Người đăng: HắcKê
Chương 90: Ba cặp mắt trong bóng tối
o0o
Quyển 5- Chương 90: Ba cặp mắt trong bóng tối
- Hắc thiết khoáng thạch ta quả thật có thể lo liệu được, nhưng ngươi cũng
biết muốn lấy nhiều hắc thiết khoáng thạch như vậy chẳng phải chuyện dễ dàng
gì, ngươi định bỏ ra bao nhiêu kim tệ để mua đây? - Hàn Thạc thầm tính toán,
vẻ mặt bình tĩnh thong thả hỏi.
Lao Luân Tư chấn động tinh thần, ưỡn thẳng lưng rồi nói có chút hưng phấn:
- Xem ra quả nhiên ngươi có thể làm được. À à, ta chỉ cần một khối xấp xỉ
bằng nắm tay để rèn vũ khí. Hiện giờ thị trường chợ đen không có hàng, ngươi
ra giá đi!
Đưa tay vê vê cằm, Hàn Thạc nhớ tới cuộc nói truyện lần trước với Phỉ Bích, do
dự chốc lát rồi thản nhiên nói:
- Thế này đi, ngươi trả ta năm ngàn kim tệ, ta nghĩ biện pháp để ngươi lấy
được một khối.
- Không thành vấn đề, mặc dù ô kim khoáng thạch càng hiếm hơn một chút. Nhưng
một khối hắc thiết khoáng thạch xấp xỉ bằng nắm tay, cũng đích xác trị giá năm
ngàn kim tệ. Nếu ngươi lấy được hắc thiết khoáng thạc có thể trực tiếp tới Kỵ
Sĩ học viện tìm ta. Chúng ta một tay trao tiền một tay giao hàng. - Lao Luân
Tư vui vẻ nói.
Hàn Thạc gật gật đầu, nhớ tới chuyện tháng trước ở Kỵ Sĩ học viện bị Lao Luân
Tư đánh một trận, không khỏi nhướng mày, cười hắc hắc nói:
- Trong vòng mười ngày ta sẽ giúp ngươi lấy được một khối hắc thiết khoáng
thạch. Bây giờ ngươi có muốn cùng ta luyện tập không, ta sẽ rất vui lòng lại
làm bia thịt cho ngươi.
- Tốt lắm, hay là chúng ta bắt đầu luôn đi, đúng lúc ta muốn thử xem ngươi
rốt cuộc có gì đặc biệt mà khiến cho ngay cả Phỉ Bích là người tâm cao khí
ngạo như vậy cũng không ngừng khen ngợi ngươi trước mặt ta, ta đối với ngươi
đúng là vô cùng tò mò. - Lao Luân Tư hưng phấn chuẩn bị tư thế, định lập tức
cùng Hàn Thạc động thủ.
Lúc này đang là giữa trưa, trên quảng trường vốn có một ít đệ tử, đại bộ phận
đều đã bắt đầu thu dọn đồ đạc bỏ đi, chuẩn bị ăn trưa, chỉ có hai ba người ở
ngoài xa đang tắm nắng, tựa hồ ngủ quên nên còn chưa rời đi. Hàn Thạc đảo mắt
quanh một vòng rồi cười nói:
- Tới bên trái kia đi, bên đó không có ai, chúng ta sẽ không làm ảnh hưởng
tới người khác.
Nói xong những lời này, Hàn Thạc hướng Lao Luân Tư vênh vênh mặt khiêu khích,
rồi đi tới khoảng đất trống bên trái đằng sau lan can. Lao Luân Tư nắm chặt
tay, cười khẽ hắc hắc, đi theo phía sau Hàn Thạc, cũng tới khoảng đất trống
bên trái.
Vừa đến nơi, Hàn Thạc vận Ma Nguyên lực lưu chuyển toàn thân, bắt đầu điều
chỉnh trạng thái. Lao Luân Tư theo sau vài bước, vừa mới bước từ thềm đá
xuống, còn chưa đợi y có phản ứng, Hàn Thạc đã nhanh như thiểm điện quay lại,
một quyền phủ đầu rít gào đánh về hướng Lao Luân Tư.
Lao Luân Tư không ngờ được Hàn Thạc đột nhiên lại động thủ nhanh như thế.
Trong khi còn chưa kịp phản ứng, chỉ nhìn thấy một quyền khí thế kinh người đã
tới trước mặt. Sắc mặt hơi đổi, Lao Luân Tư vừa mới dừng chân, đột nhiên lùi
lại một bước, một lần nữa đứng trên thềm đá, sau đó thân thể hơi nghiêng bắt
đầu tránh né một quyền đánh ra bất ngờ của Hàn Thạc.
Một quyền gào thét xẹt qua trước mặt Lao Luân Tư. Một cỗ kình khí dày đặc từ
quyền trái Hàn Thạc phát ra, thật sự đã làm Lao Luân Tư càng thêm hoảng sợ.
Sau đó không chờ Lao Luân Tư phản ứng tới, tay trái hắn đang đánh ra thu lại,
đột nhiên uốn cong một chút, cùi trỏ đã nện trúng ngực Lao Luân Tư.
Lao Luân Tư kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể bị một cùi trỏ này của Hàn
Thạc đánh phải tựa vào lan can, sắc mặt hơi đỏ lên.
- Hắc hắc, Lao Luân Tư, tính cảnh giác của ngươi không đủ rồi! - Hàn Thạc sau
khi thụi cùi trỏ trúng ngực Lao Luân Tư cũng không đánh tiếp, ngược lại cười
cổ quái lùi ra, giọng điệu cổ quái chế nhạo Lao Luân Tư.
Hai người chỉ là luận bàn võ công, cũng không phải là chiến đấu sanh tử. Cho
nên một quyền này của Hàn Thạc cũng không sử dụng Ma Nguyên lực, Huyền Băng Ma
Diễm Quyết cũng chỉ bất quá là xuất ra tí chút hàn khí. Lao Luân Tư là một gã
trung cấp kỵ sĩ, trong thân thể đấu khí tự phát bảo hộ cũng không bị thụ
thương gì.
- Là ngươi đột ngột đánh lén mới đúng, một quyền này không tính, ta xuống
dưới sẽ khiến ngươi phải trả giá đắt. - Lao Luân Tư không tức giận, chỉ là nét
mặt đau khổ đã nói rõ sự thật, sau đó lại đi xuống thềm đá, đột nhiên ánh mắt
thận trọng đánh giá Hàn Thạc.
Đấu khí xanh nhạt thình lình từ hai tay Lao Luân Tư tách phóng ra, cước bộ gã
bỗng nhanh lên rất nhiều. Nhanh như chớp tiếp cận Hàn Thạc, sau đó đấu khí bên
tay trái đột nhiên ngưng tụ thành hình dáng một thanh quang kiếm, bổ xuống
phía hắn. Lao Luân Tư vừa mới thấy được tốc độ và lực đạo của Hàn Thạc, biết
rằng Hàn Thạc hiện nay quả thực là không thể so sánh với lần trước, lúc này
mới sử dụng đấu khí. Bất quá trong hành động của hắn lại có vẻ có chút cẩn
thận, rõ ràng đã lưu thủ. Thu tất cả động tác của Lao Luân Tư trong mắt, khóe
miệng Hàn Thạc khẽ nhếch lên cười, ước lượng lực đạo đấu khí, không thèm tránh
né, tay phải vận khởi Huyền Băng Ma Diễm Quyết, một sợi dây nhỏ màu hồng theo
bàn tay phải của hắn vung ra hiện lên oanh tạc trên mặt quang kiếm do đấu khí
Lao Luân Tư ngưng tụ thành.
"Phành" một tiếng trầm thấp, đấu khí Lao Luân Tư ngưng tụ thành quang kiếm,
biến thành từng điểm tinh quang rồi tiêu tán, thân thể gã đang vọt mạnh tới bị
giữ chặt lại. Hàn Thạc thì cảm thấy một trận đau đớn tê dại bên tay phải, thân
thể không tự chủ được thối lui hai bước.
- Lao Luân Tư, quang kiếm ngươi vừa dùng đấu khí ngưng tụ đã sử dụng mấy
thành công lực của ngươi? - Ánh mắt Hàn Thạc sáng rực nhìn Lao Luân Tư miệng
há hốc hỏi.
- Sáu thành! - Lao Luân Tư trả lời, sau đó kinh ngạc nhìn Hàn Thạc nói - So
với mấy tháng trước kia, tốc độ và khí thế của ngươi rõ ràng không giống nhau,
xem ra lần trước là ngươi cố ý, chỉ có điều vì sao ngươi lại cam tâm chịu đòn
kiếm năm kim tệ chứ?
Mấy tháng trước Hàn Thạc chẳng qua chỉ là một gã gà mờ không có kinh nghiệm
tranh đấu, ma công cũng mới ở cảnh giới thứ nhất Cố Thể, lúc ấy một mặt là vì
kim tệ, nhưng quan trọng nhất vẫn là vì rèn luyện thể phách, căn bản cũng
không nương tay, xem ra Lao Luân Tư đúng là ngộ nhận hắn. Sáu thành đấu khí,
Hàn Thạc đánh giá, suy nghĩ chốc lát rồi mới quán chú Ma Nguyên lực, cuối cùng
phán đoán ra thực lực chân thật của hắn, hẳn là hơi vượt qua Lao Luân Tư một
chút. Bởi vì một quyền này của hắn đã quán chú bốn thành Ma Nguyên lực, nhưng
hiện tại hiệu quả lại tạo thành thế cân bằng. Sau khi đánh bừa một quyền kiểm
tra thực lực bản thân, Hàn Thạc không tiếp tục cùng Lao Luân Tư ngạnh kháng
nữa, ngược lại lấy sự linh hoạt mẫn tiệp của thân thể, dùng làm phương thức
trực tiếp hữu hiệu đối chiến với gã.
Trên khoảng đất trống, hai người kẻ tới người lui chiến đấu một hồi, trên cơ
thể đều chịu một số đòn công kích của đối phương. Xét về sức mạnh nhục thể, rõ
ràng là Hàn Thạc nhỉnh hơn. Rất nhiều lần, lực đạo quyền đầu tương tự hạ xuống
người Lao Luân Tư là gã đều kêu lên đau đớn. Sức mạnh thân thể Hàn Thạc hơn
hẳn Lao Luân Tư, hơn nữa thời kì tu luyện ma công giai đoạn đầu chính là quá
trình tự mình hành hạ bản thân, dạng thống khổ gì cũng đã chịu, loại công kích
này đánh trên thân hắn đều đã tập thành thói quen. Một tiếng rên la cũng không
có.
Một lát sau, Lao Luân Tư mở lời chủ động dừng tay, cười khổ nói:
- Không đánh nữa, không đánh nữa, ngươi thật sự là một tên quái vật mà. Ta
cảm thấy trên người ngươi hoàn toàn không có tí đấu khí gì, nhưng tại sao lực
lượng của ngươi lại lớn hơn ta. Hơn nữa thân thể ngươi chẳng lẽ là sắt thép
làm thành sao? Tại sao quyền của ta đánh trên người người tựa như đánh vào
tảng đá vậy, chẳng lẽ ngươi không biết đau à?
Hắc hắc cười gian xảo, Hàn Thạc trả lời:
- Điều này ngươi đừng quản, thân thể ta trời sinh quái dị, nhục thể cường đại
chẳng lẽ không được sao?
- Ách, chẳng lẽ ngươi có huyết thống của dã man nhân, hoặc giả giống như
cuồng chiến sĩ có thể cuồng hoá nhục thể? Phỉ Bích nói không sai. Ngươi quả
nhiên là một người đặc biệt! - Lao Luân Tư trước là kinh ngạc hỏi một câu, sau
đó mới lầm bầm lầu bầu nói.
Hai người giao thủ một lần, Hàn Thạc cũng biết được chỗ còn thiếu của bản
thân, thân thể cùng Ma Nguyên lực của hắn đích xác thần kì nhưng rõ ràng Lao
Luân Tư đã từng trải qua huấn luyện vũ kĩ, xuất quyền cũng như né tránh rất
bài bản. Bản thân Hàn Thạc chưa hề học qua võ công. Công kích xuất ra đều là
phương thức đơn giản nhất, còn thiếu thủ đoạn công kích thực dụng của Lao Luân
Tư. Trong lòng thầm nghi nhớ chỗ thiếu sót này, hắn định khi có thời gian phải
suy xét kỹ lưỡng một phen, xem trong kí ức Sở Thương Lan lưu lại còn có kỹ xảo
công kích khác hay không.
- Ta không biết, tốt lắm, hôm nay đến đây thôi. Ta cuối cùng xem như đã trả
nợ cái thù lần trước, đợi ta lấy được hắc thiết khoáng thạch, sẽ tới Kỵ Sĩ học
viện tìm ngươi. - Trong lòng Hàn Thạc yên lặng suy nghĩ, thuận miệng nói với
Lao Luân Tư một câu, liền nhíu mày quay về Vong Linh hệ.
Lần này Lao Luân Tư bị thất thế, nhưng cũng không tức giận. Mỉm cười cùng Hàn
Thạc nói lời tạm biệt, tự mình đi về Kỵ Sĩ học viện của bọn hắn, miệng lẩm
bẩm:
- Quả nhiên đúng là một quái nhân, cường độ thân thể chỉ sợ có thể so sánh
với một ít thú nhân chiến sĩ cường đại!
Trong lòng Hàn Thạc ngấm ngầm suy tính, cước bộ không ngừng trở về Vong Linh
hệ. Phỉ Bích chuẩn bị lương thực phải cần một chút thời gian, hắn tạm thời
không định trở lại Tử Vong Mộ Địa, hơn nữa trước mắt Đỗ Khắc vẫn đang quanh
quẩn trong học viện, hắn cũng không biết y toan tính cái gì, cho nên ngẫm nghĩ
một chút, quyết định tạm thời ở lại Vong Linh.
Chỗ ở của Hàn Thạc sớm đã được Phạm Ny sắp xếp ổn thỏa rồi, chỉ là hắn một mực
không ở lại, lúc này đã có ý định tạm thời ở lại học viện, chỗ ăn nghỉ này rốt
cuộc cũng có tác dụng rồi. Ma vũ học viện Ba Bỉ Luân là học viện lớn nhất của
đế quốc, phương tiện bên trong vô cùng đầy đủ, cũng khó trách mỗi đệ tử đều bị
thu học phí đắt đỏ. Phòng của Hàn Thạc tại góc lầu hai, khoảng năm sáu mươi
mét vuông, bao gồm cả nhà tắm, phòng ngủ, giường, ghế, bàn, gương cái gì cần
dùng đều có, so với tiếp đãi trong cái kho trước đây quả thực là một trời một
vực. Khi đến phòng đã quá giữa trưa, Hàn Thạc đã bỏ lỡ thời gian ăn cơm, chỉ
đành từ không gian giới chỉ lấy ra vài miếng thịt khô nhét vào dạ dày.
Ăn no xong, Hàn Thạc không rời khỏi chỗ ở mà đóng cửa phòng lại, ngồi luôn
trên giường, nhân lúc bắt đầu yên tĩnh tu luyện ma công. Ma Nguyên lực bắt đầu
lưu chuyển, chầm chậm từ các nơi toàn thân tụ tập tới não hải, một loại cảm
giác thư thái tươi mát tràn ngập trong đầu, điều này làm cho hắn cảm thấy đầu
óc như đang được tắm gội trong cái ao trong mát vậy. Bất quá loại cảm giác này
chỉ duy trì một lát, sau đó cảm giác khoan khoái bị thay thế bởi sự đau đớn
khắc cốt ghi tâm. Tu luyện tới cảnh giới Tố Hồn này, cảm giác thư thái cùng
thống khổ trong não không ngừng thay thế nhau, một lát cảm giác thả lỏng thoải
mái vô cùng, một lát lại đau đớn như thể bị ai đó dùng đao nhọn chọc ngoáy
vậy.
Làm cho Hàn Thạc khó có thể chịu đựng được chính là sau mỗi lần thống khổ kịch
liệt, trong đầu sẽ biến thành vô cùng rõ ràng. Loại cảm giác thống khổ tới lúc
này đột nhiên bị phóng đại chục lần, đầu óc rõ ràng như là để cho hắn cảm thụ
đau đớn càng lớn hơn nữa, khiến cho Hàn Thạc không nhịn được mắng chửi kẻ đã
sáng tạo ra loại ma công này đúng là một tên biến thái.
Rất rất lâu sau, Hàn Thạc thở nhẹ ra một hơi, tạm thời ngừng tu luyện ma công.
Trên thân thể mồ hôi chảy ra ròng ròng bốc lên nhiệt khí như thể vừa tắm nước
nóng xong, một mùi đàn ông nồng đậm phát tán ra.
Tu luyện ma công này làm cho Hàn Thạc chịu đựng một lèo từ xế chiều tới đêm.
Ngoài cửa sổ, sắc đêm mê người, gió đêm mát mẻ phe phất thổi qua, bốn bề yên
tĩnh không một tiếng động. Đang từ tư thế ngồi xếp bằng đứng lên, Hàn Thạc đi
tới phòng tắm nước nóng, sau đó thích thú nằm trong bồn tắm, hưởng thụ cảm
giác thư thái nhẹ nhàng khó có được, miệng còn ngâm nga vài câu hát.
Đêm khuya thanh vắng đúng là thời cơ rất tốt cho một số kẻ có mưu đồ chuyện
xấu, đúng lúc Hàn Thạc đang thích thú tắm rửa, trong tai đột nhiên nghe thấy
hai tiếng vang rất khẽ, một vọng từ túc xá, tiếng kia vang đến từ bên ngoài
cửa sổ. Ba con Nguyên Ma vô thanh vô tức từ sau gáy hắn phóng ra, hai con
xuyên qua cửa sổ ra bên ngoài. Một con bay về hướng thanh âm phát ra, con kia
kia dừng ở cửa sổ, yên lặng quan sát một số tình huống bất thường xuChương 91:
Một bao nội y khó xử lý
Lập tức từ trong bồn tắm nhảy ra, nhanh chóng lau chùi sạch sẽ nước đọng trên
người, Hàn Thạc mặc một cái quần cộc trở lại giường, nghiêng người nằm xuống,
quay lưng về phía cửa, trong miệng phát ra tiếng hít thở đều đều.