một cây đại thụ bên ngoài cửa
sổ, âm thầm theo dõi Đỗ Khắc. Chỉ là từ sau khi đến hắn vẫn không nhúc nhích,
chẳng làm gì cả. Ngược lại Hàn Thạc cực kỳ nghi hoặc, không biết đêm hôm khuya
khoắt hắn ta đến phòng học làm gì.
Đợi một lát sau, khi Hàn Thạc trong lòng bắt đầu mất kiên nhẫn, một quang ảnh
màu đen đột nhiên từ xa chậm rãi chạy đến hướng phòng học. Quang ảnh màu đen
này ở trong bóng đêm nên không ai chú ý, căn bản rất khó phát hiện sự tồn tại
của nó. Hàn Thạc vẻ mặt chấn động, lập tức chú ý. Quan sát cẩn thận động tĩnh
của quang ảnh, quang mang màu đen dày đặc như mây mù cũng khiến Hàn Thạc khó
nhìn được tình hình bên trong. Cho đến khi quanh ảnh tiến vào phòng học của
Hắc Ám hệ thì Đỗ Khắc vốn bất động liền nhận ra. Đột nhiên từ trong miệng hắn
phát ra tiếng ho nhẹ yếu ớt. Quang ảnh màu đen này sau khi Đỗ Khắc phát ra
tiếng ho nhẹ thì ngừng giây lát, sau đó nhanh chóng xuyên qua hành lang chạy
thẳng đến gian phòng Đỗ Khắc đang đứng.
Cuối cùng Đỗ Khắc và quang ảnh màu đen kia còn cách cửa phòng thì gặp nhau. Đỗ
Khắc liếc nhìn rồi chăm chú vào quang ảnh màu đen trước cửa phòng, nhếch miệng
cười rồi nhẹ giọng nói:
- Người của đế quốc Hắc Minh quả nhiên không nơi nào không có, ngay cả ma vũ
học viện Ba Bỉ Luân cũng có tiềm phục của Hắc Minh, rất vui khi biết ngươi. Ta
nghĩ ngươi cũng nên lộ mặt thật ra chứ nhỉ?
- Ta ở học viện đã rất nhiều năm. Lúc đầu để vào được đây mất rất nhiều công
sức của tổ chức, thân phận tuyệt đối không thể bại lộ. Trong ma vũ học viện Ba
Bỉ Luân có mấy ma đạo sư cùng tu vi với ngươi, viện trưởng là cảnh giới đại ma
đạo sư. Vạn nhất kinh động đến bà ta thì phiền phức không nhỏ đâu.
Từ trong quang ảnh màu đen truyền ra thanh âm Hàn Thạc khá quen thuộc, sau đó
quang ảnh màu đen giống như là quần áo quá dày, bị tháo ra từng lớp, lộ ra
thân hình của lão vu bà Hắc Ám hệ Khải Mễ Lạp.
"Không ngờ là bà ta!" Trong lòng Hàn Thạc kinh hãi, lập tức càng cẩn thận chú
ý mọi việc bên trong, sợ nghe sót câu chuyện của hai người.
"Lan Tư Lạc Đặc đế quốc ngầm có tổ chức Ám Mạc. Tạp Tây đế quốc khẳng định
cũng có tổ chức như thế, xem ra Khải Mễ Lạp là người của Tạp Tây đế quốc,
không ngờ còn là thành viên của tổ chức Hắc Minh của Tạp Tây đế quốc, quả thật
rất thú vị."
- Thì ra là ngươi, ha ha. Hôm nay ta còn gặp qua ngươi, không nghĩ đến ngươi
lại là người của chúng ta. Hắc Minh của đế quốc quả nhiên thần thông quảng
đại, xem chừng nhiệm vụ lần này của ta cũng thuận lợi hơn rồi. - Sau khi Khải
Mễ Lạp lộ mặt, Đỗ Khắc cũng cực kỳ ngạc nhiên.
- Hai ta gặp nhau ở đây rất nguy hiểm, Ám Mạc của Lan Tư Lạc Đặc đế quốc cũng
không dễ đối phó. Ta đã giao dịch cùng bọn chúng mấy lần ở đây. Chúng như ruồi
nhặng tồn tại xung quanh ngươi. Nếu thân phận của ta bại lộ, không những chết
thảm mà còn phụ sự bồi dưỡng của đế quốc. Bớt sàm ngôn đi, ngươi liên lạc với
ta rốt cuộc có chuyện gì? - Khải Mễ Lạp nhìn Đỗ Khắc, không kiên nhẫn thúc
giục Đỗ Khắc vào việc chính.
Khẽ gật đầu, Đỗ Khắc trịnh trọng nói:
- Lần này đến Lan Tư Lạc Đặc đế quốc, trên người ta có rất nhiều trách nhiệm,
không thể tự giải quyết. Ta không dám phiền Hắc Minh các ngươi. Hôm nay ta hỏi
qua Phạm Ny sư phụ Vong Linh hệ, nghe nói học viện này ngoại trừ thư viện của
mỗi hệ còn có thư viện bí mật. Chúng ta cần tìm một số tài liệu, cho nên hỏi
xem ngươi có biết thư viện đó ở đâu không, rốt cuộc vào bằng cách nào?
- Đích xác có một thư viện bí mật, trong đó cất một ít thư tịch trân quý cực
kỳ hiếm có, ta không những từng nghe qua về cái thư viện này, mà còn từng may
mắn được vào thăm một lần. Có điều thư viện này có ma pháp kết giới mà viện
trưởng tự bố trí, không có bà ta thì người ngoài căn bản không có biện pháp
tiến vào. Ta lần trước cũng là chuẩn bị tìm kiếm vấn đề trớ chú của Hắc Ám hệ,
mới được viện trưởng dẫn đi một lần. Ngươi vào thư viện nhất định sẽ bị viện
trưởng phát hiện. Ta khuyên ngươi tốt nhất hãy nghĩ biện pháp khác! - Khải Mễ
Lạp vẻ mặt bất lực, trịnh trọng cảnh cáo Đỗ Khắc.
Đỗ Khắc nghe Khải Mễ Lạp nói thế, khuôn mặt âm trầm nghĩ một lát rồi nói:
- Nếu nói như thế thì chỉ có thể phiền ngươi nghĩ biện pháp tiến vào. Đế quốc
muốn biết mọi tư liệu liên quan đến Hắc Ám Chi Đồng. Ngươi vào xem trong đó có
thứ gì về phương diện này không. Lần này ta tới, cấp trên của Hắc Minh các
ngươi có phân phó qua, thời điểm mấu chốt có thể trực tiếp điều động ngươi, hy
vọng ngươi hiểu rõ.
- Đế quốc nếu muốn điều tra ra chuyện này, trực tiếp thông qua Hắc Minh hạ
lệnh với ta là được, sao còn phiền phức các ngươi tự mình đến đây? - Khải Mễ
Lạp nghi hoặc nhìn Đỗ Khắc, cũng không lập tức đáp ứng, ngược lại hỏi Đỗ Khắc.
- Việc này ngươi không cần nghĩ nhiều, đế quốc phái chúng ta tới tự nhiên có
trù tính khác, ngươi chỉ cần vào thư viện bí mật giúp ta làm rõ một số tư liệu
về Hắc Ám Chi Đồng là được. - Đỗ Khắc nhíu mày, có vẻ khó chịu nói.
- Đó là thứ gì, sao nghe nói giống như đồ của Hắc Ám hệ chúng ta vậy? Ngươi
hãy nói qua cho ta về hình dạng của nó, và đơn giản về phương diện tư liệu.
- Không phải là đồ của Hắc Ám hệ các ngươi, nó từ thời Vong Linh pháp sư
cường thịnh, do Vong Linh pháp sư sáng tạo ra, trong đó ẩn giấu bí mật mở ra
Tử Vong Mộ Địa vốn là thánh địa của Vong Linh pháp sư. Rất lâu trước khi Vong
Linh pháp sư hoành hành đại lục, Tử Vong Mộ Địa là địa phương tà ác mà tất cả
mọi người trong đại lục đều không muốn nhắc đến, trong đó có thể tồn tại pháp
điển kinh khủng của Vong Linh pháp sư. Đế quốc cần nó, cho nên ngươi phải dốc
sức làm rõ bí mật của Hắc Ám Chi Đồng!
Khuôn mặt Khải Mễ Lạp khẽ biến đổi, nghĩ một lát rồi đáp:
- Nếu đã như vậy ta sẽ nghĩ biện pháp vào một lần xem sao. Có điều mỗi lần
vào đều có viện trưởng ở bên cạnh, ta chỉ có thể tận lực mà thôi.
- Vậy được, khi ngươi vào trong đó, vô luận có phát hiện hay không đều trong
thời gian ngắn nhất thông tri cho ta. Ta vẫn đợi trong Phong hệ của ma vũ học
viện Ba Bỉ Luân, trao đổi với bọn họ về một số phương diện Phong hệ ma pháp.
Với thân phận của ngươi có thể quanh minh chính đại mượn một lý do nào đó để
tìm ta. - Đỗ Khắc khẽ gật đầu đáp.
Nói đến đây, hai người tạm thời đạt được thỏa thuận, sau đó không tiếp tục nói
chuyện mà mỗi người phân biệt một trước một sau rời khỏi phòng học. Hàn Thạc
thu hồi nguyên ma xong, đem mọi chuyện mà hai ngươi trao đổi duyệt qua một lần
trong đầu, cuối cùng mới chậm rãi đi ngủ.