Hiện Tượng Kì Lạ Của Cảnh Giới Tố Hồn


Người đăng: HắcKê

o0o

- Đỗ Khắc tiên sinh, ngài quá khách khí rồi, có vấn đề gì cứ nói thẳng ra. -
Phạm Ny khẽ cười, tiện tay đưa cho Đỗ Khắc một cái ghế.

Ánh mắt Đỗ Khắc quét qua trên người Hàn Thạc, sau đó nhìn về phía Phạm Ny, như
thể căn bản không thèm để ý đến Hàn Thạc, cũng không nhận cái ghế Phạm Ny đưa
cho, khách khí trả lời nàng:

- Ta không ngồi, ta tới đây cũng chỉ là muốn hỏi nàng một vấn đề nho nhỏ, hỏi
xong ta đi ngay. Phạm Ny sư phụ, nàng nghiên cứu Vong Linh ma pháp đã từng
nghe nói qua Hắc Ám Chi Đồng chưa?

Hàn Thạc đứng bên cạnh yên lặng chăm chú nhìn Đỗ Khắc, phát hiện sau khi nói
xong những lời này, Đỗ Khắc nhìn chằm chằm khuôn mặt Phạm Ny tựa hồ muốn từ đó
phát hiện ra manh mối gì.

Phạm Ny lắc đầu, vẻ mặt nghi hoặc, ngược lại hỏi Đỗ Khắc:

- Hắc Ám Chi Đồng là gì vậy, chẳng lẽ có quan hệ với Vong Linh hệ chúng ta?

- Ha ha, chỉ là một đạo cụ nhỏ thôi, tình huống cụ thể ta cũng không rõ lắm
mới không nhịn được muốn hỏi nàng, nàng cũng không biết thì bỏ đi, đã quấy rầy
hai người. - Đỗ Khắc sau khi giải thích một câu như vậy, mỉm cười, gật đầu với
Phạm Ny rồi đi ra cửa.

Vừa tới cửa tựa hồ nhớ ra điều gì, tự nhiên hỏi:

- Được rồi, Phạm Ny sư phụ, ta nghe nói thư viện Vong Linh hệ các nàng cùng
với Hắc Ám hệ ở cùng một chỗ. Rất nhiều năm trước Vong Linh hệ so với Hắc Ám
hệ còn cường đại hơn nhiều, chẳng lẽ Vong Linh hệ các nàng không có thư viện
riêng hay sao?

- Hi hi, Đỗ Khắc tiên sinh, chính ngài cũng nói Vong Linh hệ cường thịnh rất
nhiều năm trước rồi, hiện tại Vong Linh ma pháp trong tay các Vong Linh pháp
sư chẳng bao nhiêu, nên không có nhiều kinh thư để cất giữ.

Phạm Ny mỉm cười trả lời, sau đó dừng một chút, bỗng buột miệng:

- Ồ, ta nghe nói học viện chúng ta còn cất giấu một thư viện bí mật. Bên
trong thư viện chứa cấm thư của các hệ lớn, là bí mật đế quốc giao cho học
viện bảo tồn. Bất quá ta chỉ nghe các sư phụ đề cập qua một lần, từ đó đến giờ
không biết nằm ở chỗ nào nữa?

- Thì ra là như thế, vậy ta đi trước đây, dù sao thời gian tới ta còn ở lại
ma vũ học viện Ba Bỉ Luân. Nếu có vấn đề gì ta sẽ lại tới làm phiền nàng được
không ?

- Rất vui lòng làm việc cho ngài!

"Xem chừng Đỗ Khắc không nhận ra mình, từ đầu đến cuối, trừ lúc mới tiến vào
liếc qua mình một cái, sau đó không để ý đến mình thêm lần nào nữa." Sau khi
Đỗ Khắc rời đi, Hàn Thạc thầm cảm thấy may mắn.

- Được rồi, ngươi có vấn đề gì muốn hỏi? - Phạm Ny liếc Hàn Thạc, tức giận
hỏi.

Không gian giới chỉ hơi sáng lên, Hàn Thạc trước tiên chuẩn bị một số vấn đề,
nhất nhất những gì khó hiểu đều đem ra. Ngồi một cách tự nhiên trên chiếc ghế
vừa nãy Đỗ Khắc không ngồi, hắn bắt đầu hỏi Phạm Ny về vấn đề đầu tiên.

Phạm Ny thân là một Ma pháp sư cao cấp của Vong Linh hệ, lý luận, tri thức nắm
trong tay vô cùng toàn diện. Những vấn đề lâu nay vẫn làm Hàn Thạc đau đầu,
dưới sự giảng giải của Phạm Ny, từng vấn đề được giải quyết dễ dàng.

- Triệu hoán cương thi so với khô lâu phiền phức hơn một chút. Bởi vì thể
tích cùng trọng lượng cương thi lớn hơn. Thế nên ngươi muốn triệu hoán cương
thi cần phải hao phí tinh thần lực càng lớn, ngoài ra khống chế cương thi lại
phức tạp, thân thể cương thi còn cứng rắn hơn khô lâu, ngươi muốn khống chế
chúng một cách linh hoạt, phải luyện tập nhiều lần.... - Giọng nói Phạm Ny ôn
hòa, chăm chú giảng giải một số chú ý khi triệu hoán cương thi cho Hàn Thạc.

Sau khi Phạm Ny giảng giải xong, lông mày Hàn Thạc nhíu lại, đắm chìm trong
trạng thái trầm tư, Phạm Ny thấy hắn đang nghiền ngẫm cũng không lên tiếng
quấy rầy.

Một lát sau, hắn thở ra một hơi cười nói:

- Nguyên là khi ta triệu hoán, tinh thần lực thu phát không nhịp nhàng chính
là vấn đề. Ta vẫn có thói quen triệu hoán khô lâu chiến sĩ, quen sử dụng cường
độ tinh thần lực giống nhau kết nối thời không, xem ra đây mới là vấn đề mấu
chốt, ta nghĩ ta hẳn là đã rõ ràng rồi.

Sau khi nói vài câu, dưới ánh mắt giám sát của Phạm Ny, hắn bắt đầu niệm chú
ngữ triệu hoán cương thi. Khi chú ngữ đầu tiên phát ra, thân hình một cương
thi từ trong hư không thoáng hiện ra một chút, nhưng ngay lập tức tiêu thất.
Hàn Thạc cũng không gấp gáp, thử điều khiển độ mạnh yếu của tinh thần lực, bất
quá liên tiếp bốn năm lần sau đó đều không thành công.

Phạm Ny cười vui vẻ chăm chú nhìn Hàn Thạc. Nàng biết Hàn Thạc đã hiểu được ý
nàng nói, bây giờ thông qua luyện tập, tìm ra lực đạo tinh thần lực thích hợp,
chỉ cần một khi Hàn Thạc cảm nhận được lực đạo, sẽ có thể hoàn toàn triệu hoán
được cương thi.

- Được rồi, tạm thời đừng luyện tập nữa. Phương hướng của ngươi khẳng định là
đúng rồi, bây giờ chỉ thiếu một chút luyện tập, khi ngươi khống chế tinh thần
lực tốt, ta nghĩ ngươi có thể nắm vững ma pháp triệu hoán cương thi. Bố Lai
Ân, mới có thời gian hai ba tháng, không ngờ ngươi đã đạt đến cảnh giới ma
pháp sư sơ cấp, tốc độ tu luyện này, ta giảng dạy tại Vong Linh hệ đã lâu cũng
chưa từng nghe qua.

- Ta so với Phí Kì thế nào? - Trong lúc Phạm Ny khuyên bảo, Hàn Thạc tạm thời
không tiếp tục luyện tập, cười ngây ngô hỏi Phạm Ny.

- Khuôn mặt ngây ngô này của ngươi, bây giờ ta nhìn thế nào cũng không hợp,
sau này trước mắt ta đừng giả vờ ngây ngô nữa. Ồ, ngươi không đề cập Phí Kì ta
cũng quên mất, ta thấy hắn bây giờ vô cùng khó chịu, ta lo lắng hắn sẽ ôm hận
trong lòng, cố ý tìm ngươi gây phiền phức, sau này ngươi cẩn thận một chút. -
Phạm Ny trừng mắt mắng Hàn Thạc một hồi, sau đó mới tỏ vẻ quan tâm đến Hàn
Thạc.

- Yên tâm đi, nếu Phí Kì thật sự không biết suy nghĩ, ta nghĩ cuối cùng người
xui xẻo nhất định là hắn. - Hàn Thạc nhún vai, căn bản không thèm để ý chuyện
Phí Kì trả thù, thật sự mà nói hiện tại Phí Kì ma pháp sư cấp bậc trung cấp
không được hắn để trong mắt.

- Bố Lai Ân, ta biết ngươi ở đây, đi với ta. Phạm Ny sư phụ, ta tìm hắn có
chút việc, hi hi. - Đúng lúc này, bền ngoài truyền đến tiếng của Lỵ Toa, nàng
đi thẳng tới Hàn Thạc, nắm tay hắn, kéo ra ngoài.

Phạm Ny trông thấy Hàn Thạc bị Lỵ Toa cưỡng ép kéo đi, trong lòng không rõ vì
sao cảm thấy có chút phẫn uất, tựa như ai đó cướp đi vật gì quý giá của nàng
vậy, trong lòng có chút không thoải mái.

- Sao ngươi lại biết đường ca của ta vậy? - Lỵ Toa kéo mạnh Hàn Thạc đi về
phía sau thư viện.

Hai người đi đến một quảng trường nhỏ. Hàn Thạc gỡ tay Lỵ Toa ra, nghi hoặc
nhìn nàng hỏi:

- Đường ca của nàng, hắn là ai vậy?

- Là Lao Luân Tư, huynh ấy bây giờ đang tu luyện võ công trong ma vũ học viện
của chúng ta. Lần trước anh ấy đặc biệt đến tìm ngươi, tuy nhiên, ngươi không
ở trong viện. Không ngờ, ngươi vừa về, huynh ấy lại tìm ngươi, sao ngươi lại
quen huynh ấy?

Thì ra là y, gã Lao Luân Tư này có chút kì quái, rõ ràng gã và Phỉ Bích có một
sư phụ cường đại, không ngờ lại chạy tới ma vũ học viện Ba Bỉ Luân học tập.
Hơn nữa cho đến nay vẫn là một tên kỵ sĩ có thực lực trung cấp mà thôi, Hàn
Thạc thầm đánh giá.

Đang lúc cúi đầu suy nghĩ, Hàn Thạc vô tình nhìn thấy đôi gò bồng đảo Lỵ Toa ở
bên cạnh, chỉ thấy trước đây, ngực nàng vốn bằng phẳng, vậy mà bây giờ đã nhô
lên, rõ ràng bên trong rất đầy đặn!

- Ách...Lỵ Toa, có phải hôm nay quần áo ngươi mặc bên trong nhiều hơn không?
Hiện tại sao ta lại có ảo giác ngươi đã phát dục rất sung mãn? - Hàn Thạc liếc
nhìn bộ ngực Lỵ Toa, bất tri bất giác buột miệng.

- Ngươi, ngươi có ý gì hả? - Lỵ Toa đang đi, nghe Hàn Thạc nói câu này, kinh
ngạc suýt chút nữa té ngã, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, trừng mắt nhìn
mặt Hàn Thạc chất vấn.

- Trước kia ngực ngươi bình thường, cái gì cũng không có, nhưng hiện nay
thoạt nhìn thấy cộm cộm lên, không phải bên trong ngươi đã độn cái gì đó chứ?
- Hàn Thạc thầm nghĩ, sau đó buột miệng nói ra những suy nghĩ trong lòng.

Chọc giận rồi! Lỵ Toa căm phẫn trừng mắt nhìn Hàn Thạc, cánh tay nhỏ nhắn vận
toàn lực véo mạnh tay Hàn Thạc, nàng nghiến răng nghiến lợi nói:

- Những lời này ngươi cũng dám nói ra, ta hoài nghi trong lòng ngươi còn nghĩ
bậy bạ cái gì nữa, ngươi muốn chết sao?

Hàn Thạc sợ hãi, đột nhiên tỉnh ngộ mình vừa nói gì. Vừa rồi chỉ là một chút
suy nghĩ trong lòng, thông thường hắn sẽ giữ kín trong lòng, tuyệt đối sẽ
không nói ra những câu làm đối phương tức giận hay cảm thấy mất mặt. Bất quá,
ai ngờ hiện tại sự thật lại quái dị như thế, rõ ràng là phản chiếu nội tâm
hắn, Hàn Thạc không ngờ lại không thèm suy nghĩ hậu quả, bất tri bất giác liều
lĩnh nói ra, điều này làm cho hắn cảm thấy cực kì quái dị. Hơn thế nữa đồng
thời cảm giác có một tia lành lạnh đột nhiên tràn ngập trong não hắn. Hàn Thạc
khẽ run lên, bỗng nhiên hiểu rõ, xem ra bản thân vừa nói như vậy, hẳn là bởi
vì sau khi ma công đã tới giai đoạn Tố Hồn, mà bắt đầu sinh ra hiện tượng đặc
thù như vậy.

Hắn cười khổ nhìn Lỵ Toa đang nghiến răng nghiến lợi, trong lòng Hàn Thạc bình
tĩnh lại, âm thầm nhắc nhở chính mình phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần
không được nói linh tinh. Sau đó hắn lộ vẻ tươi cười nhìn Lỵ Toa giải thích:

- Xin lỗi Lỵ Toa, ta chỉ là đùa một chút với ngươi mà thôi, không ngờ ngươi
đã thực sự trưởng thành, ta thật lòng cảm thấy vui mừng cho ngươi.

- Ngươi giỏi lắm, thật đáng ghét, dám nói những lời này với bổn cô nương! -
Lỵ Toa nghe Hàn Thạc giải thích, lập tức đỏ bừng mặt, sau đó khe khẽ giải
thích - Kì thật ta phải cám ơn ngươi mới đúng, ta dựa theo phương pháp ngươi
nói, ư.....m ngượng chết đi được, dù sao đúng là như thế mà!

Hắn lắc đầu phì cười, thật ra Hàn Thạc đã quên trước kia từng thuận miệng nói
cho Lỵ Toa phương pháp làm đầy đặn đôi gò bồng đảo, không ngờ lại thật sự có
hiệu quả, điều này làm cho hắn dở khóc dở cười.

- À, Bố Lai Ân, ngươi có khỏe không? - Lúc này, Lao Luân Tư đứng đằng xa trên
quảng trường nhìn Hàn Thạc cùng Lỵ Toa đi đến, đưa tay chào hỏi từ rất xa.

Sắc mặt Lỵ Toa vừa mới đỏ bừng, nàng nhanh chóng hít sâu vài hơi, lén liếc Hàn
Thạc một cái, nhẹ giọng nói:

- Phụ thân Lao Luân Tư là Tài Vụ đại thần của đế quốc, quan hệ với bệ hạ vô
cùng thân mật, ngươi tiếp xúc nhiều với hắn một chút sẽ có lợi với ngươi, ta
cũng không quấy rầy các ngươi nữa.

Nói xong những lời này, Lỵ Toa tựa hồ sợ Lao Luân Tư nhìn thấy gò má đỏ bừng
của nàng, đi nhanh về thí luyện trường.

Con trai Tài Vụ đại thần của đế quốc! Hàn Thạc hơi kinh hãi, thầm nói bên
trong ma vũ học viện Ba Bỉ Luân quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long, xem ra có
rất nhiều thanh niên trong giới quyền quý đang tu luyện trong các hệ của học
viện này.

- Ta rất khỏe, nghe nói ngươi đặc biệt đến tìm ta hai lần rồi. Ha ha, ngươi
sẽ không định tiếp tục bỏ ra năm kim tệ, để đánh ta cả ngày đấy chứ? - Trên
quảng trường, không chỉ có Hàn Thạc cùng Lao Luân Tư, còn có một số đệ tử của
học viện đứng phía xa, tụm năm tụm ba hoặc là đọc sách, hoặc là thích thú tắm
nắng dưới ánh mặt trời.

- Nếu ngươi sẵn sàng, ta không ngại lại bỏ ra năm kim tệ, ha ha, nhưng ta dám
chắc bây giờ ngươi sẽ không đồng ý! - Lao Luân Tư dựa vào một lan can bằng đá,
nói chuyện với Hàn Thạc một cách thoải mái.

- Ai nói ta không sẵn sàng, bất quá ta không muốn kim tệ, chỉ cần ngươi cũng
nguyện ý để cho ta hoàn thủ, ta sẽ nhận lời cùng ngươi luyện tập, lần trước ta
bị ngươi đánh rất thảm, ta rất muốn lấy lại thể diện đó! - Hàn Thạc mỉm cười
đi tới, cũng lười biếng dựa vào lan can, bộ dáng rất hứng thú, nói với Lao
Luân Tư.

- A, cũng không có vấn đề gì. Đợi chúng ta nói xong chính sự, thật ra ta cũng
muốn cùng ngươi luyện tập, xem ngươi có bao nhiêu lợi hại giống như Phỉ Bích
đã kể. - Lao Luân Tư thoạt nhìn có vẻ cũng rất có hứng thú, đứng thẳng dậy rồi
cười nói.

- Vậy được rồi, ta muốn nghe chính sự của ngươi, hình như hai người chúng ta
không có cái gì liên quan mới đúng, không biết ngươi tìm ta có chính sự gì ? -
Hàn Thạc hỏi.

Liếc nhìn xung quanh, Lao Luân Tư phát hiện không có ai để ý hai người bọn họ,
lúc này mới thấp giọng, ánh mắt rạng rỡ chăm chú nhìn Hàn Thạc:

- Nghe tiểu sư muội ta nói, ngươi có khả năng tìm được hắc thiết khoáng
thạch. Nếu đúng là như vậy, ta muốn mua một chút, cũng không nhiều lắm, chỉ là
một khối to bằng nắm tay là được. Vốn là ta định để tiểu sư muội thay ta gặp
ngươi, tuy nhiên, ta nghĩ chúng ta đã một lần gặp gỡ, hơn nữa ta đối với ngươi
cũng rất tò mò, muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu, cho nên một mình tới tìm
ngươi !

Hàn Thạc nhìn Lao Luân Tư đang lộ vẻ rất có thành ý, nghĩ thầm "hắn là nhi tử
của Tài Vụ đại thần đế quốc, hẳn là có rất rất nhiều tiền rồi!"


Đại Ma Vương - Chương #89