Người đăng: HắcKê
Chương 61:Tai bay vạ gió
o0o
Bên trong thương hội Bố Tư Đặc có một tòa giả sơn, trên đó nước chảy róc rách,
khung cảnh vừa tao nhã vừa tráng lệ, có một lối đi lát đá cuội nối thông toàn
bộ dãy lầu. Trên đường đi vào, thỉnh thoảng lại thấy một đám hộ vệ tay cầm
trường kiếm hoặc trường thương đi qua, xem chừng thương hội này được bảo vệ
rất nghiêm ngặt.
Khi còn ở thành Ba Nhĩ Tát Trạch, Hàn Thạc cũng đã từng nghe qua thương hội Bố
Tư Đặc, biết công việc chủ yếu của thương hội này là buôn bán, nói một cách
đơn giản là lợi dụng các cửa hiệu ở khắp nơi trên toàn đế quốc của mình thu
mua hàng hóa và nguyên liệu đặc trưng của mỗi vùng, sau đó đưa sang các vùng
không có để thu lợi nhuận nhờ ăn chênh lệch.
Lô vũ khí cùng dược liệu thu được ở Đa La trấn đưa tới thương hội này đương
nhiên là có thể xử lý thỏa đáng, vì thế Hàn Thạc tới tìm Phú Tân Ân chắc chắn
là tìm không nhầm người.
Xuyên qua ba hành lang, đi thêm một lúc chừng vài phút, khi Hàn Thạc vừa cảm
khái thương hội này quả nhiên rộng lớn, tiểu thư của thương hội Bố Tư Đặc kia
đã dừng lại bên ngoài một tòa lầu.
- Pháp Mã, ngươi đi gọi Phú Tân Ân đến đây, Cổ Ngải Tư, ngươi đứng canh ngoài
cửa. Còn người tên Bố Lai Ân kia, theo ta vào.
Nữ tử ấy đứng trước cửa tòa lầu nhìn hai bên một lúc, rồi phân phó cho hai vệ
sỹ tráng kiện đi đằng sau.
Hàn Thạc không nói nhiều, gật đầu theo sau nữ tử tiến vào. Bên trong phòng
trang trí tráng lệ, thảm trải sàn là loại thượng hạng hết sức mềm mại, trên
tường treo mấy bức họa nhìn qua là biết giá trị liên thành, giữa phòng là đại
sảnh rất lớn, ở giữa đại sảnh có một cái bàn hình tròn, xung quanh đặt mấy cái
ghế.
Nữ tử kia bước vào, tự mình tìm một chiếc ghế ngồi xuống, sau đó cau mày không
nói một lời dường như là đang suy nghĩ cái gì đó. Vài sợi tóc màu nâu xõa trên
vầng trán trắng ngần, nhìn nàng chau mày lại càng thêm vẻ tuyệt mỹ, bớt đi vài
phần kiêu ngạo và thêm vài phần ưu sầu.
Nàng không mời, Hàn Thạc cũng chẳng khách khí, kéo một cái ghế ngồi xuống,
điềm nhiên đưa mắt đánh giá bố trí chung quanh đại sảnh như không có việc gì,
luôn tiện ngắm nàng vài lần.
Một lát sau, gã mập Phú Tân Ân đã cười vẻ nịnh bợ bước vào, hắn khép cửa lại,
bước nhanh tới khom người đối diện với nữ tử hành lễ:
- Phỉ Bích tiểu thư có thể bình an trở về, thật là tốt quá!
- Ừ, người này tìm ngươi, nói là muốn cùng ngươi bàn chuyện làm ăn, đúng lúc
ta cũng phải tìm ngươi thương lượng chút chuyện nên đưa hắn tới đây luôn. -
Phỉ Bích gật đầu nói với Phú Tân Ân.
Phú Tân Ân trên mặt nở nụ cười nghề nghiệp, quay lại phía Hàn Thạc nhiệt tình
hỏi:
- Ha ha, thì ra là Bố Lai Ân, lần trước ở U Ám sâm lâm, ta với ngươi may mắn
mới chạy thoát khỏi độc thủ của cự ma, ta còn tưởng rằng từ nay về sau sẽ
không còn được gặp lại ngươi, không ngờ ta vừa mới trở về đế quốc chưa được
mấy ngày, ngươi đã tìm ta rồi, ngươi lần này đến tìm ta, định bàn chuyện làm
ăn gì đây?
- Ta có ít hàng hóa, bất quá lai lịch có chút không trong sạch, không biết
ngươi có sẵn lòng thu mua không?
Hàn Thạc thấy Phỉ Bích ở bên cạnh, vốn không định nhiều lời, sau lại nghĩ ngay
cả Phú Tân Ân tựa hồ cũng chịu sự điều khiển của nàng, xem ra cũng không có gì
phải giấu diếm, vì vậy liền nói thẳng vào vấn đề.
- Ha ha, tuyệt đối không có vấn đề, đã tới thương hội chúng ta cái gì không
sạch sẽ cũng biến thành sạch sẽ, ngươi cứ yên tâm đi!
Phú Tân Ân quay đầu nhìn Phỉ Bích, đợi sau khi Phỉ Bích khẽ gật đầu, mới quay
lại nói với Hàn Thạc.
Đã như vậy, Hàn Thạc cũng không giấu giếm, phóng ra một đạo tinh thần lực, từ
trong không gian giới chỉ đem ra mười ba chiếc túi đặt giữa phòng, rồi nói:
- Là mấy thứ này, ngươi xem đáng giá bao nhiêu kim tệ?
Phỉ Bích nãy giờ vẫn lạnh lùng ngồi ở đó, vừa thấy Hàn Thạc đem đồ vật ra, đôi
mắt sắc liếc một cái, đột nhiên mở miệng nói:
- Mấy thứ này, hẳn là là đến từ Đa La trấn, xem mấy chiếc túi này to lớn phi
thường, chắc chắn là đồ mà kỵ binh thú lang nhân chuyên dùng để chứa đồ cướp
bóc, chẳng lẽ là ngươi đoạt lấy từ trong tay kỵ binh thú lang nhân?
Hàn Thạc kinh ngạc liếc nhìn Phỉ Bích, thầm nghĩ cặp mắt nữ tử này quả nhiên
tinh tường, chỉ nhìn thoáng qua vậy mà đoán được nguồn gốc rõ ràng, không hổ
là tiểu thư của thương hội Bố Tư Đặc. Gật đầu, Hàn Thạc cũng không giấu diếm,
mỉm cười nói:
- Không sai, mấy thứ này chính là ta đoạt từ trong tay kỵ binh thú nhân lang.
Những lời này của Hàn Thạc vừa thốt ra, Phỉ Bích vốn đối với hắn hết sức lãnh
đạm bỗng nhìn chằm chằm đánh giá hắn một hồi, sau đó mới kinh ngạc mở miệng
hỏi:
- Ngươi nói mấy thứ này là ngươi đoạt được từ tay kỵ binh thú nhân lang?
- Tiểu thư, Bố Lai Ân đúng một ma kiếm sĩ lợi hại phi thường, lúc trước một
mình hắn đã đánh đuổi toàn bộ cự ma vây công ta ở U Ám sâm lâm.
Phú Tân Ân mắt thấy Phỉ Bích tựa hồ hoài nghi thực lực Hàn Thạc, lập tức giải
thích với Phỉ Bích.
Nghe Phú Tân Ân nói vậy, Phỉ Bích tựa hồ càng bất ngờ, đôi mắt sắc bén dò xét
trên người Hàn Thạc. Bị ánh mắt này của nàng săm soi, ngay cả Hàn Thạc cũng có
cảm giác căng thẳng, dường như mọi bí mật trong lòng đều bị nhìn thấu.
Đằng hắng một tiếng, Hàn Thạc cười gượng nói:
- Mấy thứ này, cũng không phải một mình ta đoạt từ trong tay kỵ binh thú nhân
lang, bất quá hiện do ta phụ trách, ta nghĩ bây giờ các ngươi nên xem xét một
chút, sau đó nói cho ta một cái giá hợp lý, chúng ta nhanh chóng hoàn thành vụ
làm ăn này.
- Được rồi, Phú Tân Ân ngươi xem xét mấy món đồ này đi. - Phỉ Bích gật đầu
nói, nhìn Hàn Thạc có chút kỳ quái, tựa hồ không ngờ Hàn Thạc trung thực như
vậy, thừa nhận không phải hắn một mình đoạt được đồ.
Đột nhiên lúc này một thanh âm cực nhỏ lọt vào tai Hàn Thạc, nó như là tiếng
trường kiếm được rút từ từ ra khỏi vỏ. Hắn trong lòng cả kinh, sắc mặt thoáng
biến đổi, ngẩng đầu nhìn lên góc tối trên mái nhà cất giọng lạnh lùng:
- Ai ở trên kia?
Lời này vừa nói ra, Phỉ Bích cùng Phú Tân Ân hai người lập tức biến sắc, bất
quá không đợi bọn họ kịp phản ứng, ba mũi tên đã phá không mang theo một tiếng
rít sắc nhọn từ mái nhà bay về phía ba người.
Hàn Thạc vốn trong lòng giận dữ, còn tưởng rằng Phú Tân Ân với Phỉ Bích muốn
giết người đoạt hàng, bất quá đến lúc hắn phát hiện ba mũi tên phân biệt bắn
về phía ba người mới biết không phải như thế.
Nghe thanh âm xé gió sắc nhọn của ba mũi tên hiển nhiên biết vô luận là lực
đạo hay tốc độ đều rất kinh người, rõ ràng do cao thủ dày dạn phóng ra. Trong
lúc khẩn yếu quan đầu, Hàn Thạc vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, nhanh chóng ngã ra
phía sau tránh khỏi mũi tên bắn về phía hắn, đồng thời tay phải đã rút ra
thanh chủy thủ, bổ mạnh vào mũi tên nhắm vào Phú Tân Ân.
Một tiếng "cạch" vang lên, mũi tên gãy làm đôi, cánh tay phải cầm chủy thủ của
Hàn Thạc dưới sức ép quá mạnh đó cũng cảm thấy tê dại. Điều này khiến hắn hiểu
được lực đạo của mũi tên mãnh liệt vô cùng, nếu là người thường cánh tay sớm
đã gãy lìa rồi.
"Soạt!"
Phỉ Bích vẻ mặt hoảng hốt, đột nhiên chạy qua bên cạnh Hàn Thạc, chiếc ghế
nàng ngồi lúc này đã bị mũi tên xuyên qua, còn đủ dư lực xuyên tiếp qua tấm
thảm trải nhà cắm thẳng xuống nền đất rắn, một mũi tên này uy lực mãnh liệt ra
sao có thể tưởng tượng ra.
- Có thích khách, có thích khách!
Đúng lúc này, Phú Tân Ân đột nhiên hét lên một tiếng, dùng lực đẩy mạnh Hàn
Thạc về phía Phỉ Bích, miệng hô lớn:
- Bố Lai Ân, mau cứu tiểu thư nhà chúng ta, chỉ cần ngươi cứu được tiểu thư,
ta sẽ đưa thêm cho ngươi năm trăm kim tệ, ta cầu xin ngươi đó.
Xem ra Phú Tân Ân đã sớm biết Hàn Thạc không phải thuộc loại người anh hùng
cứu mỹ nhân, vào thời điểm mấu chốt, điều đầu tiên nhớ tới là dùng kim tệ để
cầu cứu Hàn Thạc.
Ngay khi tiếng thét chói tai của Phú Tân Ân vừa phát ra thì trên nóc nhà vang
lên ba tiếng rõ ràng "roạt roạt roạt". Âm thanh vừa vang lên liền xuất hiện ba
bóng đen cầm ba thanh kiếm màu xanh lục, nhằm đầu Phỉ Bích cùng Hàn Thạc chém
xuống, cảm giác lạnh buốt xương này khiến Hàn Thạc cảm thấy da thịt khó chịu
như là bị kiếm phong cắt xuyên qua.
Đấu khí màu xanh lục, đây là ba Cao Cấp Kiếm Sĩ!
Hàn Thạc hiểu được với thực lực của hắn, chỉ cần một Cao Cấp Kiếm Sĩ cũng đã
khó đối phó, một lúc giáp mặt ba Cao Cấp Kiếm Sĩ chắc chắn chỉ có đường chết.
Xem ra mục đích của ba kẻ này rất rõ ràng, đó là giết chết toàn bộ người trong
phòng. Lúc này muốn chạy cũng khó, lối thoát duy nhất là cố cầm cự chờ viện
binh đến.
Ma Nguyên Lực lưu chuyển rất nhanh, cơ thể Hàn Thạc đột nhiên di chuyển, hắn
vốn đang ở phía sau Phỉ Bích bỗng chốc ở ngay trước mặt nàng. Hàn Thạc đưa tay
nắm lấy tay phải của Phỉ Bích kéo mạnh nàng vào lòng sau đó nhào tới nấp sau
chiếc bàn.
Tiếng "bùm bùm" dữ dội từ mặt trên chiếc bàn truyền đến, chiếc bàn kiên cố
trên đầu Hàn Thạc bỗng chốc bị phân thành mấy mảnh. Ba đạo kiếm phong sau khi
chém vỡ chiếc bàn tiếp tục hướng phía Hàn Thạc và Phỉ Bích đâm tới.
Lúc này Hàn Thạc đã niệm xong Vong Linh chú ngữ, Tiểu Khô Lâu cầm cốt đao cũng
đã hiện hình trong không trung nhắm thẳng một tên thích khách vọt tới, Hàn
Thạc ở dưới bàn đưa tay trái lên, mũi tên trong ống tay áo đột nhiên nhắm một
tên thích khách lao vút đến.