Người đăng: HắcKê
Chương 72 :Mạo hiểm ám sát thành công.
o0o
Một chút công phu, Hàn Thạc cùng Phỉ Bích đã bố trí thoả đáng trong phòng.
- Tại sao khi Phong hệ ma pháp sư Ai Lợi Tư tới, ngươi có thể phát hiện ra
tung tích của hắn một cách thần kỳ như vậy? - Phỉ Bích đang kiểm tra trong
phòng, cau mày nhìn Hàn Thạc nghi hoặc hỏi.
Lúc này, Hàn Thạc đang quỳ dưới đất, đem gỗ vụn trên mặt đất cẩn thận thu nhặt
từng li từng tí vào không gian giới chỉ, không hề ngẩng đầu cất tiếng trả lời:
- Đây là chuyện của ta, không quan hệ gì tới cô!
Khẽ hừ một tiếng, Phỉ Bích không nói thêm gì nữa, một lát lại không nhẫn nại
được, chú ý đến động tác Hàn Thạc, không khỏi thở nhẹ một tiếng, hỏi:
- Ngươi trước kia có phải đã từng làm sát thủ? Tại sao ngươi lại bình tĩnh
cẩn thận đến vậy, hơn nữa còn có năng lực cảm ứng siêu phàm?
Nếu là tính cách nguyên bản của Hàn Thạc, tự nhiên sẽ không hề cẩn thận bình
tĩnh làm một việc thế này, nhưng vì tu luyện ma công, khiến Hàn Thạc cơ bản
phải không ngừng chịu đựng những thống khổ mà người thường không tài nào chịu
nổi, bất tri bất giác đã tạo cho Hàn Thạc đức tính kiên nhẫn bền bỉ như vậy.
Trải qua thí luyện ở U Ám sâm lâm, hơn nữa còn giết chết Khắc Lao Đức, sự trầm
ổn cẩn thận của Hàn Thạc cũng là vô thanh vô tức mà luyện thành. Lại có cảm
ứng lực kinh người hỗ trợ, quả thực đã tạo nên cho Hàn Thạc những đặc thù của
một gã sát thủ, khó trách Phỉ Bích lại hỏi như vậy.
- Không có đâu, cô nghĩ ta là cô hả, từ khi bắt đầu vào thương hội cho đến
giờ, ta đều làm theo sai bảo của cô. Ta nghĩ, nếu không có một ít kinh nghiệm
đặc biệt, cô chắc chắn không thể biết được, xem bộ dạng cô hẳn đã từng làm sát
thủ, bằng không sẽ chẳng thuần thục như vậy đâu? - Rốt cuộc gỗ vụn trên giường
đã được dọn sạch sẽ, Hàn Thạc ngẩng đầu nhìn Phỉ Bích, mở miệng nói.
- Ngươi mới làm sát thủ!
Phỉ Bích lạnh nhạt liếc Hàn Thạc một cái tiếp tục nói:
- Tuy nhiên, ân sư cũng từng dạy qua về phương diện này, chi tiết việc ám sát
cũng là một môn học chính.
- Ồ. Xem ra sư phụ cô nhất định là một gã sát thủ cực kỳ lợi hại! - Hàn Thạc
hời hợt nói.
- Câm mồm, không cho ngươi nói xấu ân sư ta, ân sư ta là một kiếm sĩ chân
chính, người sẽ không làm những chuyện này! - Phỉ Bích sắc mặt lạnh lùng, hung
hăng trừng mắt nhìn Hàn Thạc.
Ngay lúc này, tiếng bước chân rất nhỏ, từ xa dần dần tiến lại. Hàn Thạc cau
mày, cẩn thận phân biệt một lát, nói với Phỉ Bích:
- Hẳn là bọn chúng đã trở lại, ta nghe thấy vậy!
Lời này vừa dứt, Phỉ Bích liền ngưng thần lắng nghe, mãi đến khi tiếng hô hấp
của Hàn Thạc hạ xuống rất nhỏ, Phỉ Bích mới nghe được tiếng bước chân đang lại
gần, nàng không khỏi kinh hãi nhìn Hàn Thạc, thấp giọng nói:
- Mặc kệ thực lực của ngươi mạnh hay yếu, chỉ bằng cảm ứng lực siêu phàm biết
trước sự việc, đã là kinh khủng lắm rồi.
Hàn Thạc không trả lời, theo phân phó lúc trước của Phỉ Bích, cả người hơi
nghiêng lăn một vòng chui vào gầm giường. Phỉ Bích thấy Hàn Thạc đã chuẩn bị
xong, đưa mắt dò xét bốn phía một vòng, đột nhiên tung người nhảy lên. Nhờ sự
giúp đỡ của đèn treo trên nóc, đã ẩn nấp trên rường nhà như một bóng ma. Nín
thở ngưng thần, tần suất hô hấp cùng tim đập của Hàn Thạc càng ngày càng chậm,
cho đến khi yên lặng như chết. Tâm hồn hoàn toàn thư thái, Hàn Thạc nhớ lại
cách sắp xết các loại vật phẩm trong phòng một lần nữa cho thật kỹ, lúc này
mới dồn toàn bộ sự chú ý tập trung vào những kẻ đang đến.
Lúc này, tiếng "sột soạt", ngay cả người bình thường cũng có thể nghe thấy
được. Tiếng trêu chọc lẫn nhau của một nam một nữ từ ngoài cửa phòng truyền
đến, trong đó còn lẫn tiếng hôn môi "chụt chụt". "Cạch" một tiếng, cửa phòng
bị mở tung, hai người chậm rãi đi vào, tiến thẳng tới chỗ Hàn Thạc ẩn núp.
- Bảo bối, hôm nay nàng phát rồ rồi phải không, không thể ngờ giữa yến tiệc
nàng lại phóng đãng như vậy, đã nhìn trúng ai rồi phải không? - Đạt Nội Nhĩ
khẽ cười một tiếng, lên tiếng cợt nhả Vưu Na.
- Ngươi được quản chuyện này sao, ngươi tự hỏi cái hạ thân dã thú của ngươi
đi, hẳn trong lòng ngươi đã nghĩ đến con tiểu tiện nhân Phỉ Bích ấy. Lần trước
nếu không phải ngươi chần chừ khi xuống tay với ả, chúng ta đã sớm hoàn thành
nhiệm vụ Cách La Phật giao cho, giết chết con tiểu tiện nhân kia. Bởi vì sơ
suất của ngươi mà thị vệ kịp thời chạy tới, thiếu chút nữa chúng ta cũng thoát
không kịp. - Vưu Na tức giận mắng Đạt Nội Nhĩ một câu, ngồi xuống mép giường.
- Hắc hắc, làn da nàng ta mịn như tơ, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, với lại
nghe nói nàng ta còn chưa thử qua với nam nhân, một mỹ nhân như thế, trước khi
chết không được hưởng thụ sự cường tráng của Đạt Nội Nhĩ ta, thật khổ cho nàng
ấy. - Đạt Nội Nhĩ dâm đãng nói.
Lúc này, sự chú ý của Hàn Thạc được nâng lên tới đỉnh điểm, Đạt Nội Nhĩ cùng
Vưu Na không cảm giác được Phỉ Bích đang ẩn nấp, nhưng Hàn Thạc lại nghe rõ
tiếng tim đập cùng tiếng hô hấp liên hồi của nàng, xem ra nàng hình như đang
phẫn nộ cực độ, thoáng chút kinh hãi, Hàn Thạc không khỏi ẩn núp càng cẩn thận
hơn, tùy thời tính toán phối hợp với Phỉ Bích ra tay trước dự định.
- Đồ du côn dâm đãng đáng chết, chàng sớm muộn gì cũng chết dưới quần nữ
nhân!
- Hắc hắc, trước hết ta phải cho nàng chết dưới quần của ta!
Âm thanh cởi bỏ quần áo, trong đó còn xen lẫn tiếng cười khả ố của Đạt Nội
Nhĩ, cùng tiếng thở dốc của Vưu Na, dần dần tràn ngập bên trong phòng. Sau
tiếng hôn môi "chụt chụt", tiếng cười dâm đãng của Đạt Nội Nhĩ cùng tiếng rên
rỉ của Vưu Na càng lúc càng lớn, giường gỗ trên đầu Hàn Thạc đã bắt đầu mất
cân bằng, tựa như thuyền nhỏ giữa sóng lớn, rung động không ngừng. Đột nhiên
một tiếng rên rỉ từ trong miệng Vưu Na truyền ra, sau đó là tiếng "phách
phách" cùng tiếng thở dốc không dứt bên tai, trong đó còn lẫn âm thanh rên rỉ
dâm đãng liên tục của Vưu Na.
Hàn Thạc ở dưới gầm giường, lắng tai nghe tiếng động ở trên, cảm thụ sự dao
động của vạc giường, không cần nghĩ cũng biết đôi cẩu nam nữ đã khởi sự. Hàn
Thạc huyết khí bốc lên, đầu óc bắt đầu ảo tưởng khung cảnh bên trên, trong
lòng vô cùng thèm được bò ra xem cho rõ ràng, thân thể không kiềm được dâng
lên ham muốn mãnh liệt đặc thù của đàn ông. Một tiếng thở dốc cực nhỏ rơi vào
tai Hàn Thạc, hắn đột nhiên ngẩn ra, sau đó lập tức nhận thấy tiếng thở dốc
hẳn là đến từ rường nhà nơi Phỉ Bích ẩn núp, không biết nàng đang tức giận hay
đang bị mỹ cảnh ảnh hưởng.
Hàn Thạc ở dưới giường chỉ có thể nghe được âm thanh, Phỉ Bích ở trên rường
nhà vì muốn nắm rõ nhất cử nhất động của hai người ở dưới, sợ rằng bây giờ đã
thưởng thức đủ mọi động tác của hai người trên giường. Bởi lẽ trong khi ám sát
không thể sơ xuất phân tâm một chút nào, Phỉ Bích không lúc nào rời mắt khỏi
đôi cẩu nam nữ. Theo lời của Đạt Nội Nhĩ, Phỉ Bích hẳn vẫn còn là xử nữ, loại
kích thích này đối với nàng sợ rằng còn mãnh liệt hơn là so với Hàn Thạc không
nhìn thấy tận mắt. Một lúc lâu, Hàn Thạc cảm nhận được rõ ràng tiếng hô hấp
của Phỉ Bích đang cao dần, chỉ sợ nàng sẽ không giấu kín được tung tích. Đôi
cẩu nam nữ ở trên hành sự càng ngày càng kịch liệt, tiếng thở dốc cùng tiếng
rên rỉ ngày càng to, rung động của vạc giường cũng không ngừng tăng cao, rõ
ràng như ở trước mắt.
Nhưng vào lúc này, một tiếng xé gió rất nhỏ đột nhiên vang lên, Hàn Thạc toàn
thân căng thẳng, lập tức biết Phỉ Bích đã động thủ, tập trung toàn bộ chú ý.
- Ối chao! - Vưu Na kêu một tiếng đau đớn, bỗng nhiên cao giọng hô - Có thích
khách!
Chữ "thích" của Vưu Na còn chưa ra khỏi miệng, chủy thủ trong tay Hàn Thạc đã
sớm ngắm chuẩn chọc thủng một cái lỗ nhỏ, đâm lên trên một nhát. Một tiếng kêu
thảm thê lương hơn Vưu Na gấp mười lần đột nhiên từ miệng Đạt Nội Nhĩ phát ra,
như heo bị chọc tiết. Hai người vốn sắp lên đỉnh Vu Sơn, đột nhiên vừa la to
vừa phóng từ trên giường ra ngoài, trong miệng không ngớt tiếng kêu thảm
thiết.
Sau một đao đâm lên, Hàn Thạc dưới gầm giường lăn ra. Hắn ngẩng đầu nhìn, phát
hiện Phỉ Bích đã khoác một chiếc áo dạ hành che kín người. Một luồng đấu khí
lớn màu trắng từ trường kiếm trên tay phóng ra, sáng lòa giữa căn phòng tối
đen khiến người thường không thể nào mở mắt ra được, đã bắn về phía Đạt Nội
Nhĩ cùng Vưu Na đang muốn chạy ra. Cung nỏ trong tay Hàn Thạc nhấc lên. Trong
khi ngắm bắn Đạt Nội Nhĩ, hắn phát hiện hai người cả người trần truồng không
mảnh vãi che thân, bắp đùi trắng như tuyết của Vưu Na đã cắm một mũi tên,
nghiến răng đau đớn mà chạy, thân thể cũng không đủ linh hoạt. Đạt Nội Nhĩ lại
càng thê thảm, hạ thân một mảng máu thịt bầy nhầy, trên mặt mang theo vẻ cực
kỳ bi thương, không ngừng kêu thảm như sói tru.
"Không ngờ một đao khi nãy, đã cắt tiệt cái đàn ông của hắn, khó trách hắn lại
kêu la như vậy, so với Vưu Na còn thê thảm hơn nhiều". Hàn Thạc thích thú độc
ác nghĩ.
Mũi tên như điện bay ra, lao thẳng đến lưng Đạt Nội Nhĩ. Đạt Nội Nhĩ đang đau
đớn kinh hãi biết bao nhiêu, vậy mà lúc này, còn có thể nhận thấy nguy hiểm
phía sau, nhanh chóng xuất ra trường kiếm lấp lánh xanh nhạt, đột nhiên xoay
người vung lên, chấn gãy mũi tên Hàn Thạc bắn tới. Chú ngữ niệm động cực
nhanh, một bức tường nước đột nhiên xuất hiện. Bức tường nước màu xanh lam bao
trùm trên đỉnh đầu hai người, chạm phải đấu khí màu trắng của Phỉ Bích, đột
nhiên rào rào như mưa rơi xuống đôi cẩu nam nữ. Tuy vậy bức tường nước kịp
thời xuất hiện cũng giúp cả hai được rảnh tay vài giây, chúng vừa thét lên vừa
chạy ra bên ngoài. Không may trên đường chạy, cây đèn treo trên nóc nhà bỗng
nhiên rơi xuống, bức Đạt Nội Nhĩ phải dừng bước, giơ trường kiếm hất lên đánh
văng cái đèn sang một bên.
Lúc này, Phỉ Bích vừa từ trên nóc nhà nhảy xuống, cùng Hàn Thạc lao về phía
hai người như một con báo săn. Phỉ Bích vốn định đối phó Đạt Nội Nhĩ, đột
nhiên chứng kiến Đạt Nội Nhĩ cả người trần truồng, trên mặt lộ ra một tia bối
rối cùng chán ghét, đảo mắt quay sang Vưu Na đâm tới. Nỏ trong tay Hàn Thạc
lại bắn ra một mũi tên, sau đó hắn tiện tay ném sang một bên. Trong khi Đạt
Nội Nhĩ đánh gẫy mũi tên, thì chủy thủ của Hàn Thạc đã đâm đến, đau đớn vì của
quý bị cắt, Đạt Nội Nhĩ điên cuồng vận hết đấu khí vào một kiếm chém xuống
chuỷ thủ trong tay Hàn Thạc.
- Ọc!
Hàn Thạc phun ra một ngụm máu tươi. Đấu khí của Đạt Nội Nhĩ cuồng mãnh tiến
vào trong cơ thể, mặc dù có Ma Nguyên lực bao bọc, nhưng vẫn không chống đỡ
được, tức khắc loạng choạng lui về phía sau vài bước.
Đạt Nội Nhĩ một kiếm chém tới, thấy Hàn Thạc loạng choạng thối lui, muốn điên
cuồng đuổi giết Hàn Thạc, lại đột nhiên phát hiện trường kiếm trong tay nóng
hổi đỏ bừng, da tay chỗ cầm kiếm đau đớn vô cùng, thất kinh lập tức ném trường
kiếm đi.
- Chạy mau! - Đúng lúc này, Vưu Na hô to một tiếng.
Một con thuỷ long(1) đột nhiên xuất hiện, hung mãnh tiến công Phỉ Bích, chỉ có
điều mỗi một kiếm Phỉ Bích chém ra, thân thể thuỷ long đều bị chặt đứt một
đoạn, chưa kịp rơi xuống đất thì đã biến thành hơi nước. Đạt Nội Nhĩ hung ác
lườm Hàn Thạc, nhưng lại không đuổi theo, tay trái che hạ thân, tiếp tục chạy
ra cửa phòng. Lúc này, Hàn Thạc đã nghe được tiếng bước chân từ xa vọng đến,
trong lòng quýnh lên, vội vàng truy đuổi, cùng lúc đó Phỉ Bích đã phá tan thuỷ
long, cùng truy đuổi với tốc độ rất nhanh.
Hàn Thạc và Phỉ Bích trong lòng biết rõ, nếu vào lúc này không giết chết hai
kẻ này, một khi chúng ra bên ngoài, bọn họ sẽ không còn cơ hội nữa, cho nên
toàn lực giữ chúng trong phòng.
Lúc này, sự sắp xếp lúc trước đã thu được kết quả. Mấy cái chân bàn đặt trước
cửa đã bị Hàn Thạc động thủ. Vưu Na cùng Đạt Nội Nhĩ bởi đang quá vội vã,
không chạy qua từng cái bàn, ngược lại nhảy lên trên mặt bàn, định dùng mấy
cái bàn làm điểm tựa, nhanh chóng ra khỏi phòng. Bỗng chốc, sự tình ngoài ý
muốn bọn chúng đột nhiên phát sinh, vừa đặt chân xuống mặt bàn, chỉ nghe
"cạch" một tiếng, mấy cái chân bàn không chịu nổi đột nhiên gãy hết.
Khí lực vốn không đủ, chúng định mượn lực bay ra, nhưng vì cái bàn sụp đổ làm
cho thân thể mất cân bằng, không mượn được tí lực nào, thân thể cong vẹo theo
cái bàn rồi ngã xuống. Đúng lúc này, Hàn Thạc cùng Phỉ Bích đồng thời chạy
tới, Phỉ Bích một kiếm đâm ra, nhằm tới cả hai. Thân thể vừa mới bình ổn, mắt
thấy đã bị một kiếm của Phỉ Bích khí thế bao trùm, Đạt Nội Nhĩ đột nhiên tóm
lấy Vưu Na, dưới ánh mắt kinh hãi của cô ả, đẩy Vưu Na về hướng thế kiếm của
Phỉ Bích, bản thân hắn không thèm nhìn Vưu Na, quay đầu phóng ra ngoài.
Bất quá, độc phấn được Hàn Thạc bôi lên chuỷ thù, lúc này cuối cùng đã phát
huy công hiệu, Đạt Nội Nhĩ lao ra được hai bước, cước bộ trong giây lát trở
nên nặng ngàn cân, không đợi hắn phản ứng, Hàn Thạc lao nhanh tới, chủy thủ
trong tay vung lên, đã kết thúc tính mạng của Đạt Nội Nhĩ.
Sau khi giết chết Đạt Nội Nhĩ, Hàn Thạc nhìn không gian giới chỉ đeo trên tay
hắn, đưa tay ra tháo, nhưng nghĩ lại hơi mất công. Thời gian cấp bách, Hàn
Thạc chém luôn một dao, chặt đứt ngón tay y, thu lấy không gian giới chỉ ở đầu
ngón tay hắn. Hàn Thạc quay đầu lại đã thấy ngực Vưu Na có rất nhiều vết máu,
xem chừng đã bị Phỉ Bích giết chết.
- Đi! - Hàn Thạc hô khẽ một tiếng, đi tới chỗ Phỉ Bích, cùng lúc này một mùi
hương nhàn nhạt từ Vưu Na tỏa ra, Hàn Thạc hít một hơi cũng không hay biết,
chỉ thấy mắt Phỉ Bích có chút cổ quái, có chút ngây ngốc, hắn liền lên tiếng
thúc giục Phỉ Bích. Giống như đối với Đạt Nội Nhĩ, Hàn Thạc chặt đứt ngón tay
Vưu Na, lấy đi không gian giới chỉ, tiện tay cầm lại cung nỏ bên cạnh khi nãy
ném đi, cùng Phỉ Bích tung người nhảy lên lỗ hổng trên nóc nhà, hai người
nhanh chóng theo đường mái nhà chạy đi.
(1): có lẽ độc giả sẽ hơi thắc mắc vì sao Vưu Na thuộc Hỏa hệ mà lại đánh ra
rồng nước. Nhóm dịch cũng thắc mắc, nhưng nguyên tác là như vậy, tạm thời dịch
theo nguyên tác.