Người đăng: HắcKê
Chương 74 : Tiểu Khô Lâu muốn giương cánh bay cao
o0o
Khi đi qua Truyền Tống trận đến Tử Vong Mộ Địa thì trời đã tờ mờ sáng. Từ khi
hắn rời đi đến khi trở lại, vừa đúng một ngày một đêm. Hắn nhanh chóng tiến
vào Nguyên Ma Quật để rót máu tươi cùng Ma Nguyên lực vào, lúc này Hàn Thạc
mới có thể thở phào. Nguyên Ma Quật phải liên tục hoạt động không thể bỏ dở,
nếu mỗi ngày không rót máu tươi và Ma Nguyên lực vào thì coi như bao nhiêu
công sức của hai mươi ngày qua đổ sông đổ biển.
Ngồi bệt xuống đất, đấu khí trong cơ thể Hàn Thạc do bị Đạt Nội Nhĩ công kích,
bắt đầu dần dần rối loạn. Đột nhiên xung đột trở nên mãnh liệt, làm trào lên
yết hầu Hàn Thạc một chút ngòn ngọt, thiếu chút nữa là nhổ ra một ngụm máu
tươi. Hàn Thạc không kinh sợ mà còn mừng rỡ, vùng đứng lên, cười ha ha, nhanh
chóng ra khỏi Tử Vong Mộ Địa, hướng về chỗ thác nước tu luyện ma công. Đi vào
thác nước, Hàn Thạc mạo hiểm nhào xuống dòng nước đang tuôn trào, tìm đến chỗ
cũ để tu luyện, sau một lúc chao đảo hắn lại chìm vào quá trình tu luyện ma
công.
Liên tiếp bảy ngày, Hàn Thạc ngoại trừ đúng giờ quy định rót máu tươi cùng Ma
Nguyên Lực vào Nguyên Ma Quật, còn lại là ngồi dưới thác nước tu luyện ma
công. Trong quá trình tu luyện khắc khổ, thực lực Hàn Thạc tiến bộ nhanh
chóng. Nhờ vào sự xung đột của đấu khí bên trong người cùng lực ép mãnh liệt
của thác nước đánh vào ngực hắn, kinh mạch lại được toái luyện. Khi đấu khí
bên trong người thôi không xung đột nữa, cũng là lúc Hàn Thạc cảm giác được
thân thể của mình chưa bao giờ tốt như vậy.
Mấy ngày sau đó, Hàn Thạc tạm thời đình chỉ tu luyện ma công, hắn vừa chiếu cố
đến Nguyên Ma Quật, vừa nghiên cứu quyển Sơ cấp Vong Linh ma pháp, đọc thuộc
làu như cháo chảy. Một số chỗ không hiểu, Hàn Thạc đều đánh dấu lại. Nhờ không
ngừng sử dụng quả cầu màu xanh để minh tưởng, tinh thần lực của hắn ngày một
cường đại. Trong quá trình liên tục tìm tòi thử nghiệm, đến một ngày hắn đã có
thể phóng ra ma pháp Linh Hồn Chi Thống. Hàn Thạc mừng đến phát điên, hiểu
được rằng nhờ tích lũy tinh thần lực không ngừng trong vài tháng, cấp độ tinh
thần lực được nâng cao, rốt cục hắn từ một ma pháp học đồ đã tiến tới cảnh
giới ma pháp sư sơ cấp.
Nếu là ma pháp sư Vong Linh sơ cấp thì có thể nắm vững ba ma pháp Linh Hồn Chi
Thống, Triệu Hoán Cương Thi thuật và Cốt Mâu. Nhưng cho dù tu luyện đã lâu,
Hàn Thạc cũng chỉ nắm vững ma pháp Linh Hồn Chi Thống, còn Triệu Hoán Cương
Thi và Cốt Mâu, thì cho dù hắn có luyện thế nào cũng không thể phóng ra. Nghĩ
tới việc còn nhiều chỗ không hiểu trong quyển sơ cấp Vong Linh ma pháp, Hàn
Thạc nhận ra chỉ đơn thuần đọc sách cũng không phải là biện pháp đề cao thực
lực nhanh nhất. Xem chừng phải tìm Phạm Ny thỉnh giáo những chỗ chưa hiểu,
tiện thể đem vật liệu và ô kim khoáng thạch dùng để rèn vũ khí mà Phỉ Bích đáp
ứng tìm cho mình trở về.
Bất quá trước khi quyết định trở về, Hàn Thạc định luyện cho xong Nguyên Ma.
Nguyên Ma Quật hoạt động trong suốt ba mươi bốn ngày, còn có hai ngày nữa là
có thể hoàn thành. Hàn Thạc cũng không vội vã lập tức rời đi, mà đầu tiên là
tìm tới làng của ải nhân tạo thêm cảm tình.
Hắn lại đi tới mỏ quặng lần nữa. Đào bới khoáng thạch suốt cả ngày rốt cuộc
tìm được một khối nhỏ hắc thiết cùng hơn mười khối quặng đồng. Từ Phỉ Bích,
Hàn Thạc hiểu được hắc thiết vốn quý hiếm phi thường. Hắn đào bới một ngày
cũng chỉ có thể tìm được một khối rất nhỏ lập tức thu vào không gian giới chỉ.
Đám quặng sắt và quặng đồng thì ném vào một phòng chứa đồ còn trống trong đại
sảnh của Tử Vong Mộ Địa.
Trước đêm Nguyên Ma Quật sắp hoàn thành, Hàn Thạc ngồi chờ trong đại sảnh của
Tử Vong Mộ Địa. Hắn suy nghĩ một chút lấy ra hai cái không gian giới chỉ của
Đạt Nội Nhĩ và Vưu Na, hai ngón tay gãy của hai người hắn sớm đã tháo ra vứt
đi. Hai không gian giới chỉ này một cái màu đen, một cái màu lục, cái màu đen
là của Đạt Nội Nhĩ, cái màu lục là của Vưu Na. Nếu chủ nhân của nó chưa chết
tinh thần lạc ấn của chủ nhân bên trong không gian giới chỉ sẽ vĩnh viễn không
biến mất, cho dù người khác chiếm được cũng không cách nào lấy những thứ bên
trong. Chỉ là bây giờ hai người Đạt Nội Nhĩ và Vưu Na đều đã chết đi tinh thần
lạc ấn bên trong cũng biến mất không thấy.
Đầu tiên, Hàn Thạc đem không gian giới chỉ màu đen của Đạt Nội Nhĩ, tập trung
tinh thần tiến vào bên trong. Không gian bên trong có chút khác biệt, trong đó
ngoại trừ mấy thanh trường kiếm, cung nỏ, trường mâu, còn có một bộ khôi giáp
lấp lánh ngân quang, một quyển sách tu luyện đấu khí, vài bộ quần áo thay ra
để giặt, một ít xuân dược và mê dược, ngoài ra còn có một tấm tinh tạp kim tệ
cùng hơn một trăm kim tệ lẻ. Hắn đem quần áo ném ra bên ngoài, lấy mấy món
binh khí không sử dụng đưa vào kho, còn lại bộ khôi giáp, quyển sách dạy đấu
khí và mê dược, xuân dược cùng một trăm kim tệ bỏ vào không gian giới chỉ của
mình, tấm tinh tạp kia vì Đạt Nội Nhĩ đã chết không thể dùng được nữa, Hàn
Thạc tiện tay ném vào kho chứa.
Lục lọi xong không gian giới chỉ của Đạt Nội Nhĩ, hắn lại bắt đầu xem xét
không gian giới chỉ của Vưu Na, không gian giới chỉ này màu xanh biếc, rõ ràng
là chế tạo cho nữ nhân, vừa mới nhìn qua đã thấy vô cùng mỹ lệ, tỏa ra một
vầng lục sắc nhu hòa. Bất quá đến khi Hàn Thạc tập trung tinh thần, định tiến
vào không gian giới chỉ, đột nhiên cảm giác có một kết giới tồn tại, không
khỏi mắng thầm một tiếng. Không ngờ Vưu Na này lại cẩn thận như vậy, bên trong
không gian giới chỉ còn bày ra một tầng kết giới, cho dù ả đã chết tinh thần
lạc ấn biến mất, nhưng địch nhân dù có thu được không gian giới chỉ cũng phải
có tinh thần lực cao hơn ả một bậc mới có thể phá vỡ kết giới bên trong, từ đó
mới thu thập được đồ vật.
Vốn Hàn Thạc định đem không gian giới chỉ của Vưu Na xem bên trong có gì thì
dọn sạch sau đó đưa cho Phạm Ny, nhưng tạm thời không có cách nào thực hiện
được, dẫu sao thực lực Phạm Ny cũng chỉ là Ma Pháp Sư cao cấp, hơn nữa bên
trong không gian giới chỉ cũng không chắc còn có đồ vật gì hay không, một khi
đưa cho Phạm Ny, nàng chắc chắn sẽ biết không gian giới chỉ này có lai lịch
bất chính. Thở dài một tiếng, Hàn Thạc cũng không còn cách nào, đành phải tạm
thời đem không gian giới chỉ này giữ lại, định về sau sẽ phá huỷ kết giới bên
trong rồi đưa cho Phạm Ny sử dụng.
Ngày cuối cùng, Hàn Thạc dậy từ sáng sớm đi ra Nguyên Ma Quật rót máu tươi
cùng Ma Nguyên lực vào, sau đó đứng tại chỗ chờ xem ba Nguyên Ma xuất hiện.
Nguyên Ma Quật càng ngày càng có vẻ khủng bố. Không biết có phải vì nó được
Hàn Thạc liên tiếp rót máu tươi vào trong ba mươi sáu ngày liền mà màu xám
nhạt ban đầu bị một tầng máu tươi bao phủ, đỏ lên một cách phi thường quỷ dị.
Sau khi sáu giọt máu tươi được rưới vào, sáu Oán Linh lao vào nhau, hung hăng
tranh đoạt, cắn xé. Thân thể đan xen giữa hư và thực, giữa cắn xé và quấy
nhiễu lẫn nhau, sự điên cuồng đã diễn ra đến tận cùng. Giữa lúc đó, Tiểu Khô
Lâu vẫn có vẻ hết sức nhàn nhã. Nó điệu đà co xương bắp chân lên giống như
đang tắm nắng trên bãi cát. Vẻ khoan khoái, dễ chịu này với Oán Linh đang điên
cuồng thôn tính nhau, tạo thành một cục diện đối lập đến cùng cực.
Hàn Thạc nhìn chăm chú vào Nguyên Ma Quật, chờ hồi lâu, cuối cùng sáu Oán Linh
cũng nhập vào cùng một chỗ. Một cỗ huyết khí màu đỏ sậm từ bên trong Nguyên Ma
Quật bay lên, bao phủ hoàn toàn lấy nó, làm Hàn Thạc không thể thấy được
chuyện gì đang diễn ra. Cùng với sự xuất hiện của huyết khí, từ Nguyên Ma Quật
truyền ra âm khí dao động mãnh liệt, từng đạo hồng sắc quang mang không ngừng
lóe lên. Cũng không biết trải qua bao lâu, một tiếng "rắc" đột nhiên phát ra
từ bên trong Nguyên Ma Quật. Nghe như là tiếng pha lê vỡ, đủ các loại ảo ảnh
quái dị bao phủ trên Nguyên Ma Quật đột nhiên biến mất khi có một trận âm
phong thổi qua.
Ba đạo thân ảnh hư ảo màu đỏ sậm, tạo thành một cái đuôi dài quái dị, vui
sướng bay lượn xung quanh thân thể Hàn Thạc tựa hồ đang vui mừng vì được sinh
ra. Một loại cảm ứng kỳ diệu từ ba Nguyên Ma truyền vào lòng Hàn Thạc . Ba
Nguyên Ma nghe theo tâm ý của Hàn Thạc bay về phía trời cao, thân hình biến
vào hư không, tiêu thất trong nháy mắt.
Phảng phất như là có ba cặp mắt, ba Nguyên Ma theo sự phân phó của Hàn Thạc
phân bố ra ba phương hướng của Tử Vong Mộ Địa. Nhờ vào đó Hàn Thạc có thể đem
bốn phương tám hướng của Tử Vong Mộ Địa thu hết vào trong mắt, không sót bất
cứ điều gì, như là đích thân hắn ra tận nơi quan sát vậy. Hàn thạc chợt động
tâm, theo suy nghĩ của hắn, ba Nguyên Ma rít lên tiến vào trong người hắn, thu
nhỏ như con muỗi nằm trong một chiếc xương cổ của Hàn Thạc.
- Ha ha, quả nhiên là hết sức thú vị, có ba Nguyên Ma này, ta có hơn ba cặp
mắt, chỉ cần phóng chúng ra không bao giờ sợ bị người theo dõi đánh lén, nếu
lợi dụng ba Nguyên Ma này hành thích người khác, đúng là địch nhân sẽ gặp ác
mộng rồi! - Hàn Thạc cười to, không ngừng dùng tâm ý phóng thích Nguyên Ma,
rồi lại thu vào trong cơ thể.
Cũng vào lúc này, Tiểu Khô Lâu vẫn nằm ở giữa Nguyên Ma Quật bỗng nhiên đứng
lên, sau khi chậm rãi trèo lên, phía sau lưng nó bảy cái cốt thứ vỗ rất nhanh
nâng thân hình và hai chân của nó lên. Trong bảy cốt thứ phía sau lưng nó thì
sáu cái chia làm hai hàng, tựa như là cánh của một loại côn trùng, một cái còn
lại hướng thẳng về sau như là một cái đuôi. Nó bay thẳng lên trời, hoa chân
múa tay, hai hàng cốt thứ vỗ mạnh. Cái đuôi lắc về bên trái, thân hình của
Tiểu Khô Lâu lập tức chuyển về bên trái, cái đuôi lắc về bên phải thì thân thể
nó lập tức chuyển sang bên phải, xem ra rất thần kỳ!
Hàn Thạc trợn mắt há hốc mồm đứng xem, kinh hãi nhìn Tiểu Khô Lâu lắc lư giữa
không trung, đầu óc trong lúc nhất thời không có chút phản ứng. Một lát sau
Tiểu Khô Lâu phát ra một tiếng "lạch cạch" rồi từ không trung rơi xuống, xương
xẩu liên tục va chạm vào nhau, Tiểu Khô Lâu bị rơi đến choáng váng, sau khi
đứng lên, cầm lấy thanh cốt đao, không ngờ lại giống như là say rượu đi lảo
đảo.
- Xú tiểu tử, đi còn chưa vững đã muốn bay hả! - Hàn Thạc nhìn bộ dạng Tiểu
Khô Lâu như vậy, đau xót chạy nhanh tới trước người Tiểu Khô Lâu, gõ mạnh lên
cái trán bóng láng của hắn.
Thật thần kỳ! Một ngón tay của Hàn Thạc vừa gõ xuống, Tiểu Khô Lâu lập tức
ngừng lay động, đặt mông ngồi xuống như là một đứa nhỏ, đưa tay gãi gãi đầu,
tựa hồ không rõ chính mình làm sai cái gì. Tiểu Khô Lâu này từ lần đầu tiên
được Hàn Thạc triệu hồi ra, luôn được hắn chú tâm che chở, không ngờ trong khi
tu luyện ma công lại dần dần có hành động tựa như con người. Đối với Tiểu Khô
Lâu này, Hàn Thạc thực sự có cảm tình sâu sắc hơn bất cứ kẻ nào trên đời nên
khi thấy nó từ trên cao té xuống, thật sự là rất lo lắng.
Sau khi Hàn Thạc kiểm tra xương cốt của Tiểu Khô Lâu, thấy mặc dù nó từ trên
cao rơi xuống nhưng ngoại trừ bộ xương lay động một chút còn lại cũng không có
phát sinh sự tình lúc này mới thở dài nhẹ nhõm. Nhưng sau một hồi nhìn kỹ, hắn
đột nhiên phát hiện bộ xương của Tiểu Khô Lâu vốn màu đen bây giờ không ngờ
lại mờ mờ có vài phần đỏ sậm, không còn là màu đen thuần túy, nếu không nhìn
kỹ thì khó có thể phát hiện.
- Ồ, thật kỳ quái, Nguyên Ma Quật luyện thành đám tiểu ma đầu kia, vốn Tiểu
Khô Lâu không nên tiến vào vậy mà hắn còn thích thú nằm hưởng thụ, hiện tại
còn phát sinh biến hóa. Xem ra xú tiểu tử này có vẻ đã học được cách bay của
đám Nguyên Ma, không biết loại biến hóa này là tốt hay xấu, bây giờ ngay cả
mình cũng không biết tên gia hỏa này đã thành cái quái gì nữa rồi. - Hàn Thạc
nhìn chằm chằm Tiểu Khô Lâu, lầm bầm nói.
Trầm tư một hồi, khi Hàn Thạc phát hiện ra biến hóa không thể lý giải của Tiểu
Khô Lâu, hắn không khỏi lắc đầu, xem ra bởi vì tiểu ma đầu Nguyên Ma xuất
hiện, Nguyên Ma Quật đã không còn chuyện dị thường gì nữa, Hàn Thạc niệm ma
pháp chú ngữ, đem Tiểu Khô Lâu đưa về dị thời không. Bây giờ thương thế đã
khôi phục, ba Nguyên Ma cũng luyện xong, ngay cả Tiểu Khô Lâu cũng đã khôi
phục hoạt động rồi. Nghĩ tới một ít kiến thức ma pháp còn chưa thông, hơn nữa
còn Phỉ Bích còn nợ hắn một khối ô kim, Hàn Thạc sửa sang lại y phục, thông
qua Truyền Tống trận pháp, lại quay về thành Áo Sâm.