Dùng Phương Pháp Luyện Ma Bảo Luyện Khô Lâu


Người đăng: HắcKê

Đại Ma Vương

Tác giả: Nghịch Thương Thiên

Chương 7: Dùng phương pháp luyện ma bảo luyện khô lâu

Dịch: oIo

Biên dịch: AkiraShiina

Biên tập: donquichotte

Nguồn: truyenyy.com

- Hàn Thạc, khi nghe mọi người nói ngươi đã bị điên thì ta vẫn còn không tin,
bây giờ ngay cả ta cũng tin rằng ngươi thật - sự - điên - rồi! - Kiệt Khắc
thấy Hàn Thạc mặt đầy si mê, còn mạnh miệng nói ra muốn chinh phục Phạm Ny thì
lắc lắc cái cổ béo mập, lắc đầu thở dài nói.

- À, đó là điểm tâm Ba Khắc dùng để nịnh Lỵ Toa đấy mà, ha ha, vận khí chúng
ta thật sự tốt quá, ta còn chưa từng được ăn thức ăn tuyệt vời của bọn quý tộc
bao giờ!

Hàn Thạc nhìn thấy Ba Khắc vội vã rời đi mà không mang theo điểm tâm, thì lập
tức chạy tới, không nói thêm một tiếng nào nữa chộp lấy hai cái hộp đựng điểm
tâm đẹp đẽ, không thèm nghĩ gì bắt đầu chén.

Vừa ăn vừa liên tục tấm tắc suýt xoa:

- Sựt sựt, quả thật ngon quá, cũng không uổng mình bị đánh. Ừm, vừa rồi ăn
của ngươi nửa cái bánh bao, bây giờ ta đền cho ngươi một hộp điểm tâm này, tên
tiểu tử nhà ngươi có lãi lớn rồi!

- Nhưng đó là của Ba Khắc mà?

- Tên tiểu tử này đã bị ta đánh bại, bây giờ đã thuộc về ta!

Kiệt Khắc:

- ......

Lúc này, chính Hàn Thạc trong lòng cũng thấy khá kỳ lạ, cảm giác mình từ sau
khi đến đại lục kì ảo này, bởi vì tu luyện ma công mà sức ăn càng ngày càng
khỏe, tính cách hình như trở nên to gan lớn mật hơn, rõ ràng trước kia có
những chuyện không dám làm, bây giờ chẳng những dám làm mà lại càng ngày càng
có nhiều tham vọng hơn.

- Hàn Thạc! Kiệt Khắc! Lúc này lý ra các ngươi phải đến dọn dẹp vệ sinh trong
phòng thí nghiệm rồi chứ. Bây giờ số tượng đá còn chưa lau chùi sạch hết, nếu
làm hại chúng ta bị phạt thì hai tên tiểu tử thối các ngươi cứ liệu hồn!

Khi hai người Hàn Thạc và Kiệt Khắc vừa mới ăn xong bữa điểm tâm ngon, không
ngừng khen mùi vị tuyệt vời của nó thì bỗng có hai tên tạp dịch lớn tuổi hơn
bọn chúng một tí từ phía sau đi tới, tay xoay xoay chiếc chổi, mồm quát tháo,
thúc giục hai người khẩn trương đi dọn dẹp vệ sinh phòng thí nghiệm.

Hai tên tạp dịch này khoảng hai mươi tuổi, đều cao khoảng hơn một mét bảy, tên
gọi là Bác Cách và Khải Lý. Những năm gần đây thường xuyên ỷ vào sức mình khỏe
hơn để bắt nạt Hàn Thạc và Kiệt Khắc, hơn thế còn đem nhiệm vụ thuộc trách
nhiệm của bọn chúng cưỡng ép hai gã làm, giống như công tác dọn dẹp phòng thí
nghiệm này bây giờ chính là nhiệm vụ chúng phải làm.

- Không đi!

Hàn Thạc không thèm để ý, đã sớm muốn mặc kệ, bây giờ cảm giác thân thể khoẻ
mạnh, vừa mới đánh nhau với Ba Khắc một trận mà chẳng hề bị đau đớn gì nên
lòng tự tin lập tức tăng lên nhiều, thầm nghĩ mình vừa mới ăn xong, bụng còn
no căng, nếu bọn kia không biết thức thời, thì đánh nhau thêm một trận nữa có
lẽ lại giúp tiêu hóa tốt hơn.

- Hừ, không đi? Hàn Thạc, ngươi không phải thật sự trở thành kẻ điên rồi hay
sao mà đến cả những gì Bác Cách đại gia nói cũng dám không nghe? Có muốn ta
đánh cho ngươi tỉnh lại hay không? - Bác Cách nắm tay phải thành quyền, nhìn
chằm chằm Hàn Thạc lạnh lùng cười hỏi.

- Ái a, đau đầu quá!

Hàn Thạc ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất thân thể run rẩy, tạo ra một bộ dáng vô
cùng thống khổ. Kiệt Khắc vốn muốn nghe lời đi dọn dẹp vệ sinh phòng thí
nghiệm, nhưng vừa thấy bộ dạng này của Hàn Thạc thì giật mình, trong lòng hiểu
ra, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích ngóng chờ Hàn Thạc.

- Không cần biết ngươi điên thật hay điên giả, dám không nghe lời ta thì ta
đánh cho đến khi ngươi nghe lời mới thôi!

Một trong hai tên là Khải Lý phát cáu, trực tiếp nhảy liền ba bước tới, tung
chân phải đá vào thân mình của Hàn Thạc đang ngồi xổm.

Đúng lúc này, Hàn Thạc đột nhiên đứng dậy hét to một tiếng "đừng đánh". Chân
phải Khải Lý đá trúng giữa ngực Hàn Thạc, hắn thét lên một tiếng đau đớn, hai
tay ôm chặt lấy chân phải của Khải Lý, dùng sức hất lên. Khải Lý kêu to một
tiếng, thân mình bắn văng sang một bên đâm sầm vào một pho tượng đá, đau đến
mức nghiến răng ken két.

Bác Cách vừa thấy Khải Lý xông về phía Hàn Thạc thì mỉm cười, nghĩ thầm rằng
Hàn Thạc đúng là tự tìm chết, nào đâu biết Hàn Thạc đúng là trúng một cước,
nhưng xem ra Khải Lý còn thảm hại hơn.

- Được lắm, Hàn Thạc ngươi cũng dám đánh trả lại, Bác Cách, chúng ta cùng
lên, hôm nay phải giáo huấn tên tiểu tử này kỹ lưỡng một phen mới được! - Khải
Lý đau đớn kêu lên, lại xông về phía Hàn Thạc, miệng gào to giục Bác Cách cùng
xông lên.

- Ba Khắc ta còn dám đánh, đừng nói hai cái đồ đần độn các ngươi.

Hàn Thạc vẫn ôm đầu kêu đau, nhưng khóe miệng lại thoáng nhếch lên một nụ cười
lãnh khốc.

Đợi khi Khải Lý và Bác Cách đồng thời xông tới, Hàn Thạc vừa kêu đau, lại vừa
vung hai tay hai chân đấm đá loạn xạ, mặc dù hắn bị trúng mấy quyền, mấy cước
kêu "bốp bốp, bùm bụp", nhưng Khải Lý và Bác Cách cũng không khá hơn, tương tự
cũng trúng vài chiêu đấm đá loạn xạ của Hàn Thạc.

Hàn Thạc vốn đã quen bị đánh, cộng thêm ma nguyên dùng phương thức vận hành
"Cố thể" đang cải tạo thân thể của chính mình, bây giờ các đòn đấm đá của hai
gã trên thân thể hắn, hoàn toàn có thể thừa nhận rằng thể lực của hắn dường
như trở nên rất tốt. Sau một hồi đấm đá loạn xạ, trên mặt Khải Lý và Bác Cách
nổi lên u xanh cục đỏ, thoạt nhìn còn nhếch nhác hơn nhiều so với Hàn Thạc.

Ba tên tạp dịch trên đường cái đánh nhau tùm lum không theo một chương pháp
nào. Càng đánh, cả người Khải Lý và Bác Cách càng ngày càng đau, khí lực càng
ngày càng yếu. Hàn Thạc trên người hơi đau đớn một chút, nhưng lại cảm giác
rất thoải mái, như là có khí lực sử dụng chưa hết, càng đánh càng sướng, cuối
cùng không thể ngờ lại là Hàn Thạc đuổi đánh Khải Lý và Bác Cách, làm hai gã
phải bỏ chạy trối chết.

- Ha ha ha, đánh nhau một trận thật sảng khoái. Kiệt Khắc, từ nay về sau
chúng ta không phải làm công việc của Khải Lý và Bác Cách nữa, nếu bọn chúng
còn dám bắt nạt ngươi thì ngươi nói cho ta biết, ta sẽ đánh cho bọn chúng thừa
sống thiếu chết thì thôi!

Tiểu mập mạp Kiệt Khắc lúc này sùng bái nhìn Hàn Thạc, lắc lắc tay Hàn Thạc
rồi cười ha ha nói:

- Hàn Thạc, ngươi bây giờ lợi hại quá, chỉ một mình mà đánh cho hai gã đó
phải thua chạy, ngươi làm sao làm được vậy?

Chỉ tay vào ngực, Hàn Thạc hãnh diện nói:

- Bởi vì ta có một trái tim dũng cảm!

Mấy ngày tiếp theo, đầu Hàn Thạc cũng không còn đau nữa, mà Ba Khắc không biết
vì nguyên nhân gì cũng không lập tức tìm Hàn Thạc báo thù. Hàn Thạc và Kiệt
Khắc cũng không làm nhiệm vụ của hai tên Khải Lý và Bác Cách nữa, mà bọn này
bây giờ cũng không dám nói ra chuyện lần trước hai người đánh không lại một
mình Hàn Thạc, đành phải tự mình thực hiện những công việc mà bọn chúng phải
làm.

Bây giờ, buổi sáng có Tiểu Khô Lâu hỗ trợ đổ rác, hơn nữa không cần làm thay
những công việc của Khải Lý và Bác Cách, Hàn Thạc đột nhiên thoải mái hơn rất
nhiều. Trong khoảng thời gian này, Hàn Thạc cũng không tiếp tục nhờ Kiệt Khắc
trợ giúp "mượn" sách ma pháp khác nữa, thành thật nghiên cứu bản “Vong Linh ma
pháp cơ bản” kia, chuẩn bị trước tiên củng cố vững chắc nền tảng của mình.

Thông qua những nghiên cứu “Vong Linh ma pháp cơ bản” trong khoảng thời gian
này, Hàn Thạc hiểu được rằng tinh thần lực của vô cùng yếu ớt nên mỗi ngày đều
bỏ một khoảng thời gian trở về căn nhà gỗ nhỏ, tập trung tinh thần lực bắt đầu
minh tưởng. Tiểu Khô Lâu là một sinh vật Hắc Ám nhỏ yếu nhất của một thời
không khác, trí lực thấp kém chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh của người triệu
hoán mà hành động. Theo mệnh lệnh của Hàn Thạc, Tiểu Khô Lâu ban ngày vẫn chờ
ở bên trong, chỉ có đêm khuya mới chiếu theo mệnh lệnh đi đổ rác.

Buổi tối hôm nay, sau khi trở lại căn nhà gỗ nhỏ, trong khi đang định minh
tưởng như thường lệ thì đột nhiên nhớ tới lão thần kinh Sở Thương Lan có lưu
lại trong đầu của mình một số ký ức liên quan đến việc luyện chế ma bảo huyền
bí, nghĩ thầm rằng mình tu luyện ma công, giờ đây học tập thêm Vong Linh ma
pháp, dù thuộc về hai thế giới, nhưng đều theo đường tà ác, lại tựa hồ có chỗ
tương tự như nhau, không biết có thể dùng kết hợp với nhau được hay không.

Trong khi Hàn Thạc nhíu mày bắt đầu chăm chú nhớ lại, thì phát hiện mặc dù ký
ức do Sở Thương Lan lưu lại rất nhiều, nhưng khi hồi tưởng phần lớn những ký
ức đó chỉ có một loại cảm giác mông lung, giống như nhìn vật qua một tờ giấy
mỏng, không thể thấy rõ toàn bộ.

Hồi tưởng mất đến nửa ngày thì đột nhiên nhớ ra một loại phương pháp luyện chế
ma bảo, Hàn Thạc nghĩ mình học tập Vong Linh ma pháp thời gian quá ngắn, đến
bây giờ cũng chỉ là triệu hồi ra một tên khô lâu nhỏ yếu, đã thế thì trước
tiên dùng Tiểu Khô Lâu thử xem sao.

Luyện chế ma bảo thì điểm quan trọng trước hết là tài liệu luyện chế. Dù sao
cũng chỉ là thí nghiệm chơi, Hàn Thạc liền đem Tiểu Khô Lâu làm tài liệu
chính, thêm một ít các loại phế phẩm như máu tươi vô dụng của ma thú cấp thấp,
xương vụn, đuôi rắn mối vứt lỏng chỏng trong kho tạp phẩm, làm thành tài liệu
phụ trợ luyện ma bảo.

Một vài ma bảo đặc thù phải dùng tài liệu phi thường ngặt nghèo và phức tạp,
trên thế giới này cũng không biết có hay không. Hàn Thạc mặc kệ, tùy theo ý
của mình gom góp các loại tài liệu luyện chế ma bảo. Nghĩ là làm, hắn đứng dậy
trở về phòng thí nghiệm, từ trong phòng lấy ra một cái thùng đựng nước nhỏ
không ai sử dụng, còn có thêm một số tài liệu hắn cũng không biết tên mà các
đệ tử Vong Linh ma pháp không dùng hết nữa.

Hàn Thạc lợi dụng đêm dài yên tĩnh, lấm la lấm lét quay trở về nhà gỗ nhỏ. Hắn
cẩn thận đóng cửa lại, đặt thùng nước nhỏ xuống đất rồi đầu tiên bỏ Tiểu Khô
Lâu vào bên trong thùng, tiếp đó ném vào thêm một ít tài liệu linh tinh như
máu tươi của ma thú cấp thấp, xương vụn, đuôi rắn mối, sau đó quấy trộn các
thứ trong thùng với nhau. Bên trong chiếc thùng gỗ có đủ các loại đồ vật nằm
chung một chỗ, thoạt nhìn đủ mọi màu sắc rất là khó coi, Tiểu Khô Lâu chỉ lộ
ra mấy cái xương đầu, mờ mịt chẳng biết đã xảy ra chuyện gì.

Hàn Thạc nhắm mắt lại, suy nghĩ trong chốc lát, chậm rãi ôn lại kiến thức về
luyện chế ma bảo của Sở Thương Lan một lần. Luyện chế Ma bảo ngoại trừ các
loại tài liệu còn cần bố trí trận pháp đặc thù, hơn nữa phải dùng cái cơ bản
của tu ma giả là ma nguyên lực dựa theo phương pháp đặc thù luyện chế trong
khoảng vài ngày hoặc vài tháng, đặc biệt một số ma bảo cường đại thậm chí phải
luyện vài năm.

Đương nhiên Hàn Thạc trước mắt cũng không có khả năng làm được điều này. Hàn
Thạc tìm được một phương pháp luyện chế đơn giản nhất, từ kho tạp phẩm tìm
được bảy đoạn bạch cốt chẳng biết của ma thú nào bị bỏ lại, dựa theo phương
thức "Âm ma ngưng nguyên trận" cắm các thanh cốt thứ (1) ở bên trong thùng gỗ.

Theo ký ức của Sở Thương Lan, "Âm ma ngưng nguyên trận" là một loại tu ma trận
pháp, phương pháp chính xác là đầu tiên luyện chế ra bảy bổn mạng Âm Ma, dùng
bảy Âm Ma lập thành trận pháp, sử dụng ma nguyên của người luyện chế rót vào
trong đó, bảy Âm Ma sẽ y theo trận pháp giúp ma nguyên của người luyện chế
ngưng tụ vững vàng trong trận pháp, từ từ từng chút một hòa tan tài liệu luyện
chế ma bảo, đưa nó thẩm thấu vào trong tài liệu chính, dựa vào sự giúp đỡ của
ma nguyên lực luyện chế trong vòng sáu sáu ba mươi sáu ngày, ma bảo coi như là
hoàn thành.

Muốn luyện chế Âm Ma thì trước hết phải có Âm Linh là một người bị chết oan,
sau đó thi thể được chôn tại nơi tuyệt âm, nếu hồn phách không muốn rời đi mới
có thể trở thành Âm Linh. Âm Linh muốn luyện thành Âm Ma lại cần có một vài
phương pháp đặc thù, Hàn Thạc bây giờ tất nhiên là không làm được.

Hắn trực tiếp cắm bảy thanh cốt thứ ở bên trong thùng gỗ làm vật thay thế Âm
Ma, sau đó ở bên trong thùng gỗ, cố gắng đưa ma nguyên lực lưu chuyển đến ngón
giữa tay phải, cắm mạnh ngón tay vào giữa trung tâm của bảy thanh cốt thứ cắm
dựng đứng đó. Bảy thanh cốt thứ mặc dù chỉ là vật thay thế, nhưng vì phương
pháp bố trí chính xác, nhờ đó cũng có thể hấp thu một ít ma nguyên.

Cứ như vậy qua không biết qua bao nhiêu lâu, đột nhiên trên mặt nước ở vùng
trung tâm của bảy thanh cốt thứ bỗng xuất hiện bảy dòng chảy cỡ nhỏ.

Hàn Thạc vừa thấy bảy dòng chảy này xuất hiện thì đột nhiên buông lỏng tinh
thần, biết rằng chính mình làm loạn lung tung mà không ngờ lại thành công, mặc
dù không rõ ràng lắm Tiểu Khô Lâu cuối cùng sẽ thành hình dạng gì nhưng Hàn
Thạc cũng yên tâm, minh tưởng một lúc rồi từ từ ngủ say lúc này không biết.


Đại Ma Vương - Chương #7