Người đăng: HắcKê
Chương 82 :Hắc Ám Chi Đồng (*)
Một tiếng kêu thảm thiết, Hàn Thạc ôm lấy hạ thân, đau khổ rời khỏi Phạm Ny,
thần trí đã hoàn toàn khôi phục vẻ bình thường.
Phạm Ny ngồi xuống chỉnh lại áo quần, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy
ra, đắc ý lườm Hàn Thạc một cái, nhẹ giọng giễu cợt :
- Thế nào, giờ đã biết sự lợi hại của ta rồi chứ?
- Phạm Ny sư phụ, người không nhất thiết phải "ác" như vậy chứ ? - Hàn Thạc
cắn răng chịu đựng, ôm hạ thân đau đớn trả lời.
- Quỷ tha ma bắt, ngươi còn dám nói nữa à, lần đầu ở đầm nước(2) coi như ta
bỏ qua. Đến lần này, không thể ngờ ngươi lại ... lại xâm phạm ta, ta chưa giết
ngươi, cũng xem như dễ dàng cho ngươi quá rồi! - Phạm Ny nhớ tới chuyện vừa
rồi, vẻ mặt hầm hầm nhìn Hàn Thạc mắng xối xả.
Hàn Thạc lăn từ trên giường xuống, nghiêm trang đi tới bên cạnh Phạm Ny ngồi
xuống, bình tĩnh nói:
- Chuyện quá khứ, nhắc lại làm gì, ta niệm một đoạn chú ngữ ma pháp cho người
nghe.
Phạm Ny nhìn Hàn Thạc bộ dáng chính nhi bát kinh (3), biết hắn đang cố ý đánh
lạc hướng chuyện vừa xảy ra, lửa giận trong lòng không có chỗ phát tiết, đang
muốn mở miệng mắng Hàn Thạc một trận, đột nhiên nghe Hàn Thạc đọc một đoạn chú
ngữ. Phạm Ny đầu tiên còn không đế ý, nhưng chỉ một lúc sau vẻ mặt đã tràn
ngập khiếp sợ, đôi mắt sáng long lanh chứa đầy sự hưng phấn, nghi hoặc nhìn
Hàn Thạc thật kỹ, run rẩy hỏi :
- Đây là Vong Linh ma pháp, ta có thể cảm giác được, có điều tại sao từ trước
tới giờ ta không biết có loại ma pháp nào như vậy nhỉ ?
- Đây là chú ngữ của cao cấp ma pháp Vong Linh Thiên Mạc (4), thuộc loại ma
pháp đã thất truyền nhiều năm của Vong Linh ma pháp, ta nhờ vô tình mà tìm
thấy. - Hàn Thạc nhìn Phạm Ny đang ngạc nhiên, vui mừng như phát cuồng, chậm
rãi mở lời giải thích.
- Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, ngươi phải nói rõ cho ta biết, còn có thêm
loại ma pháp đã thất truyền nào khác không. Ngươi mau nói cho ta biết đi? -
Với một người vẫn toàn tâm nghiên cứu ma pháp như Phạm Ny, sau khi được nghe
một chú ngữ đã thất truyền từ lâu từ trong miệng Hàn Thạc niệm ra, nhanh chóng
quên mất sự tức giận lúc trước, vội vàng hỏi Hàn Thạc.
Hàn Thạc thầm thở dài, trong lòng tính toán một chút, sau đó mới gật đầu :
- Còn có một chú ngữ ma pháp tà ác là Thi Thể Phục Hoạt, ta cũng vô ý mà tìm
thấy. Phạm Ny sư phụ, người chắc cũng biết đây đều là những ma pháp đã thất
truyền của Vong Linh hệ chúng ta, cho nên ta muốn người tạm thời giữ bí mật.
Phạm Ny cũng chẳng phải khờ khạo gì, Hàn Thạc vừa mở miệng nói, Phạm Ny lập
tức hiểu được ý tứ của hắn, gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc, có điều ánh
mắt vẫn không ngừng thúc giục Hàn Thạc.
Sau đó Hàn Thạc đem chú ngữ ma pháp của Thi Thể Phục Hoạt cùng Vong Linh Thiên
Mạc, kể cả thế tay cẩn thận miêu tả cho Phạm Ny. Sau đó, đem một số vấn đề
chưa giải thích được về ma pháp ra hỏi Phạm Ny. Phạm Ny trong lòng mừng rỡ vô
cùng, sớm đã quên mất hành vi vô lễ của Hàn Thạc đối với nàng vừa rồi, không
ngại ngần giải thích từng chút một những nghi hoặc mà Hàn Thạc gặp phải. Hàn
Thạc hiểu rằng Vong Linh ma pháp này sớm muộn gì cũng phải dùng đến. Có điều
trước khi thực lực chưa đủ, Hàn Thạc không muốn để cho người khác biết hắn đã
tìm được bí mật này. Phạm Ny thân là ma pháp sư cao cấp của Vong Linh hệ, lại
là đối tượng mà Hàn Thạc hâm mộ, hơn nữa Hàn Thạc hiểu rằng Phạm Ny thuộc loại
miệng cứng dạ mềm, đối với hắn vẫn vô cùng quan tâm, nên không giấu diếm nàng.
Dù sao cũng có một chút kiến thức ma pháp, Hàn Thạc phải hỏi Phạm Ny mới có
thể ngộ ra được. Thoáng chốc cả hai đã nói chuyện với nhau tới đêm khuya, Phạm
Ny lúc đầu hưng phấn sau cũng không chịu nổi ngáp liền mấy cái. Nhận thấy đêm
đã khuya, Phạm Ny đưa tay che miệng ngáp một cái, uể oải nói:
- Thời gian không còn sớm nữa, ta phải nghỉ ngơi nữa, chuyện ngươi hỏi ta đều
giải thích cho ngươi rồi, ngươi cũng về ký túc xá nghỉ hơi đi. A! Còn nữa, căn
phòng ta giúp ngươi an bài, ngươi hình như vẫn chưa dọn đến hả?
Gật đầu, Hàn Thạc đứng dậy đi về trước cửa. Phạm Ny đột nhiên nói:
- Bố Lai Ân, ngươi làm chuyện xấu đối với ta, đừng tưởng rằng ta sẽ quên. Có
điều nếu ngươi có thể chăm chỉ học tập, nói không chừng ta sẽ tha thứ cho
ngươi!
Hàn Thạc ngẩn ngơ dừng lại ở cửa phòng, quay đầu lại thấy Phạm Ny tràn ngập
chờ mong nhìn hắn. Chỉ thấy Phạm Ny vẻ mặt nghiêm nghị, nói:
- Bố Lai Ân, bằng vào thiên phú của ngươi, đây không phải một chuyện khó
khăn, chỉ cần ngươi quyết tâm cố gắng, khẳng định là có thể trở thành một Vong
Linh pháp sư lợi hại phi thường. Khi đó ngươi sẽ có được hết thảy những gì
ngươi muốn!
- Kể cả người sao, Phạm Ny sư phụ? - Hàn Thạc hỏi lại.
Phạm Ny trong lòng bỗng nhiên run lên, nhìn vẻ mặt thèm muốn của Hàn Thạc, bất
giác gò má ửng lên, thẹn quá hoá giận, nàng yêu kiều mắng:
- Mau biến ra ngoài cho ta, biến nhanh lên một chút, cái tên tiểu tử xấu xa,
sắc tâm trùm trời nhà ngươi!
Trong lòng vui vẻ, Hàn Thạc cảm giác được Phạm Ny dường như đối với mình cũng
có chút tình cảm. Từ lần nói chuyện gần đây nhất, Hàn Thạc biết được Phạm Ny
trong lòng đặt nhiều kỳ vọng đối với hắn. Suy nghĩ thấu đáo một chút, Hàn Thạc
hiểu rằng nếu muốn lấy được trái tim của Phạm Ny mà dựa vào thực lực cùng địa
vị hiện tại của hắn, quả thật là không thể thực hiện được.
- Yên tâm đi, ta sẽ cố gắng! - Hàn Thạc dừng lại ở trước cửa thấp giọng nói ,
rồi biến mất trong màn đêm.
Ra khỏi phòng Phạm Ny, Hàn Thạc không trở về ký túc xá. Hắn biết ở ký túc xá
có người giám sát, trong phòng lại ở cùng nhiều người, Trong khi Hàn Thạc lại
không muốn bị người khác phát hiện bí mật của mình, có thể khiến cho người của
Tàn Ảnh và Cách La Phật chú ý. Hơn nữa Hàn Thạc vừa nghe Phạm Ny nhắc qua,
nàng cảm giác được tựa hồ có người theo dõi nàng. Việc này càng khiến cho Hàn
Thạc cảnh giác, không dám dễ dàng tiết lộ tung tích trước mặt mọi người. Trong
lòng âm thầm tính toán, theo tình hình này thì nên ở bên ngoài trường mua một
cái nhà để ở, nếu không sau này mỗi lần trở về đế quốc ngay cả nơi dừng chân
cũng không có. Nếu tự mình sở hữu một nơi riêng tư, mỗi lần khởi động ma pháp
trận cũng không cần phải đến phần mộ phía sau học viện nữa.
Trong khi Hàn Thạc đang yên lặng suy tính, đã thấy thư viện của Hắc Ám hệ xuất
hiện bên cạnh. Đột nhiên nghe tiếng thầm thì của người đang đọc sách, điều này
làm Hàn Thạc cả kinh trong lòng, lập tức lặng yên ẩn náu vào trong một góc tối
cạnh thư viện. Khẽ lắc đầu, ba Nguyên Ma vô thanh vô tức liền bay ra ngoài, bí
mật tiến đến thư viện đang chìm trong màn đêm sâu. Hai thân ảnh trong tay cầm
ngọn đèn mỏng manh. Nương theo ánh sáng yếu của ngọn đèn Hàn Thạc thấy được
hai gương mặt quen thuộc - lão pháp sư Đỗ Khắc cùng cao cấp kiếm sĩ Ai Lý
Khắc. Lúc trước, ở phần mộ phía sau núi của Vong Linh hệ, Hàn Thạc chính là từ
trong tay hai người tìm được viên cầu màu xanh để mở ra Tử Vong Mộ Địa. Ai Lý
Khắc tự tin nghĩ rằng một kiếm đầy đấu khí đánh tới, Hàn Thạc chắc hẳn phải
chết không thể nghi ngờ, mới không kiểm tra lại thân thể Hàn Thạc. Sự việc đã
qua đi mấy tháng, Hàn Thạc không ngờ lại có thể nhìn thấy hai người kia tại
⬘địa bàn⬙ thư viện của Hắc Ám hệ.
- Cẩn thận một chút, ma vũ học viện Ba Bỉ Luân này có rất nhiều thứ không nên
kinh động, nếu không chúng ta sẽ có phiền toái lớn. - Thấy tiếng đọc sách của
Ai Lý Khắc quá lớn, người kia liền gắt giọng mắng.
- Có lẽ không ai phát hiện đâu, một ít sách của Vong Linh hệ trong thư viện,
cơ bản là không có dấu hiệu gì về Hắc Ám Chi Đồng - Ai Lý Khắc động thủ nhẹ
nhàng hơn một chút, thấp giọng đầy oán hận.
- Hừ, Hắc Ám Chi Đồng là chìa khoá để mở ra Tử Vong Mộ Địa, chúng ta tốn bao
tâm tư mới tìm được, không ngờ lại đột nhiên không thấy tung tích. Lần trước
Địch Luân Tử chết đi, vật kia không hề có trên người hắn. Sau khi đem hắn về,
chúng ta đã lục soát khắp nơi nhưng không phát hiện bất kỳ điều gì. Tại sao
vật kia lại đột nhiên mất tích, đây thật sự là điều vô cùng kỳ quái. Trong
Vong Linh hệ của ma vũ học viện Ba Bỉ Luân chứa rất nhiều sách, may ra có thể
tìm được một ít bí mật. Bằng không thượng cấp trách tội, chúng ta gánh không
nổi. - Đỗ Khắc tức giận trừng mắt nhìn Ai Lý Khắc, trầm giọng nói.
Hàn Thạc đứng bên ngoài, nhờ vào Nguyên Ma thăm dò, theo dõi tường tận câu
chuyện của hai người cùng vẻ mặt của họ. Rốt cục hiểu được viên cầu mình nắm
giữ tên là Hắc Ám Chi Đồng. Nhìn bộ dạng hai người này ban đêm lén lút vào thư
viện của Hắc Ám hệ, cũng giống hắn lúc trước ôm tâm tư muốn tìm ra bí mật của
Hắc Ám Chi Đồng trong thư viện. Một lúc lâu, hai người không thu được gì, cúi
đầu ủ rũ rời khỏi thư viện, dọc theo học viện Ba Bỉ Luân đi thẳng đến đường
nhỏ phía sau, rời đi rất nhanh.
Từ câu chuyện của hai người. Hàn Thạc phán đoán hai người này tựa hồ cùng đến
từ một tổ chức. Hắc Ám Chi Đồng cùng bí mật của nó bây giờ đều đã bị hắn nắm
được rồi, Hàn Thạc lại càng muốn biết những bí mật khác trên người bọn chúng,
xem chúng có thể uy hiếp đến bản thân mình hay không. Nhờ sự giúp đỡ của ba
Nguyên Ma, Hàn Thạc từ xa theo sát phía sau hai người, chậm rãi theo dõi bọn
chúng đồng thời lén lút đi về hướng phía sau núi. Hai người này cũng không
tiếp tục đi đến phần mộ sau núi. Sau khi rời khỏi phạm vi ma vũ học viện Ba Bỉ
Luân, liền chuyển hướng, chạy rất nhanh đến quảng trường phía bắc. Cho đến khi
đi tới một một cái sân hoang vắng, hai người lúc này mới đi vào.
Ba Nguyên Ma vẫn đi theo hai người, nó dựa theo tâm tư của Hàn Thạc, cũng định
tiến vào nhìn cho rõ, rốt cuộc bên trong có gì. Đột nhiên Hàn Thạc cảm giác
được Nguyên Ma giống như đụng phải cái gì đó, ngay lập tức bên trong truyền ra
tiếng quát:
- Ai?
Hàn Thạc trong lòng cả kinh, đột nhiên hiểu ra xung quanh cái sân này, dám
chắc có bố trí một loại kết giới gì đó. Nếu không với trạng thái vô ảnh vô
hình của Nguyên Ma, chắc chắn sẽ không bị phát hiện. Trong khi Hàn Thạc còn
đang kinh ngạc, Nguyên Ma tựa hồ cảm nhận được nguy cơ, nhanh chóng lùi ra xa,
Hàn Thạc cũng lập tức phối hợp dùng tinh thần lực thao túng Nguyên Ma, chia
làm ba hướng, chạy hết tốc độ về phía bắc. Một lúc lâu sau, ba Nguyên Ma từ ba
phía, một lần nữa trở về bên trong thân thể Hàn Thạc. Hàn Thạc lúc này mới thở
phào nhẹ nhõm, ghi nhớ cẩn thận vị trí của khu vực này. Biết rằng có nhân vật
lợi hại bảo vệ bên trong, nên tạm thời đành bỏ qua việc tiếp tục quan sát.
Trong khi hắn đang muốn rời đi, mới phát hiện nơi này là khu phố ở bắc thành,
sân này cùng chỗ ở của Phỉ Bích cách nhau cũng xa. Sắc trời đã mờ mờ sáng, Hàn
Thạc nhớ tới việc đã đáp ứng tìm lương thực cho ải nhân tộc, liền lục túi lấy
mấy đồng ngân tệ lúc sáng, rồi đi đến chỗ Phỉ Bích. Khi Hàn Thạc đi đến trước
cửa khu trạch viện, lập tức phát hiện nhà của Phỉ Bích bây giờ phòng vệ nghiêm
ngặt hơn rất nhiều. Tiếng hít thở cực kỳ khẽ khàng từ sau cánh cánh cổng vang
lên, xem ra bên trong có cao thủ ẩn núp. Trừ điều này ra, trong viện còn có
một chỗ Hàn Thạc không cảm giác được không khí lưu thông, nhất định đã được bố
trí loại kết giới gì đó. Đi đến trước cửa, Hàn Thạc gõ nhẹ một tiếng. Tiếng gõ
cửa vừa vang lên, lập tức có một người nhanh chóng đi ra, không mở cửa ngay,
mà từ sau cửa nhẹ giọng hỏi:
- Là ai?
- Ta tên là Bố Lai Ân, tới tìm Phỉ Bích tiểu thư ! - Hàn Thạc đứng ở trước
cửa, hạ giọng giải thích.
- Xin ngài chờ cho một chút! - người kia từ bên trong trả lời, rồi có tiếng
bước chân đi xa dần.
Một lát sau, lại vang lên tiếng bước chân của hai người đi tới.
- Là Bố Lai Ân sao? - Còn cách một cánh cửa, bên trong vang lên thanh âm của
Phú Tân Ân.
- Là ta. - Hàn Thạc trả lời.
Thở phào một hơi, Phú Tân Ân mở miệng phân phó người kia:
- Mở cửa đi, đúng là Bố Lai Ân.
Cánh cửa mở ra, bênh cạnh Phú Tân Ân có hai tên võ sĩ mặc khôi giáp màu bạc
đứng, đường nét trên mặt hai người cứng cỏi, là dấu tích đã trải qua nhiều năm
chịu mưa gió, xem hình dáng hẳn là hai gã hảo thủ.
- Nhanh lại đây, có đến mười ngày không gặp ngươi rồi, Phỉ Bích vẫn luôn nhắc
tới ngươi, nói nếu có ngươi bên người, dựa vào năng lực phản ứng siêu phàm của
ngươi, chúng ta sẽ bớt đi rất nhiều chuyện phiền toái. - Phú Tân Ân mặc dù
trên mặt lộ vẻ cười, nhưng vẫn ẩn nét mỏi mệt dường như đã không kham nổi.
- Nhìn hình dáng ngươi, gần đây có vẻ không tốt lắm. Hình như lần trước ta
tới, nơi này không phòng vệ nghiêm như bây giờ! - Hàn Thạc liếc mắt nhìn Phú
Tân Ân một cái, mở miệng trêu chọc.
Phú Tân Ân than nhẹ một tiếng:
- Thôi đừng nhắc nữa, từ lần yến hội trước trở về, trong thời gian mười ngày,
Phỉ Bích tiểu thư đã bị ám sát đến ba lượt. Ba lần, mỗi lần so với trước đều
hung hiểm hơn. Những người này đến từ Chiến Hỏa dong binh đoàn, Phỉ Bích tiểu
thư phải chi một số tiền lớn mới mời được họ đến. Nhưng mà mấy ngày nay bọn họ
cũng bị thương ba người, chết hai người rồi, xem ra Cách La Phật đã bắt đầu lo
lắng. Chúng ta bây giờ càng ngày càng nguy hiểm hơn!
Vừa đi vừa nói chuyện, chốc lát đã đến đại sảnh, Hàn Thạc phát hiện tại một
góc khuất, cảm giác được hai gã ma pháp sư một gã chiến sĩ, thực lực tựa hồ
đều rất khá. Nhiều cao thủ bảo vệ như vậy, cộng thêm thực lực kiếm sư của Phỉ
Bích mà vẫn bị tổn thất nặng, xem ra Cách La Phật và người của TànẢnh quả
nhiên vô cùng đáng sợ.
Ba Nguyên Ma, lại vô thanh vô tức từ sau lưng Hàn Thạc bay ra, né qua kết giới
mà Chiến Hỏa dong binh đoàn bố trí, ẩn nấp tại ba góc phòng, yên lặng chú ý
hết thảy chung quanh.
Lát sau, Phỉ Bích cùng một mỹ nữ cao lớn, mái tóc như lửa đỏ được buộc kiểu
đuôi ngựa đi đến. Nữ tử này làn da màu cổ đồng, thân hình cao lớn, cơ thể săn
chắc, mông ngực căng đầy, kiếm bản to đeo sau lưng, nhìn hình dáng như là một
gã kiếm sĩ.
- Bố Lai Ân, cuối cùng lại gặp ngươi rồi, thật tốt quá! - Phỉ Bích ngạc nhiên
vui mừng nhìn Hàn Thạc nói.
- Phỉ Bích, đây là cái tên Bố Lai Ân thần kỳ mà ngươi nhắc đến? - Cô gái có
vóc người khoẻ mạnh, sở hữu màu tóc đỏ, nhìn Hàn Thạc đầy hồ nghi.
- Đúng vậy Khảm Đế Ti!
- Ta thử xem hắn có thật sự thần kỳ như ngươi nói không! - Khảm Đế Ti hừ nhẹ
một tiếng, thanh kiếm to bản sau lưng bị nàng rút ra, mạnh mẽ bổ tới Hàn Thạc,
kiếm vừa rút ra, ngọn lửa màu đỏ thoáng chốc đã phủ đầy kiếm, trông như một
con rồng lửa. Xem hình dáng nàng, có lẽ là một ma kiếm sĩ.