Gia Nhập Tổ Chức Ám Mạc


Người đăng: HắcKê

o0o

Sau khi Phỉ Bích rời đi, Hàn Thạc đi thẳng về ma vũ học viện Ba Bỉ Luân, nhưng
không đi vào từ cửa trước mà vòng ra phía sau hậu sơn, ở nơi vắng vẻ mà tiến
vào.

Hơn một lần nói chuyện liên tục cùng Phỉ Bích, trong lòng Hàn Thạc đột nhiên
phát sinh cảnh giác, vô duyên vô cớ dấy lên cảm giác bất an, điều này khiến
hắn rất kinh hãi, lập tức phóng ra ba đạo Nguyên Ma, Nguyên Ma từ sau gáy bay
vòng ra, dò xét rừng cây một vòng nhưng không phát hiện ra được gì.

Dù Nguyên Ma không phát hiện động tĩnh gì nhưng cảm giác bất an trong lòng
cũng không mất đi, loại cảm giác không thoải mái này càng ngày càng mãnh liệt
khiến cho Hàn Thạc vô cùng kinh động.

Nắm trong tay Lục Ma Phong, Hàn Thạc hít sâu một hơi, điều chỉnh ngũ quan đạt
tới trạng thái tốt nhất, cố gắng tự thân xem xét xung quanh để tìm điều dị
thường, hướng về phía trước quát:

- Kẻ nào, ra đây!

Hàn Thạc kêu câu này cũng chỉ là thuận miệng thốt ra, không có hi vọng gì cả,
nếu quả là địch nhân thì với cấp bậc này tuyệt đối sẽ không vì câu nói của Hàn
Thạc mà hiện thân.

Nhưng ngoài dự liệu của Hàn Thạc, tiếng quát vừa dứt, trong rừng đột nhiên
vang lên tiếng cười hắc hắc, trong phút chốc bóng ảnh bên trong đại thụ dần
dần tụ lại thành một hình người trước mặt Hàn Thạc.

- Tiểu tử, đúng là rất cảnh giác, làm sao ngươi phát hiện sự tồn tại của ta ?

Sau khi tụ lại thành hình người, một lão già hung ác nham hiểm, thân thể cao
gầy, mặc một áo màu xám bước ra, lão nhân này có râu tóc màu xám bạc, đôi
tròng mắt màu xám, thoạt nhìn tựa như không có tí sự sống nào cả.

- Bằng cảm giác của ta, lão là ai?

Hàn Thạc nắm chặt Lục Ma Phong, ánh mắt chằm chằm nhìn lão đầu không chút gì
là thân thiện, bộ dáng như lúc nào cũng sẵn sàng động thủ.

- Ngươi thiếu một chút kỳ ngộ, ta vừa lúc có thể trao cho ngươi. Ta cùng sư
phụ tiểu nha đầu Phỉ Bích là chỗ quen biết, đối với ngươi cũng chả có ác ý làm
gì, ngươi không cần phải quá căng thẳng!

Từ trên thân người này, Hàn Thạc cảm thấy được sự nguy hiểm mãnh liệt, thậm
chí Hàn Thạc nghĩ rằng đây là nhân vật lợi hại nhất mà Hàn Thạc từ giờ về sau
gặp được trong thế giới này, hắn còn cho rằng lão chỉ cần hơi động thủ là lập
tức hắn khó thoát chết.

- Phỉ Bích? Ngươi là người Phỉ Bích muốn tìm, rốt cuộc ngươi muốn gì?

Hàn Thạc cố gắng kiềm chế sự thôi thúc muốn thoát khỏi lão già này, bình tĩnh
hỏi.

Đột nhiên lão già dừng bước, không tiếp tục đi lên trước, chỉ nhìn Hàn Thạc
đánh giá một phen, tựa như đang treo hàng ép giá vậy, không ngừng gật đầu. Một
lát sau, trên mặt lão có vẻ tươi cười. Bất quá loại tươi cười này hòa cùng
gương mặt hung ác chỉ càng làm cho người ta cảm thấy càng thêm âm trầm.

- Phỉ Bích cũng không biết sự tồn tại của ta, bất quá đối với một ít chuyện
tình của các ngươi, ta đều biết rõ. Vừa mới đây ta nghe ngươi cùng Phỉ Bích
nói chuyện, ta có thể cho ngươi một đường lựa chọn, bất quá một khi ngươi lựa
chọn con đường này rồi, ngươi có thể sẽ đạt được tất cả khát vọng của mình,
nhưng cũng có thể chết rất nhanh chóng.

Lão đầu nhìn Hàn Thạc thong thả nói.

Hàn Thạc có chút mê mang, căn bản không biết lão đầu suy tính cái gì, lập tức
hỏi lại:

- Ngươi rốt cuộc là ai?

- Bố Lai Ân, từ nhỏ sống với phụ mẫu, sau này bị thúc bá bán vào vong linh hệ
thuộc Ma Vũ học viện Ba Bỉ Luân làm tạp dịch. Sau 6 năm sống tạp dịch, bắt đầu
từ lần thí luyện trong U ám sâm lâm triển hiện năng lực bất phàm. Ngoài tu
luyện vong linh ma pháp, trên người tựa hồ còn mang một bộ phương pháp tu
luyện thần kỳ khác....

Từ lời lão đầu đem lai lịch dần nói ra hết, tâm tình Hàn Thạc cũng chầm chậm
buông xuống. Ngoại trừ Tiểu Khô Lâu cùng một ít sự tình bí mật Hàn Thạc lui
tới Tử Vong mộ địa, thì trải nghiệm của Hàn Thạc mấy ngày nay không ngờ phần
lớn đều bị lão kể ra, điều này làm cho Hàn Thạc âm thầm cảm thấy như bị một
cặp mắt nhìn chằm chằm, trong lòng dâng lên một loại sợ hãi.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Lần thứ ba, Hàn Thạc hỏi lai lịch của lão đầu.

- Ta gọi là Khảm Địch Đạt, thuộc tổ chức Ám Mạc của đế quốc, trực tiếp nghe
lệnh bệ hạ. Ha ha ha, đằng sau mỗi đế quốc đều có một tổ chức trong bóng tối,
ta nghĩ ngươi hẳn là biết rõ ràng sự tồn tại của loại tổ chức tất yếu này mới
phải chứ, người của Tàn Ảnh qua lại mấy lần tại cửa hiệu Bố Tư Đặc, các ngươi
gần đây lại phát ra động tĩnh lớn như vậy, không lẽ chúng ta cái gì cũng không
biết sao?

Lão đầu Khảm Địch Đạt tựa cười mà không cười nhìn Hàn Thạc thong thả nói.

Lời này vừa nói ra, Hàn Thạc sợ hãi, thầm than một tiếng, cuối cùng hiểu được,
xem ra bản thân còn có chút quá non nớt. Tổ chức Ám Mạc này Hàn Thạc trước đây
chưa từng nghe nói qua, nhưng nghe lão đầu nói, lập tức sáng tỏ liền, tổ chức
này dám chắc cũng giống như tổ chức của Minh Triều, Đông Hán, Tây Hán cổ đại,
hẳn là cơ quan quốc gia do Hoàng Đế trực tiếp quản lý.

- Thôi được, ngươi chằm chằm nhắm vào ta, rốt cuộc muốn gì?

- Ta muốn thu nhận ngươi gia nhập với Ám Mạc bọn ta, ta điều tra qua xuất
thân của ngươi, xem ra không có vấn đề gì. Thời gian gần đây, ta chú ý qua
ngươi, ta nhận định cách hành sự, tác phong của ngươi, hơn nữa có chút năng
lực đặc thù nữa, cũng đủ làm việc cho tổ chức Ám Mạc của chúng ta, chỉ cần gia
nhập Ám Mạc, vì đế quốc mà dốc sức cống hiến, ngươi có thể có được tất cả.

Khảm Địch Đạt chằm chằm nhìn Hàn Thạc, đưa ra lời mời.

Hàn Thạc chau mày, bắt đầu cẩn thận cân nhắc lời mời của Khảm Địch Đạt.

Nhìn mặt ngoài thì đơn giản như vậy, nhưng với thân phận và thực lực của Hàn
Thạc mà nói, tổ chức Ám Mạc muốn đối phó hắn, thì hắn căn bản chỉ còn một con
đường chết mà thôi.

Hiện tại một cơ hội bày ra trước mắt bản thân, mặc dù tiền đồ hung hiểm xa
xăm, tràn đầy bất trắc, nhưng quả thật đúng là một cơ duyên, đối với dã tâm
bừng bừng của Hàn Thạc, thật sự có mị lực mãnh liệt, hơn nữa cẩn thận cân nhắc
được mất một chút, Hàn Thạc hiểu được bản thân mình dường như không có bao
nhiêu đường sống để lựa chọn.

Rất rất lâu sau, Hàn Thạc kiên định gật gật đầu, trầm âm trả lời:

- Ta đáp ứng ngươi.

- Tốt lắm, mặc dù sau này ngươi có thể sẽ gặp nguy cơ càng nhiều hơn, nhưng
chỉ cần ngươi trèo đủ cao, ngươi sẽ có cơ hội thấy được một ít mĩ lệ phong
cảnh mà người khác cả đời đều khó thấy.

Khảm Địch Đạt khẽ cười một tiếng, từ trong tay áo lấy ra một cái thiết bài màu
đen đưa cho Hàn Thạc nói:

- Đây là thẻ bài tượng trưng cho thân phận trong Ám Mạc tổ chức chúng ta,
ngươi cẩn thận giữ lấy, từ hôm nay trở đi, ngươi trực tiếp do ta điều động.
Nhiệm vụ đầu tiên của ngươi là theo dõi động tĩnh của Đỗ Khắc cho ta, à, tối
hôm qua sau khi các ngươi dẫn Tàn Ảnh tới phòng ốc, từ trong phòng bay ra một
gã phong hệ ma đạo sư.

Hắc sắc thiết bài nắm trong tay cực nặng, mặt trước khắc hai chữ Ám Mạc mặt
sau khắc một cái đồ án vương miện, chỉ là nằm trên vương miện lơ lửng một đám
mây đen như mực.

- Lai lịch Đỗ Khắc như thế nào, bây giờ hắn ở đâu, ta làm sao theo dõi động
tĩnh của hắn?

Hàn Thạc trong lòng cả kinh, thầm nghĩ tên Đỗ Khắc này nếu phát hiện ra mình,
không biết sẽ kinh ngạc như thế nào, nếu còn tìm thấy Hắc Ám Chi Đồng ở trong
tay mình, dám chắc Hàn Thạc sẽ phải gánh chịu nhiều nguy hiểm.

Do dự một chút, Khảm Địch Đạt giải thích:

- Đỗ Khắc không phải là người của Lan Tư Lạc đế quốc chúng ta, y đến từ Tạp
Tây đế quốc, làm sứ giả ma pháp học viện Mã Nhã của Tạp Tây đế quốc, đến ma vũ
học viện Ba Bỉ Luân của các ngươi tiến hành giao lưu ma pháp. Đương nhiên, đây
chỉ là bọn chúng mượn cớ mà nói, thực ra mục đích dám chắc không phải như vậy,
bất quá chúng che dấu rất kỹ, trước mắt chúng ta chưa biết chúng vì cái gì mà
tới, cho nên mới cần người theo dõi bọn chúng.

- Trong khoảng thời gian này, bọn chúng sẽ phải thường xuyên tới ma vũ học
viện Ba Bỉ Luân của các ngươi, ngươi là đệ tử bên trong, vừa vặn có thể thuận
lợi giám sát y. Ồ, được rồi, ngươi đã gia nhập Ám Mạc bọn ta, Tàn Ảnh sẽ không
phái thêm sát thủ gây phiền toái cho ngươi nữa, ta sẽ cùng chúng điều đình
chút để bọn chúng an phận.

Gật gật đầu, Hàn Thạc nói:

- Hóa ra là như vậy, được rồi, ta sẽ chú ý động tĩnh của Đỗ Khắc. Nếu như
phát hiện ra động tĩnh khác thường, làm thế nào tìm được ngươi?

- Đây là ba cứ điểm căn cứ tại đế quốc, xem xong lập tức hủy đi, ngươi dùng
lệnh bài tượng trưng thân phận của ngươi, có thể cùng người bên trong trao đổi
tin tức. Bất quá, trước mắt, cấp bậc ngươi rất thấp, rất nhiều thứ không có
quyền hỏi đến, nếu như ngươi có điều kiện thăng cấp, địa vị càng cao ngươi có
thể sử dụng điều động được tài nguyên của Ám Mạc thậm chí trực tiếp điều động
quân đội đế quốc, ha ha, ngươi phải cố gắng đấy.

Khảm Địch Đạt nói với Hàn Thạc.

Trong lòng bàn tay Hàn Thạc đang cầm một tờ giấy bạc, hắn nhìn một lượt, yên
lặng ghi nhớ sau đó, nghiền nát vụn trang giấy ngay trước mặt Khảm Địch Đạt,
rồi mới nói:

- Được rồi, bây giờ đầu óc ta đang rất rối loạn, ta cần phải suy nghĩ một
chút, nếu thấy được Đỗ Khắc phát sinh tình huống gì bất thường, ta sẽ tới bẩm
báo với ngươi.

- Ừm, ta cũng phải đi rồi. Người trong Ám Mạc chúng ta quả thật có tự do rất
lớn, việc riêng của ngươi bọn ta cũng sẽ không can thiệt, chỉ khi có nhiệm vụ
mới tìm ngươi, bình thường không có gì sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống của
ngươi.

Sau khi nói xong, Khảm Địch Đạt được một đám hắc vụ bao lấy, thân hình trở nên
ngày càng mờ nhạt, từ trong truyền ra một tia dao động ma pháp mỏng manh, sau
đó một cơn gió thổi qua, lão vô ảnh vô tung biến mất trước mắt Hàn Thạc như là
chưa từng xuất hiện qua.

Trước đây không bao lâu, Phỉ Bích mê hoặc hắn, rõ ràng biết bản thân cần gì
đó. Không nghĩ vừa mới chia tay Phỉ Bích, đã không còn yên ổn, bị Khảm Địch
Đạt thuyết phục một phen để rồi gia nhập cả tổ chức Ám Mạc. Điều này làm cho
Hàn Thạc mơ hồ cảm thấy có chút không hợp lí, trong lòng không khỏi bắt đầu
hoài nghi Phỉ Bích rốt cuộc có biết hay không biết sự tồn tại của Khảm Địch
Đạt tại đây, nếu không tại sao lại xảo hợp như vậy.

Bất quá nếu như Phỉ Bích cùng Khảm Địch Đạt quen biết nhau, dựa vào năng lượng
cường đại của Khảm Địch Đạt, tên Cách La Phật căn bản không đáng nhắc tới, Phỉ
Bích hẳn là đã không gặp nhiều phiền toái như vậy, chuyện này làm cho Hàn Thạc
có chút nghi hoặc.

Trong rừng cây này, Hàn Thạc cẩn thận để ý đầu mối, đem sự tình phát sinh
trong thời gian gần đây, nhất nhất duyệt qua trong đầu một lượt, lúc này vẻ
mặt mới kiên định lại hướng ma vũ học viện Ba Bỉ Luân đi tới.


Đại Ma Vương - Chương #87