Ai Trốn Kỹ Hơn ?


Người đăng: HắcKê

Chương 84 : Ai trốn kỹ hơn ?

o0o

Quyển 5 - Chương 84 : Xem ai trốn kỹ hơn

Dịch : Hoathieugia

Biên tập: Thạch Thảo

o0o

- Ngươi, ngươi làm gì vậy? - Khảm Đế Ti kinh hãi thất sắc, đột nhiên đứng
thẳng lên. Phỉ Bích đang muốn thay áo quần đi nghỉ, vừa thấy Hàn Thạc vọt tới,
cũng bị dọa giật nảy mình, nhanh chóng kéo vạt áo lại, vẻ mặt kinh hoàng nhìn
Hàn Thạc

Người của Cách La Phật và Tàn Ảnh đến rồi, đừng nhiều lời, nhanh nghĩ cách ứng
phó đi! - Hàn Thạc nghiêm mặt, khẽ quát hai cô gái đang bối rối

Những lời này vừa ra khỏi miệng, Khảm Đế Ti còn có chút hoài nghi, đang muốn
phản đối. Nhưng vẻ mặt của Phỉ Bích thì lập tức ngưng trọng, quát:

- Khảm Đế Ti! Nghe hắn đi, Bố Lai Ân không nói sai đâu!

Khảm Đế Ti không tin Hàn Thạc, nhưng hoàn toàn tin tưởng Phỉ Bích, nghe Phỉ
Bích nói như vậy, lập tức rút thanh kiếm bản to phía sau ra, nhìn Phỉ Bích gật
đầu, rồi liền biến thành một bóng lửa, chớp mắt đã xông ra khỏi phòng. Bên
ngoài phòng lập tức truyền đến tiếng Khảm Đế Ti thấp giọng cảnh báo.

Phỉ Bích cũng không phí lời, tiện tay lấy trên móc một chiếc áo dài phủ lên
người, không gian giới chỉ bỗng nhiên sáng ngời, trong tay Phỉ Bích đã có thêm
thanh trường kiếm hàn quang sáng loáng.

Nhìn Phỉ Bích gật đầu, Hàn Thạc nhanh chóng ra ngoài, đã thấy Khảm Đế Ti đứng
ở đó, đang thấp giọng chỉ huy mọi việc

Hàn Thạc dựa vào thị giác của Nguyên Ma, nhắm mắt lại rồi đột nhiên nói:

- Một trăm thước phía bên trái có ba người đang tiếp cận, hai chiến sĩ và một
pháp sư. Tên pháp sư là Phong hệ cao cấp ma pháp sư Ai Lợi Tư. Đối diện phía
trước có một tên ma đạo sư mang theo bốn gã chiến sĩ, một gã cung tiễn thủ,
khoảng cách đến những người này là một trăm ba mươi thước. Đang lướt nhẹ trên
nóc nhà hẳn là người của Tàn Ảnh. Bên phải năm mươi thước, trong một ngõ nhỏ,
đang có mấy người ẩn núp, tựa hồ đang bố trí bẫy rập...

Như đang lạc vào cảnh giới kỳ lạ, Hàn Thạc nhắm mắt lại, không ngừng miêu tả
lại phương vị của những người đang tiếp cận. Khảm Đế Ti vốn đánh chết cũng
không tin hắn có thể phát hiện rõ ràng động tĩnh của từng người từ khoảng cách
xa như vậy. Nhưng Phỉ Bích vừa đi đến nơi, lập tức hoàn toàn dựa theo miêu tả
của Hàn Thạc, yêu cầu Khảm Đế Ti an bài nhân thủ phòng ngự.

- Phỉ Bích tiểu thư, lúc này đây ta hy vọng cô chuẩn bị thật tốt việc triệt
thoái. Dựa vào phỏng đoán của ta, ta nghĩ cho dù có thêm kiếm sư thực lực của
cô, chúng ta cũng không chắc là đối thủ của bọn họ. Nếu tình thế không ổn hy
vọng cô không nên lo lắng cho những người ở lại mà hãy thoát đi. Nhưng vô luận
có bao nhiêu nguy cơ, ngàn vạn lần không được lùi về bên phải, đó là tử lộ! -
Hàn Thạc đột nhiên nhìn chằm chằm Phỉ Bích trịnh trọng nói.

- Đa tạ ngươi, Bố Lai Ân, ta biết nên làm thế nào. Bản thân ngươi cũng nên
cẩn thận một chút! - Phỉ Bích đối với Hàn Thạc vô cùng tín nhiệm, thấy Hàn
Thạc trịnh trọng cảnh cáo mình như vậy, lập tức hiểu được lúc này chắc chắn
cực kỳ nguy hiểm, nghiêm nghị gật đầu tỏ vẻ đã hiểu

Hít sâu một hơi, Hàn Thạc lấy ra Lục Ma Phong cầm ở lòng bàn tay, đem chủy thủ
cất giấu trên người cùng cương châm trên đùi kiểm tra lại. Sau đó tay trái cầm
cung nỏ, Hàn Thạc tung người nhảy lên một tán đại thụ, cái bóng của căn nhà
vừa vặn che kín hoàn toàn cơ thể của hắn. Hàn Thạc vẻ mặt tĩnh táo nhìn chằm
chằm bên trái, vẫn không có động tĩnh gì.

- Quả nhiên đã đến, mọi người cẩn thận một chút, tản ra! - Phỉ Bích thân là
kiếm sư, cuối cùng cũng nghe được tiếng bước chân. Trong lòng thầm cảm thấy
may mắn vì đã tín nhiệm Hàn Thạc, liếc về Khảm Đế Ti đang ở bên cạnh, nháy
mắt.

Sau đó, Khảm Đế Ti mới giật mình hãi nhìn Hàn Thạc đang giấu mình trong bóng
đêm, nàng làm sao cũng không nghĩ được Hàn Thạc lại thần kỳ như vậy. Từ khoảng
cách trăm thước trong bóng tối, chẳng những có thể phát giác có người đến, mà
giống như giữa bầu trời có gắn đôi mắt của hắn, miêu tả rõ ràng, chi tiết từng
động tĩnh của kẻ địch.

Khảm Đế Ti dẫu sao cũng là một lính đánh thuê thân trải trăm trận, sau một
thoáng kinh hãi, liếc nhìn Phỉ Bích, sau đó hai người cùng nhảy lên, phân biệt
ẩn thân ở hai bên Hàn Thạc, giấu mình trong tán cây.

- Bố...... Bố Lai Ân, ngươi có thể miêu tả động tĩnh của địch nhân kỹ hơn một
chút, từ từ nói cho ta biết, để ta truyền lại cho người phía dưới để tâm đối
phó. - Khoảng cách giữa Khảm Đế Ti và Hàn Thạc chỉ hơn một thước, khe khẽ nói.

Vẫn giữ tư thế bất động, ngay cả vẻ mặt cũng không có chút biến hóa nào, Hàn
Thạc hạ giọng, đem tung tích địch nhân kể lại cặn kẽ rõ ràng. Khảm Đế Ti trong
tay cầm một thứ ma pháp đạo cụ, thông qua ma pháp đạo cụ đó để thông tin cho
đám lính đánh thuê mai phục trong khuôn viên, chỉ thị từng câu từng câu rõ
ràng

Ba người phía Cách La Phật do Ai Lợi Tư dẫn đầu tiến đến đầu tiên. Bọn chúng
dừng lại ở mép một cái nóc nhà. Bọn người Hàn Thạc vẫn án binh bất động. Đến
khi gã ma đạo sư đang lượn lờ giữa không trung kia mang theo vài tên cao thủ
Tàn Ảnh xuất hiện ở trước cửa, mới là thời khắc nín thở chuẩn bị động thủ.

Không ai thấy động tác gã ma đạo sư kia như thế nào, chỉ thấy thân thể hắn
hoàn toàn bao phủ trong tấm áo bào đen, sử dụng một loại thanh âm không thể
nghe thấy, niệm động vài câu chú ngữ. Chung quanh chỗ ở của Phỉ Bích đột nhiên
truyền đến một làn sóng ma pháp mãnh liệt, sau đó giống như một trận động đất
lớn, tất cả các phòng đều bắt đầu chấn động kịch liệt.

Cùng lúc đó, bốn gã chiến sĩ phía sau hắn nhanh chóng tản ra, một gã cung thủ
lùi về nóc phòng bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống, dò xét hết thảy chung
quanh. Ai Lợi Tư nhìn mặt đất giống như cự thú thức tỉnh, mãnh liệt rung động,
hướng về hai gã chiến sĩ phía trước, gật gật đầu. Hai người này thân thể nhảy
lên, rồi thuận đà rơi xuống mặt sân.

"Vèo vèo vèo vèo vèo"

Năm mũi tên trong bóng đêm đột nhiên xuất hiện, như năm con độc xà hung bạo ẩn
mình trong hồ sâu, hướng về hai thân thể đang đáp xuống. Hai người này vẫn che
giấu tung tích, sao có thể ngờ tới lúc này vừa mới đáp xuống, đã bị tập kích
mãnh liệt như thế, trong lòng cả kinh, tay chân luống cuống, giơ kiếm chống
đỡ. Ba mũi tên bị chém đứt, một mũi tên bị hai tên né qua, chỉ có mũi tên do
Phỉ Bích bắn, là cắm vào chân một gã chiến sĩ. Vừa lúc hai người này rơi xuống
mặt sân, đã chạm vào kết giới được mấy người bố trí từ trước, ba đạo lôi điện
đột nhiên xuất hiện giữa bầu trời, dưới ánh lôi điện chiếu sáng, Hàn Thạc nhìn
thấy rõ từng sợi, từng sợi tơ sắt nhỏ như sợi tóc.Những sợi tơ sắt nhỏ này đan
vào nhau, gây vướng víu. Hai người vừa đáp xuống, chân liền bị những sợi tơ
này cuốn lấy.

Quang điện nương theo tơ sắt, thoáng chốc đã lan tràn khắp nơi, cả khu vực
theo đó hình thành một mảng lưới cường điện phát ra ánh sáng màu bạc lăng lệ.
Một tên trúng điện, cả người liền co quắp, trong miệng phát ra tiếng kêu gào
thê lương. Một tên chưa bị thương, bị điện kích một chút liền phản ứng rất
nhanh nhẹn, giơ kiếm chặt đứt sợi tơ nhảy ra ngoài. Còn tên chiến sĩ bị trúng
một tên lúc trước, trong miệng sùi bọt mép, chậm rãi lảo đảo ngã xuống lưới
điện.

- Không xong, có mai phục! - Ai Lợi Tư vừa mới định nhảy xuống, thấy hai
chiến sĩ trúng chiêu, đột nhiên hô to một tiếng. Quay mặt về phía đám Tàn Ảnh
đang tiến công cảnh báo.

"Ba ba" hai tiếng. Đám thích khách lập tức chia ra tứ phân ngũ liệt. Bốn gã
chiến sĩ mặc áo đen cầm kiếm vọt đến, phân thành hai phương hướng ở trong viện
tuần tra, tên ma đạo sư kia dập dềnh bay vào trong sân, tay trái cầm ma pháp
trượng đã bị tay áo màu đen bao phủ. Theo sự vũ động của hắn, những căn phòng
chung quanh, cái này nối tiếp cái kia, theo cơn động đất cuồng mãnh, liên tiếp
sụp đổ.

Đám lính đánh thuê của Chiến Hoả dong binh đoàn vốn ẩn nấp ở trong phòng, có
hai người trực tiếp bị tường phòng đổ sụp xuống đè chết. Còn ba người khác
cũng không thể không chạy ra ngoài, toàn bộ cầm vũ khí đứng dàn hàng ở giữa
sân. Hàn Thạc chăm chú nhìn xuống, phát hiện ra bọn họ gồm một gã cao cấp kiếm
sĩ, một gã trung cấp pháp sư thuộc lôi điện hệ và một gã cung thủ thủ.

Ma đạo sư vung lên ma pháp trượng trong tay, ma pháp ba động khổng lồ lại xuất
hiện. Ba con thổ long như mũi chông đột nhiên phá đất chui ra, hướng về ba gã
Chiến Hoả dong binh đoàn vừa xuất hiện mà phóng tới. Cao cấp kiếm sĩ cùng
trung cấp pháp sư kịp thời tránh né, đối mặt với nguy cơ trước mắt phản ứng
rất nhanh nhẹn, lao sang một bên mà thoát thân, còn gã cung thủ đang giơ cung
tập trung tinh thần nhắm thẳng vào gã ma đạo sư, còn chưa kịp phóng xuất, đã
bị thổ long từ dưới chân chui lên bổ thẳng vào ngực. Lực đạo cực lớn khiến cho
hắn bị mất mạng đương trường.

Hàn Thạc tĩnh táo khống chế hơi thở, rõ ràng cảm ứng được Phỉ Bích cùng Khảm
Đế Ti ở bên cạnh, hít thở đều đã có phần nặng nề hơn, xem ra bởi vì người kia
vừa bị mất mạng, nên hai người đã không còn bảo trì được sự tỉnh táo

Sau đó Phỉ Bích cùng Khảm Đế Ti, nỏ tiễn trong tay đồng thời bắn về phía gã
thổ hệ ma đạo sư vừa phóng ra thổ long kia. Nỏ tiễn của hai người thế tới hung
hãn, đáng tiếc sau cái vung tay của ma đạo sư, mặt đất đột nhiên mọc lên một
bức tường. Nỏ tiễn của hai người găm vào trên bức tường, cũng không tạo ra bất
cứ thương tổn gì cho tên hung thủ này.

- Ở bên trong tán đại thụ! - Ai Lợi Tư không còn che giấu thanh âm, liền trực
tiếp lên tiếng. Cùng thanh âm của hắn đồng thời vang lên là tiếng rít gào của
phong nhận tập kích tới.

Phỉ Bích cùng Khảm Đế Ti hai người, vừa nghe được âm thanh tập kích của phong
nhận, lập tức từ bên người Hàn Thạc nhảy ra. Phỉ Bích trong tay cầm trường
kiếm, phóng ra quang mang rực rỡ, lấy tốc độ nhanh nhất nhằm về phía gã ma đạo
sư kia. Khảm Đế Ti trong tay cầm thanh kiếm bản to phóng ra hoả quang ngập
trời, khiến cho Khảm Đế Ti ở giữa màn đêm như biến thành một ngọn lửa ma quái,
trực tiếp lao về phía Ai Lợi Tư.

Hàn Thạc cầm trong tay nỏ tiễn, yên lặng mai phục trong tán đại thụ, vẫn không
nhúc nhích, thậm chí không ra tay ngăn cản việc phong nhận đang đánh tới. Vài
đạo phong nhận chém đứt mấy nhánh cây, còn có hai đạo phong nhận chém vào bên
hông của Hàn Thạc, nhưng Hàn Thạc chỉ cắn răng nén đau, thân hình một điểm
cũng không nhúc nhích, ngay cả hô hấp cùng nhịp đập của tim đều bảo trì tại
một mức độ bình ổn kinh người.

Phỉ Bích cùng Khảm Đế Ti rời cây bay ra, đã hoàn toàn kích phát đấu chí của
đám người Chiến Hoả, vì thổ hệ ma đạo sư vừa phóng thích một trận động đất
lớn, khiến cho cả căn phòng toàn bộ đổ sụp xuông, điều này làm cho rất nhiều
cạm bẫy mà Chiến Hoả dong binh đoàn đã dày công bố trí đều đã mất đi hiệu quả.
Phỉ Bích biết rõ sự đáng sợ của ma đạo sư, bởi vậy nhắm thẳng đến tên ma đạo
sư này, lập tức đem toàn lực để ứng phó, quyết tâm giết bằng được hắn.

Phỉ Bích vừa động, hai tên cao cấp kiếm sĩ của Tàn Ảnh, lập tức hướng đến bên
cạnh để phối hợp với tên ma đạo sư, tạo thành tổ hợp hai chiến một pháp nhằm
đối phó với Phỉ Bích. Ở đằng xa, một gã cung thủ của Tàn Ảnh, phối hợp với hai
gã kiếm sĩ khác, thêm đám Ai Lợi Tư hai người, bắt đầu công kích các Chiến Hoả
dong binh.

Khảm Đế Ti cầm trong tay thanh kiếm bản to, mỗi lần vung lên đều phát một đạo
hỏa nhiệt bập bùng, thanh kiếm bản to kia trong đêm tối tỏa ra quang mang rực
rỡ, bức bách ma pháp sư Phong Hệ Ai Lợi Tư không ngừng lui lại.

Ai Lợi Tư nhờ vào sự giúp đỡ của phong lực, hành động rất nhanh nhẹn, bay lượn
lui tới cực nhanh giữa lớp lớp phong nhận, long quyển phong đã tập kích về
phía Khảm Đế Ti. Đến khi một gã trung cấp kiếm sĩ của Tàn Ảnh chạy tới phía
trước Ai Lợi Tư, cùng hắn hợp lực đối phó Khảm Đế Ti. Thì Khảm Đế Ti vốn uy
phong lẫm lẫm, đột nhiên có chút yếu thế.

Sau đó, vô luận là bên Phỉ Bích, hay là Ai Lợi Tư cùng đám người Tàn Ảnh, toàn
bộ đều lộ diện hết cả trong khoảnh sân đã bị tàn phá không còn nguyên vẹn.
Trong trường chiến đấu chỉ có Hàn Thạc vẫn một mình ấn nấp ở trong bóng tối,
trên người là hai vết thương do phong nhận gây ra nhưng vẫn nhẫn nại đợi thời
cơ công kích tốt nhất.

Phỉ Bích cùng Khảm Đế Ti đều đang rơi xuống hạ phong, mắt thấy Hàn Thạc vẫn
nấp ở đằng kia, tâm trạng uể oải không khỏi thêm vài phần chờ mong. Hai người
đều là người thông minh, đã đoán ra Hàn Thạc liều mạng bị thương vẫn dấu mình
ở nơi đó thì mục tiêu là muốn nhắm đến cái gì rồi, đều hiểu ngầm trong lòng,
dẫn đối thủ của mình về phương hướng gốc đại thụ

Rất nhanh sau đó, Phỉ Bích cùng Khảm Đế Ti gian khổ chống đỡ, đồng thời tập
trung lại ở nơi Hàn Thạc ẩn thân, bị tên ma đạo sư kia và đám Ai Lợi Tư bao
vây

- Phỉ Bích tiểu thư xinh đẹp, trải qua vài lần đối chiến, ta đối với thực lực
của ngươi vô cùng khâm phục. Nhưng mà lúc này đây, ngươi đã không còn bất kỳ
cơ hội nào nữa rồi, thật vô cùng xin lỗi a! - Ai Lợi Tư ôn nhu cười khẽ, lời
nói vừa rời khỏi miệng, trên bầu trời phía trước mặt hắn lệ phong gào thét,
hình thành long quyển phong cuồng bạo, trong diện tích tàn phá của nó cây cối
hay đá sỏi gì đều bị phanh thành từng mãnh, tất cả đều bị long quyển phong rít
gào hút lên không trung, hướng về phía Phỉ Bích cùng Khảm Đế Ti mà cuốn tới.

Ma đạo sư mấp máy môi niệm động, tay trái hé mở ra, bốn khối tường đất rắn
chắc, cao lớn được dựng lên, giống như một cái cũi giam đem Phỉ Bích cùng Khảm
Đế Ti hoàn toàn vây khốn.

Phỉ Bích cầm trường kiếm trong tay tạo nên một đoàn quang mang lóa mắt màu
trắng sữa, quang mang tạo thành một hình chữ thập (十), phá đổ một bức tường
đất, mang theo Khảm Đế Ti phóng ra. Lúc này mấy tên kiếm sĩ vẫn đợi bên cạnh,
lập tức bắt đầu ra tay đối phó với Phỉ Bích cùng Khảm Đế Ti. Ai Lợi Tư nở nụ
cười âm hiểm, tụ tập tinh thần lực chậm rãi thao túng long quyển phong cuốn
lấy hai người.

Ở phía sau, một cây nỏ tiễn hoa phá trường không, đột nhiên bắn về phía tên
thổ hệ ma đạo sư toàn thân bao phủ tại áo bào màu đen. Ma đạo sư hơi nghiêng
người, một tên kiếm sĩ bên cạnh phất tay đem nỏ tiễn đánh chệch đi. Lúc này
một thanh cốt mâu giữa không trung xuất hiện, mang theo tiếng rít gào sắc
nhọn, giống như mũi tên kia nhắm về phía gã ma đạo sư.

Ma đạo sư tựa hồ có chút khó chịu, tay trái hơi hơi hé ra, thổ hệ ma pháp bắt
đầu ngưng tụ, trên mặt đất một phiến đá ầm ầm bay ra, đập nát thanh cốt mấu
đang bắn về phía hắn.

Ma đạo sư vừa mới thở phào một hơi, đang muốn lục soát địch nhân ẩn nấp từ một
nơi bí mật gần đó, một tiếng kêu thảm thiết bỗng nhiên vang lên. Cách đó không
xa Ai Lợi Tư lúc này đang che ngực, ngẩng đầu vẻ mặt sợ hãi nhìn lên cây đại
thụ trên đỉnh đầu. Một thanh vũ khí bén nhọn như là độc long đang chui ra khỏi
ngực hắn

"Soạt!"

.Một lỗ máu từ trước ngực Ai Lợi Tư, một dòng máu tươi không thể khống chế
đang phun ra. Ai Lợi Tư ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đột nhiên đầu gối mềm
nhũn khụy trên mặt đất, sau đó dừng lại một chút, rồi thân thể cứ thế ngã ngửa
về phía sau.


Đại Ma Vương - Chương #84