Tác Dụng Của Khô Lâu Chiến Sĩ


Người đăng: HắcKê

o0o

- Vong Linh chiến sĩ hạ xuống, theo sự kêu gọi của Hắc Ám sứ giả, hiển thị sự
tồn tại của ngươi đi!

Hàn Thạc đang chạy về hướng đường thông đạo, đột nhiên ngâm lên câu chú ngữ ma
pháp.

Một khô lâu chiến sĩ hết sức bình thường theo lời chú ngữ của Hàn Thạc hạ
xuống, xuất hiện phía sau trong đường thông đạo. Hàn Thạc vừa thấy khô lâu
chiến sĩ xuất hiện, lập tức tập trung tinh thần phát ra hiệu lệnh "Đoạt lấy đồ
vật".

Khô lâu chiến sĩ này hoàn toàn không phải là tiểu khô lâu do Hàn Thạc dùng ma
công luyện ra, rõ ràng tốc độ và sức mạnh của nó còn kém tiểu khô lâu một
khoảng cách, trong quá trình di động thân hình còn phát ra tiếng xương cốt ma
sát vào nhau cọt kẹt.

Bên trong học viện ma vũ Ba Bỉ Luân, tiểu khô lâu đen tuyền có bảy cây gai
xương đã gây ồn ào quá nhiều. Nếu như để cho người ta biết được tiểu khô lâu
này chính do Hàn Thạc gọi ra, hẳn sẽ nhiều chuyện phiền toái xảy đến. Vì thế
Hàn Thạc không dám để cho tiểu khô lâu xuất hiện ở đây lúc này.

- Mọi người nhanh lên, nếu không toàn bộ đồ vật sẽ bị người khác đoạt chạy
mất!

Lẩn vào trong mọi người, bao gồm cả Ngải Lâm của Quang hệ, khi phát hiện được
đoàn người Hàn Thạc lao thẳng đến, lập tức quát lên một tiếng thánh thót đến
liền.

Còn phía Vong Linh hệ bên này, mấy người Phạm Ny và Lị Toa vừa thấy Hàn Thạc
bất ngờ gọi ra một khô lâu chiến sĩ, trước hết hơi hơi lặng đi, sau đó đột
nhiên tỉnh lại, vẻ mặt ai nấy đều có mấy phần vui mừng, bắt đầu gọi khô lâu
chiến sĩ xuất hiện.

Đột nhiên, cả chục khô lâu chiến sĩ do mấy người Phạm Ny và Lị Toa gọi ra,
theo sự điều khiển bằng tinh thần của bọn họn, liền chìa những cánh tay xương
xẩu nhặt lấy túi đồ thật lớn trên mặt đất.

Vật tư bên dưới cái miệng to lớn của lang kỵ binh đều do thu gom được. Khi
lang kỵ binh nửa người nửa thú này chết đến, hiện nay tự nhiên trở thành vật
vô chủ, đương nhiên ai lấy được trước sẽ thuộc về người đó. Về phía Hàn Thạc,
các khô lâu chiến sĩ vốn có sức chiến đấu rất kém, lần này tính ra cũng đã
phát huy được tác dụng. Cả chục khô lâu chiến sĩ tuy tốc độ chậm chạp, nhưng
cuối cùng mỗi khô lâu chiến sĩ đều bắt được một túi đồ to.

Cả Hàn Thạc và Phạm Ny, Lị Toa, thân là chủ nhân đi theo sau, tự nhiên cũng
không chút nhàn rỗi, trong tay mỗi người đều nắm một túi to, Hàn Thạc còn đoạt
thêm bốn túi to nữa, vẻ mặt đầy đắc chí cười vang.

Vật tư do lang kỵ binh lưu lại trong thông đạo, đoàn người Hàn Thạc lấy được
tám phần, còn lại hai phần do những người khác lấy được. Các loại vũ khí khôi
giáp và dược liệu trong Đa La trấn đều là những vật tư có giá rất cao, nếu như
có thể lấy được hàng hóa của đế quốc, nhất định có thể tìm được thù lao rất
hậu hĩnh.

Sau khi điều khiển các khô lâu chiến sĩ, từng người từng người được an bài tốt
rồi, Hàn Thạc nhìn lại Phạm Ny cười nói:

- Phạm Ny lão sư, có những thứ này rồi, lại thêm mấy thứ chúng ta thu được
trong cánh rừng dày u ám, ta nghĩ sau khi quay về đến học viện ma vũ Ba Bỉ
Luân, Vong Linh hệ chúng ta nhất định có thể khiến cho toàn trường phải nhìn
chúng ta với cặp mắt khác.

Lúc này, tâm tình Phạm Ny cũng rất tốt, sớm quên đi sự vô lễ trước đó của Hàn
Thạc, khuôn mặt đầy vẻ vui mừng hoan hỉ, đôi mắt sáng rực liếc nhìn Hàn Thạc,
nhẹ giọng nói:

- Không nhất định đâu, những thứ này có thể là của hàng buôn trong Đa La
trấn, tuy hiện giờ chủ của những hàng buôn trong Đa La trấn đã chết hoặc trốn
chạy, nhưng nếu để đế quốc biết được nguồn gốc của những vật này, nhất định sẽ
bị tịch biên mất.

Lo lắng của Phạm Ny không phải không có lý, Hàn Thạc nghĩ qua một lát, đột
nhiên nhớ đến ở trong U Ám Sâm lâm đã gặp được Phú Tân Ân. Khi hai người đã
chia tay rồi, Phú Tân Ân còn lưu lại một tấm giấy cho Hàn Thạc, để Hàn Thạc có
thể tìm được hắn làm ăn. Phú Tân Ân này là thương nhân của đế quốc Bối Tư Đặc,
nếu tìm được hắn hẳn sẽ có được phương pháp giải quyết thỏa đáng.

Nghĩ đến người này, Hàn Thạc tự tin mỉm cười với Phạm Ny nói:

- Phạm Ny lão sư, người không cần phải lo lắng, chỉ cần có thể quay về đế
quốc bình an, nhưng đồ này ta có biện pháp xử lý được, chắc chắn sẽ không để
lộ ra chút sơ hở nào.

Phạm Ny kinh ngạc nhìn Hàn Thạc, sau đó lúc lắc đầu cảm khái nói:

- Bố Lai Ân, ta phát hiện ta càng lúc càng nhìn không ra được ngươi, trên
người ngươi rốt cuộc ẩn giấu bí mật nhiều ít, ngươi làm sao có biện pháp xử lý
những vật tư này chứ?

Cười hề hề, Hàn Thạc đáp lại:

- Những chuyện này sau rồi hãy nói, ta nghĩ chúng ta bây giờ việc quan trọng
nhất cần làm, chính là suy nghĩ làm cách nào rời khỏi nơi đây, nhanh chóng
quay về đế quốc.

Trong khi Hàn Thạc nói chuyện với Phạm Ny, mấy người trong đoàn, bao gồm cả
mấy người Cát Ân Ba Khắc thuộc hệ Vong Linh kia cũng đã từ xa quay về. Thấy
được những người này vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm, Hàn Thạc liền biết được mấy thú
nhân kia chắc hẳn đã bị giết chết rồi.

Quả nhiên, mấy người trong đoàn kia vừa đến, lập tức đắc ý nói:

- Mọi người yên tâm đi, mấy con thú người kia đều không thoát khỏi được, cuối
cùng chúng ta tạm thời có thể yên tâm được rồi.

Mấy người nói chuyện giữa chừng, đột nhiên kinh dị nhìn khắp chung quanh, la
lên:

- Ồ, chuyện gì xảy ra ở đây vậy?

Chỉ thấy trong đường thông đạo lúc này ngoại trừ thi thể của những con sói lớn
và lang kỵ binh nửa người nửa thú ra, tất cả những túi tiền đều được những
người có mặt ở đó phân chia, nhất là phía bên Hàn Thạc và Phạm Ny, cứ xếp hàng
một khô lâu chiến sĩ giữ một túi tiền to lớn, rõ ràng nhìn càng thêm bắt mắt.

Phạm Ny hơi hơi xấu hổ, há miệng ra lại không biết nói sao cho lọt. Cuối cùng,
trong lòng quýnh lên, không khỏi trừng mắt Hàn Thạc một cái, ý muốn Hàn Thạc
ra mặt đối đáp.

Làm như không có chuyện gì bước lên mấy bước, khuôn mặt Hàn Thạc không một
chút xấu hổ, tiện tay thảy hai túi đồ ra, tiếp đón mấy người từ xa mới quay
về, nhìn thẳng vào các dũng binh chiến sĩ và ma pháp sư cười nhẹ lên tiếng:

- Đây đều là chiến lợi phẩm, các vị dũng sĩ hãy tới chọn lấy cho mình chút gì
đi, mọi người đều muốn chia tay lập tức, nhưng chúng ta vừa mới cùng nhau đánh
lui thú nhân, những vật này là chúng ta hẳn cũng nên giữ lại làm kỷ niệm về
trận chiến đấu.

- Được, được đó!

Cả chục người vừa mới mạo hiểm trở về nghe thấy Hàn Thạc nói vậy, liền cũng
nhau cất tiếng hoan hô, từng người hưng phấn chạy đến, bắt đầu chọn lựa những
vật tư trong các túi tiền một cách thuần thục.

Bỉ Kỳ Nhĩ và mấy người Quang hệ của học viên, vốn cũng tính tham dự vào hàng
ngũ này, bất quá bọn hắn nhìn thấy mấy người Ngải Lâm, trong tay cũng có những
túi đồ to lớn như vậy, hơi hơi giật mình, sau đó liền quay về phía Ngải Lâm.

- Tiểu tử, ngươi thật sự là một bằng hữu tốt, từ nay về sau nếu như có điều
gì cần đến chiến lang dũng binh đoàn chúng ta thì cứ tự nhiên nói ra.

- Ha ha, ta rất hân hạnh làm bạn với những bằng hữu như các vị, nếu như sau
này các vị muốn sắp xếp dược vật gì, có thể tìm ta.

- ................

Sau khi những người này đã chọn xong đồ vật, ai nấy đều cười tươi chuyện trò,
từng người đều ghi lại phương thức liên hệ trên những tấm giấy, đưa đưa đến
cho Hàn Thạc.

- Phạm Ny lão sư, những vật phẩm này sao Bố Lai Ân lại cho bọn như vậy?

A Tây Na, một học viên thuộc Vong Linh hệ, vẻ mặt đau đớn nhìn thấy Hàn Thạc
mở những túi lớn ra, hổn hển lên tiếng.

- Việc hắn làm hoàn toàn chính xác, nếu như toàn bộ những vật tư này bị chúng
ta lấy hết, những người này không có được một chút lợi ích nào, bọn chúng chắc
chắn sẽ đem những chuyện này bẩm báo về cho đế quốc biết, có lẽ bọn chúng giận
dữ sẽ sinh ra lòng muốn cướp lấy, thế thì sẽ rất phiền phức cho chúng ta đó.

- Bây giờ Bố Lai Ân đem một phần nhỏ đưa ra cho bọn chúng tùy ý lựa chọn,
chính là kéo bọn chúng cùng nhúng chàm, để bịt chặt miệng của những người này.
Bọn chúng không có không gian giới chỉ, lại không có biện pháp điều khiển
những khô lâu chiến sĩ để làm những việc cực khổ như chúng ta, căn bản không
cách nào mang quá nhiều vật tư, thế thì cuối cùng lợi ích to lớn nhất vẫn là
chúng ta như trước, hắn còn đạt được tình hữu nghị với những người mạo hiểm
này, bây giờ Bố Lai Ân đúng là càng lúc càng lợi hại rồi!

Cặp mắt đẹp đẽ của Phạm Ny liên tục nhìn vào những người mạo hiểm này đang
chuyện trò vui vẻ với Hàn Thạc, giải thích cho A Tây Na bên cạnh được hiểu rõ.

- Hắn bây giờ càng lúc càng thần bí rồi, thật không biết hắn học được những
tri thức bát nháo này từ nơi đâu, hơn nữa tri thức của hắn thật sự hữu dụng!

Lị Toa nhìn Hàn Thạc, nghĩ đến những bí quyết dưỡng ngực hắn dạy cho mình,
không khỏi cảm khái thấp giọng nói.

- Được rồi, mọi người đều đã chọn lựa được những vật tốt, chúng ta lúc này
chia tay thôi, từ nay về sau nếu như có chuyện gì phiền chỗ các vị, ta nhất
định sẽ không khách khí đâu. Ha ha ha!

Đứng ở một bên, Hàn Thạc cười nhìn mọi người hân hoan, bốn cái túi lớn trên
người hắn cơ bản đã không còn gì cả.

Những dũng binh mạo hiểm này, ai nấy đều ít nhiều lấy được một số vật, đưa mắt
nhìn Hàn Thạc càng thích thú, cuối cùng mọi người nói mấy câu khách khí một
lượt, từng người từng người bắt đầu rời đi. Còn phía mấy người Bỉ Kỳ Nhĩ, đi
về phía Phạm Ny nói mấy câu cảm tạ, rồi cũng nhấc những vật tư rời đi.

Đợi cho đến khi chỉ còn lại mấy người trong đoàn của Hàn Thạc, Cát Ân mới ảo
não nói:

- Sớm biết vậy ta cũng ở lại rồi, nếu chúng ta không đi, mấy túi đồ trong tay
những người thuộc Quang hệ khẳng định là ở trong tay bọn ta rồi.

Nhìn thấy vẻ buồn phiền của Cát Ân, Phạm Ny không hề tỏ ra điểm nào, thời điểm
này đột nhiên phát hiện một người vĩ đại như vậy, dường như cũng không bằng
trí lực của Hàn Thạc, trong lòng không khỏi phát sinh cảm giác khinh thị.

- Được rồi, chúng ta bây giờ nên làm gì đây?

Phạm Ny đưa mắt nhìn Hàn Thạc, tự nhiên mở miệng hỏi han.

Quay đầu liếc nhìn dòng sông Ni Lạc Lan rộng lớn, Hàn Thạc nghĩ một lát, trầm
giọng nói:

- Bên dưới khe núi hẹp có một cây to cao vút, trong những túi to của chúng ta
có các loại vũ khí sắc bén, còn có những dây thừng cứng chắc, chỉ cần chúng ta
đẵn một ít cây cối, có thể nhanh chóng chế tạo được bè gỗ. Sử dụng bè gỗ,
chúng ta có thể vượt qua sông Ni Lạc Lan, đến thẳng Ba Nhĩ Tát Trạch thành.

- Nếu như vậy, sao vừa rồi ngươi không nói cho những người kia biết?

Cát Ân nghe Hàn Thạc nói những lời này, đột nhiên mở miệng hỏi lại.

- Bọn chúng muốn đi có liên quan gì đến chúng ta. Hơn nữa sau khi bọn chúng
rời khỏi nơi đây, còn có thể giúp chúng ta tập trung chú ý của bọn thú nhân,
như vậy chúng ta càng thêm ít nguy hiểm, vậy không phải là tốt hơn sao?

Hàn Thạc hơi hơi cười, tự nhiên giải thích.

Lời này vừa nói ra, Phạm Ny Cát Ân mấy người ngây hẳn, âm thầm cảm thấy Hàn
Thạc bây giờ quả nhiên khác thường, vừa mới cười nói vui đùa với người khác,
hẳn đã ngầm tính toán mưu tính rồi.

Ba người Cát Ân, Ba Khắc, Bối Lạp nhẹ liếc nhau, nghĩ đến những chuyện đối xử
với Hàn Thạc trước đó, trong lòng đồng thời cảm thấy lạnh hẳn.


Đại Ma Vương - Chương #58