Hỗ Trợ Lẫn Nhau (*)


Người đăng: HắcKê

Chương 83 : Hỗ trợ lẫn nhau (*)

o0o

Hàn Thạc không ngờ cô nàng này nói động thủ là động thủ. Căn bản là mới nói
một câu, kiếm đã tới trước người, nhiệt độ cực kỳ nóng đã khiến da hắn có chút
khó chịu. Một tiếng hừ lạnh, Lục Ma Phong đột nhiên xuất hiện trong tay trái
Hàn Thạc, được Hàn Thạc quán chú Ma Nguyên lực, lấy Huyền Băng Ma Diễm Quyết
làm phương thức điều khiển. Chỉ thấy Lục Ma Phong màu đỏ sậm đột nhiên bốc lên
luồng hàn khí màu tím nhạt, nhiệt độ bên trong phòng tức khắc thay đổi. Bên
Khảm Đế Ti thì hừng hực lửa nóng, bên Hàn Thạc lại sâm âm hàn khí dày đặc vây
quanh.

Kiếm trong tay hai người còn chưa đụng nhau, hai cỗ khí tức nóng lạnh đã va
chạm trước, một màn sương mù màu trắng nhộn nhạo thoát ra. Nhưng khiến Phỉ
Bích kinh ngạc chính là hàn khí màu tím kia của Hàn Thạc không giống những thứ
Băng hệ ma pháp mà nàng đã nhìn thấy, nó như là một sinh vật sống, còn có thể
uốn lượn tiến tới.

Khi kiếm của Hàn Thạc cùng Khảm Đế Ti chạm vào nhau, một cỗ đấu khí cuồng mãnh
mang theo lực đạo như thiết chùy ầm ầm đập vào Lục Ma Phong của Hàn Thạc. Hàn
Thạc thân thể loạng choạng "bịch, bịch, bịch- lùi lại mấy bước. Có điều đấu
khí mạnh mẽ đánh vào Lục Ma Phong lại nửa bước cũng khó tiến, căn bản không
thể vượt qua được Lục Ma Phong để thương tổn đến Hàn Thạc. Ngược lại Khảm Đế
Ti đột nhiên lớn tiếng kinh hô. Khi sương mù màu trắng tản hết, Hàn Thạc nhìn
lại Khảm Đế Ti, phát hiện thanh kiếm bản to trong tay nàng đã xuất hiện thêm
một vết khuyết, xem ra đã bị Lục Ma Phong làm mẻ.

Khảm Đế Ti hẳn đã có thực lực cao cấp kiếm sĩ, thân kiêm cả Hỏa hệ ma pháp,
thực lực lại càng cao thâm khó dò. Thanh kiếm bản to trong tay nàng chắc chắn
là một ma pháp kiếm có phẩm chất rất cao, mới đem Hỏa hệ ma pháp dung hợp và
có tác dụng đề cao lực sát thương. Không ngờ một thanh hảo kiếm như vậy, chốc
lát liền bị Hàn Thạc làm tổn hại. Khảm Đế Ti vừa kinh sợ vừa phẫn nộ nhìn
thanh kiếm to bản trong tay, tựa hồ định tiếp tục giao thủ với Hàn Thạc. Phỉ
Bích đứng ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng:

- Được rồi! Khảm Đế Ti, Bố Lai Ân là người am hiểu, tuyệt không muốn gây
chuyện đâu. Ta nói hắn thần kỳ, là nói đến khả năng cảm ứng siêu phàm của hắn.

- Hắn, hắn hủy đi ma pháp kiếm của ta ! - Khảm Đế Ti trừng mắt nhìn Hàn Thạc,
rồi oán hận nói với Phỉ Bích.

- Đáng đời, đây đều do ngươi tự tìm đó. Tính khí lỗ mãng của ngươi nếu không
thay đổi, sau này sẽ còn gặp thêm nhiều bất lợi! - Phỉ Bích bất đắc dĩ nhìn
Khảm Đế Ti, chân thành khuyên bảo.

Đưa đôi mắt sắc sảo nhìn Hàn Thạc, tập trung nhìn kỹ Lục Ma Phong trong tay
hắn, gương mặt của Phỉ Bích tỏ vẻ cực kỳ hứng thú, kinh ngạc nói:

- Đây là thứ vũ khí ngươi muốn chế tạo phải không? Có thể cho ta xem qua
không?

- Không có gì hay để xem đâu, so với vũ khí thông thường thì lợi hại hơn một
chút mà thôi! - Hàn Thạc mặt tỉnh bơ đem Lục Ma Phong cất đi, rồi mỉm cười trả
lời Phỉ Bích.

- Hừ, hẹp hòi! - Phỉ Bích thở nhẹ một tiếng.

Rồi lại chỉ sang Khảm Đế Ti, giới thiệu:

- Đây là Phó đoàn trưởng Khảm Đế Ti của Chiến Hỏa dong binh đoàn, là bằng hữu
lâu năm của ta, tính khí của nàng có chút nóng nảy, kỳ thật rất tốt bụng,
ngươi đừng để bụng nhé!

Gật gật đầu, Hàn Thạc nhìn Khảm Đế Ti, cười nói:

- Ta sẽ không để bụng, chỉ hy vọng nàng không hận ta là tốt rồi, hì hì!

- Chỉ là một thanh ma pháp kiếm thôi mà, huống chi nó còn chưa hoàn toàn bị
huỷ, ta cũng không hẹp hòi như vậy. Phỉ Bích, các ngươi cứ bàn chuyện của các
ngươi đi, ta ra bên ngoài canh cửa, hy vọng Cách La Phật đáng chết sẽ biết
điều một chút. - Khảm Đế Ti liếc nhìn Hàn Thạc đã không còn vẻ xem thường, lại
cúi xuống thanh kiếm to bản trong tay, vẻ mặt đau lòng, nhanh chóng đi về phía
cửa phòng.

Nhìn Khảm Đế Ti đi ra khỏi phòng, Hàn Thạc hiểu rằng nữ tử này mặc dù nóng nảy
lỗ mãng một chút. Nhưng cũng không phải người hẹp hòi ghi hận, nếu không cũng
sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.

- Lần này ta tới là muốn gặp tiểu thư mua một ít lương thực, ngoài ra còn
muốn nhờ cô giúp ta tìm một nơi ở bí mật. Một nơi không cần lớn, chỉ cần đảm
bảo sẽ không bị người ta phát hiện là tốt rồi. - Với Phỉ Bích, Hàn Thạc chẳng
dấu dấu diếm diếm, đề cập thẳng vào vấn đề.

- Không vấn đề gì, ngươi muốn bao nhiêu? - Phỉ Bích không chần chừ, trước
tiên khẳng định đáp ứng, rồi mới hỏi số lượng vật thực.

- Đại khái là một lượng lương thực đủ cho một trăm người có thể chống đỡ qua
mùa đông. - Hàn Thạc trả lời.

Lời này vừa nói ra, Phỉ Bích vẻ mặt quái dị dò xét Hàn Thạc, khiến Hàn Thạc
cảm giác cả người không được tự nhiên, rồi mới Phỉ Bích mới nghi hoặc:

- Ngươi muốn làm gì, lương thực cho hơn một trăm người trong cả một mùa đông,
ngươi định rời khỏi đế quốc sao?

Hàn Thạc cười khổ lắc đầu, biết nàng sẽ nghi ngờ:

- Tiểu thư không nên nghĩ vậy, là ta muốn trợ giúp bằng hữu giải quyết một
vài chuyện, chưa diệt trừ Cách La Phật, trong thời gian ngắn ta sẽ không rời
khỏi đế quốc.

- Lương thực thì không thành vấn đề, nhưng ngươi cho ta thời gian vài ngày để
chuẩn bị. Còn nơi ở bí mật, ta khuyên ngươi tạm thời không nên ở lại bên ngoài
một mình, bởi vì Cách La Phật và người của Tàn Ảnh, hiện coi ngươi như cái gai
trong mắt. Nếu thông qua ta để tìm chỗ ở cho ngươi, nói không chừng sẽ khiến
cho Cách La Phật tra ra một ít dấu vết. À, nếu ngươi không ngại, có thể tạm
thời ở lại nơi này, như vậy chúng ta có thể phối hợp giúp đỡ lẫn nhau. Đợi sau
khi diệt trừ được uy hiếp từ Cách La Phật, căn phòng này có thể để lại cho
ngươi, chúng ta quay về thương hội Bố Tư Đặc, ngươi thấy thế nào? - Phỉ Bích
suy nghĩ một chút, nhìn Hàn Thạc đề nghị.

Nghe Phỉ Bích nói như vậy, Hàn Thạc cẩn thận suy nghĩ, lời nàng nói quả thật
có chút đạo lý. Có điều căn nhà này Hàn Thạc cũng không dám lấy, dẫu sao sự uy
hiếp từ Cách La Phật nếu cuối cùng được diệt trừ, thì Tàn Ảnh bản thân vẫn là
một tổ chức sát thủ khổng lồ, để bọn chúng biết được nơi mình ẩn thân, thủy
chung vẫn là một sự uy hiếp.

- Ta biết ngươi lo lắng cái gì, ngươi yên tâm đi, chỉ cần Cách La Phật bị trừ
khử, ta sẽ có biện pháp khiến cho Tàn Ảnh không tìm chúng ta để gây phiền toái
nữa. Gần đây ta đã chính thức quản lý thương hội, đang thu tập chứng cớ phạm
tội của Cách La Phật. An Đức Lỗ gia gia cũng toàn lực ủng hộ ta. Ngay cả tung
tích tình nhân của lão già Cách La Phật, cũng đã bị An Đức Lỗ gia gia tra
được, bây giờ đã phái người đi cướp lấy thứ đó. Ta nghĩ bây giờ Cách La Phật
so với chúng ta còn sợ hãi hơn nhiều..- Phỉ Bích thấy Hàn Thạc cau mày, liền
mở miệng khuyên giải.

Hàn Thạc gật đầu:

- Tốt thôi, tạm thời ta ở lại nơi này, khi trừ khử Cách La Phật xong, ta sẽ
rời đi!

- Vậy thì tốt quá, có ngươi ở đây, đám thích khách đáng chết căn bản đừng bao
giờ mơ đến việc đánh lén chúng ta nữa!- Phỉ Bích thấy Hàn Thạc đã đáp ứng,
mừng rỡ nói.

Sau đó Phỉ Bích bảo Phú Tân Ân an bài cho Hàn Thạc một phòng. Phòng của Hàn
Thạc khá lớn, những tiện nghi cần thiết cũng rất đầy đủ, chỉ cách phòng của
Phỉ Bích một bức tường. Đến tối, Hàn Thạc lại một mình ngồi xếp bằng trên
giường tiếp tục tu luyện ma công trong phòng như hàng đêm.

Bây giờ cảnh giới ma công của Hàn Thạc đã tới cảnh giới Tố Hồn, giai đoạn này
chủ yếu là tiến hành một loạt những quá trình khai phát tiềm lực đối với đại
não. Chỉ cần có thể qua được giai đoạn này, Hàn Thạc vô luận trí nhớ, khả năng
giải thích hay khả năng quan sát đối với sự vật đều sẽ được nâng lên một biên
độ mới, cao hơn rất nhiều so với trí tuệ của thường nhân. Chỉ có điều, vì giai
đoạn này có liên quan đến đại não, cho nên đặc biệt nguy hiểm. Một ý nghĩ
không cẩn thận là có thể lâm vào trạng thái bất tỉnh, hoàn toàn phải sống dựa
vào bản năng, nghiêm trọng hơn, cho dù khôi phục được vẫn có thể sinh ra mất
trí nhớ hoặc là chứng nhân cách phân liệt.

Hàn Thạc ngồi xếp bằng trên giường, chỉ thấy đầu hắn được bao phủ trong một
mảng quang ảnh màu đen, tựa như một khối lửa điện bao phủ lấy đầu của Hàn
Thạc, bên trong không ngừng phóng thích lôi điện kinh người. Duy trì trạng
thái này không biết bao lâu, Hàn Thạc thở nhẹ một hơi, nhẹ nhàng thu công. Sau
khi biết được sự kinh khủng của giai đoạn Tố Hồn, Hàn Thạc cũng hết sức cẩn
thận, mỗi một lần tu luyện đều lựa chọn những lúc hoàn toàn im lặng, không dám
để cho bất luận sự vật gì từ bên ngoài quấy nhiễu bản thân.

Sau khi thu lại ma công, tinh thần vô cùng phấn chấn, Hàn Thạc lại tiếp tục
tập trung suy nghĩ tiến hành minh tưởng, để gia tăng tinh thần lực. Trong đầu
ầm ầm chấn động, tinh thần lực theo tư tưởng của Hàn Thạc bắt đầu lưu chuyển,
tốc độ tụ tập so với ngày xưa đã nhanh hơn nhiều lần. Thiên địa đã không chỗ
nào không xuất hiện tử linh khí tức. Hàn Thạc lúc này đây cảm nhận hết sức rõ
ràng, thông qua tác dụng của tinh thần lực, hắn chỉ cần trong chốc lát là có
thể tụ tập tử linh khí tức, ngoài ra còn cảm nhận được phương thức mà tử linh
khí tức tụ tập. Nếu là cách phóng thích ma pháp thông thường thì hoàn toàn
không thể đạt tới. Minh tưởng này giống như khiến cho Hàn Thạc đột nhiên tiến
vào một loại cảnh giới kỳ diệu, Hàn Thạc cảm ứng được rõ ràng tinh thần lực
tăng trưởng, so với trước kia nhanh hơn rất nhiều. Mặc dù không sử dụng Hắc Ám
Chi Đồng, khi tu luyện vẫn đạt được ích lợi rất lớn, hơn nữa loại minh tưởng
này tinh thần lực thu được có vẻ vô cùng thanh tịnh, tự nhiên, mà không có một
chút nào thống khổ.

Khi Hàn Thạc từ trong minh tưởng tỉnh lại, đột nhiên nhớ đến hai cảnh giới ma
công đã tu luyện trước đó đều chú trọng rèn luyện kinh mạch xương cốt và nhục
thể, nhưng cảnh giới Tố Hồn này lại hoàn toàn là rèn luyện tiềm lực đầu óc.
Minh tưởng của ma pháp sư toàn bộ đều dựa vào đại não để tụ tập tinh thần lực,
mà không hề rèn luyện bộ phận nào khác trong thân thể. Như vậy, nếu tiềm lực
đại não của Hàn Thạc được nâng lên một biên độ lớn, thì tốc độ minh tưởng tụ
tập tinh thần lực của hắn tự nhiên cũng sẽ đạt được đề cao. Điều này đối với
việc tu luyện ma pháp của Hàn Thạc chắc chắn có hỗ trợ rất lớn.

- Quả nhiên, hai thế giới bất đồng, nhưng công pháp tu luyện tà ác vẫn có thể
hỗ trợ lẫn nhau, từ nay về sau cho dù không có Hắc Ám Chi Đồng, tinh thần lực
mà ta thu được nhờ minh tưởng cũng nhanh hơn so với ma pháp sư bình thường rất
nhiều. - Hàn Thạc trong lòng vui vẻ, lẩm bẩm.

- Phỉ Bích, không phải ngươi thích cái tên xú tiểu tử kia rồi đấy chứ? - Có
tiếng nói chuyện rất nhỏ với nhau, từ vách bên kia truyền tới.

Căn phòng này hiệu quả cách âm cũng không kém, nếu đổi lại là người khác dám
chắc không thể nghe rõ tiếng người khác nói chuyện ở phòng bên. Nhưng Hàn Thạc
tự nhiên không phải người bình thường, thính giác của hắn linh mẫn đến biến
thái, trong đêm dài yên tĩnh, tiếng thì thầm rỉ rả của hai người con gái lọt
vào tai hắn không sót một chữ nào.

- Khảm Đế Ti, ngươi nói bậy cái gì đó, Bố Lai Ân mấy lần giúp đỡ ta, chúng ta
chỉ là bằng hữu từng kề vai tác chiến. - Phỉ Bích hạ giọng thật nhỏ, giải
thích.

- Không phải, nếu chỉ là bằng hữu kề vai tác chiến, tại sao ngươi lại bảo vệ
hắn, lại đánh giá hắn cao như vậy. Ta cuối cùng đã hiểu được, ngươi đối với
hắn có chút đặc biệt, có phải hai người trước đây đã xảy ra chuyện gì không?
Bằng kinh nghiệm phong phú của ta, bằng trực giác của một lính đánh thuê dày
dạn, ta thấy ngươi đối xử hắn tuyệt đối không giống với người khác!- Giọng
Khảm Đế Ti tràn ngập nghi ngờ, nói có vẻ rất chuyên nghiệp.

- Thật sự không có, chúng ta là bạn tốt nhiều năm, chẳng lẻ ta lại lừa gạt
ngươi? A, đúng rồi, ngươi thấy Bố Lai Ân thế nào?

- Ngươi muốn nói phương diện nào?

- Các phương diện?

- Hai chữ: cổ quái! Dù là thanh quái kiếm trong tay hắn hay là thân phận lai
lịch của hắn, đều có vẻ cổ quái phi thường. Ta nghĩ sau lưng hắn nhất định che
giấu bí mật gì đó, ngươi tốt nhất nên cẩn thận đề phòng!

- Ta không muốn hỏi ngươi cái đó, việc này ta đã sớm biết rồi, còn cần phải
ngươi nhắc nhở sao, ta chỉ muốn hỏi ngươi thấy con người hắn thế nào? - Phỉ
Bích thanh âm có chút cổ quái, lại tiếp tục hỏi.

- Hừ, còn nói đối với hắn chỉ là bằng hữu thông thường, ta thấy ngươi đối với
bằng hữu không có để ý kỹ như vậy đâu. Người này tướng mạo coi như cũng không
kém, nhưng không thể gọi là tuấn tú, ngoài điều đó ra thì ta chưa tiếp xúc nên
không nhận xét nhiều. Có điều dựa vào tình huống như ngươi nói, tựa hồ hắn
cũng không có điểm gì tốt, nịnh hót, háo sắc, tham tài ... có vẻ cũng không có
ưu điểm gì cả!

Hàn Thạc nghe rõ các nàng nói chuyện, trong lòng đang thầm mắng Khảm Đế Ti,
đột nhiên ba Nguyên Ma vẫn được phóng thích ở một nơi xa, đã nhận ra có thích
khách đang tiếp cận. Đợt thích khách này bao gồm mười, trong đó tên đầu lĩnh
toàn thân hắc y, thân thể bay lượn giữa hư không, xem hình dáng hẳn là một gã
ma đạo sư. Thông qua thị giác của Nguyên Ma, Hàn Thạc thấy ở xa xa Cách La
Phật cũng đã xuất hiện. Cách La Phật vẻ mặt khẩn trương và thận trọng, đi bên
cạnh hắn vẫn là Ai Lợi Tư cùng vài tên cao thủ, lúc này đây toàn bộ đều được
xuất động. Có vẻ Cách La Phật quyết không cho Phỉ Bích thoát khỏi tai kiếp lần
này.

Ba Nguyên Ma theo ý muốn của Hàn Thạc, chậm rãi thay đổi phương vị, cẩn thận
tránh né khu vực tinh thần lực bao trùm của gã ma đạo sư, tìm hiểu kỹ càng
thực lực cùng số người đang tiến đến. Lát nữa là đến thời điểm đêm khuya chuẩn
bị về sáng, đám thủ vệ sâm nghiêm ở thành bắc lúc đó sẽ có một lần luân
chuyển, thời gian phải vài phút, khi ấy sẽ là lúc phòng vệ của thành bắc lỏng
lẻo nhất, người đến hẳn đã tìm hiểu tình thế rõ ràng.

Hàn Thạc cân nhắc một chút thực lực bên mình, trong lòng lần đầu nổi lên cảm
giác lành ít dữ nhiều. Sau đó bất chấp Phỉ Bích và Khảm Đế Ti vẫn đang tiếp
tục nói chuyện, Hàn Thạc phóng ra khỏi phòng với tốc độ nhanh nhất, một cước
đạp mở cửa phòng Phỉ Bích, không cần kiêng kị lao thẳng vào trong phòng.


Đại Ma Vương - Chương #83