Người đăng: HắcKê
Chương 42 :Tiểu huynh đệ nhô lên.
o0o
" Ặc, phì phì...."
Hàn Thạc nhổ ra mấy khẩu nước miếng, sắc mặt đỏ bừng lên, vội vàng cầm tay của
Phạm Ny đang bóp cổ hắn đẩy ra, vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt đau
khổ nói:
" Phạm Ny sư phụ, Người làm cái gì vậy, ta đã như thế này rồi mà người không
thể nhẹ nhàng một chút hả?"
Vừa nói hết lời, Hàn Thạc hai mắt trợn tròn, chằm chằm nhìn Phạm Ny và Ny Toa
hai người ở trước mặt, chỉ thấy hai người thân trên hoàn toàn để trần, thân
thể xinh đẹp trắng nõn nà lộ hết cả ra. Cơ thể Phạm Ny đầy đặn quyến rũ, ngực
Lỵ Toa đã bắt đầu hơi nhú lên, cứ như vậy không có gì che chắn lại gần trong
gang tấc nên nửa thân trên lọt ngay vào mắt Hàn Thạc.
Khu vực mấu chốt nhất ở nửa thân dưới của hai người mặc đồ lót mỏng như cánh
ve, những giọt nước thấm ướt chiếc quần lót mỏng manh, nhỏ xíu, mặc dù không
thể nhìn thấy toàn cảnh, nhưng mà cảnh tượng nửa kín nửa hở càng có sức hấp
dẫn chết người khiến cho "tiểu huynh đệ" của Hàn Thạc vốn bị kinh sợ làm cho
xỉu xuống, giờ lại một lần nữa lại cương cứng dựng đứng lên.
" Ối chà, Bố Lai Ân, ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại rồi. A, Phạm Ny sư phụ,
Người sao lai đối xử với Bố Lai Ân như vậy?"
Ly Toa ở bên cạnh bước nhanh tới, mặt cũng tương tự tỏ vẻ ngỡ ngàng, lo lắng
hỏi.
" Ngươi nhìn thân dưới của hắn, nếu hắn thật sự nghẹt thở ngất đi, vì sao ở
phía dưới lại có phản ứng?"
Phạm Ny có vẻ tức giận, đỏ bừng mặt lên nói với Ly Toa đang ở bên cạnh, không
khỏi cố gắng giải thích ngay lập tức, rồi vừa chửi nhỏ vừa cấu một cái vào bên
này, véo một cái vào bên kia người Hàn Thạc.
Hàn Thạc nghe Phạm Ny nói như vậy thì thấy tức cười, nhưng ánh mắt vẫn nhìn
chằm chằm ngắm nghía thân trên của hai người, trong đầu chợt nảy ra một ý,
cũng mặc kệ là đúng hay sai, lập tức nói bừa:
"Ta vừa bị trúng khí độc của thâm thủy độc mãng, cả người cứng ngắc tê liệt,
phía dưới cũng bị cương cứng luôn, sao có thể trách ta được?"
Lời này vừa nói ra, Phạm Ny và Ly Toa đưa mắt nhìn nhau, sau đó đột nhiên phát
giác lẫn nhau cả người vẫn để trần như trước thì đồng thời kinh hãi hét lên
một tiếng thật lớn.
" Câm miệng, đừng có mà ngụy biện, ta cho tới giờ chưa từng nghe nói có ai sau
khi trúng khí độc của thâm thủy cự mãng mà nửa thân dưới lại có thể cương
cứng. A, nhắm mắt lại cho ta, không được nhìn trộm. Ly Toa, chúng ta mau đi
mặc quần áo, sau đó mới tính sổ với hắn."
Phạm Ny tức giận dữ quát lên một tiếng, cùng Ly Toa hét lên rồi rất nhanh chạy
đi.
Hàn Thạc lập tức ngậm mồm câm miệng, đợi lúc hai người xoay người, một đôi tặc
nhãn bật mở ra, tham lam nhìn bộ mông đầy đặn của Phạm Ny.
Lúc sau, Phạm Ny và Lỵ Toa hai người, quần áo chỉnh tề, hai má đều đỏ bừng,
xấu hổ từ xa xa đi tới. Phạm Ny sau khi tới nơi, nghiêm mặt ngắm nghía Hàn
Thạc một lúc, hừ lạnh một tiếng, nói:
"Tại sao ngươi lại đột nhiên xuất hiện ở đây đúng lúc đến như vậy hả?"
" Ách, ..... ta tới đây lượm củi, vừa đúng lúc nghe được tiếng các ngươi kêu
cứu, sau đó bất chấp tất cả chạy tới ứng cứu các ngươi. Phạm Ny sư phụ, ta đã
bị thương rồi, hơn nữa ta cũng không phải cố ý muốn nhìn trộm các ngươi. Ta
bây giờ cả người cứng ngắc không thể động đậy, từ ngực tới má bên phải bị đuôi
của Thâm thủy độc mãng quật vào, bây giờ còn vô cùng đau đớn, cũng là vì cứu
hai ngươi đấy."
Hàn Thạc vẻ mặt đau khổ, nằm im ngửa mặt lên trời, cả người cứng ngắc giống
như một bức tượng gỗ, chỉ có cái miệng và đôi mắt dường như là còn có thể cử
động.
" Phạm Ny sư phụ, mặc dù Bố Lai Ân đúng là khả nghi, nhưng hắn vừa rồi đã cứu
mạng chúng ta, bây giờ hắn đã như vậy, sư phụ người tha cho hắn đi?"
Lỵ Toa từ xa liếc mắt nhìn Hàn Thạc, đến lúc nhìn thấy nửa thân dưới của Hàn
thạc vẫn còn cương cứng, hung hăng lườm Hàn Thạc một cái, khẽ "xí" một tiếng
rồi quay sang xin Phạm Ny tha cho hắn.
" Lỵ Toa, ta .... ta bị hắn xâm phạm mà!" Phạm Ny thấy Lỵ Toa xin xỏ thì trừng
mắt nhìn Hàn Thạc một cái rồi nói có vẻ hơi lo lắng.
" Dù sao việc này cũng chỉ có ba người chúng ta biết, ta thì sẽ không nói ra
ngoài, Bố Lai Ân chắc chắc cũng không dám nói, Người coi như chưa từng xảy ra
là đươc. Á, ta cũng bị hắn nhìn thấy thân thể, mặc dù ta cũng hận hắn nhưng
hắn vừa vì chúng ta mà ngay cả tính mạng cũng không cần, chúng ta dù sao cũng
không thể giết hắn được!"
Lỵ Toa ngẩn người suy nghĩ một chút rồi mới lên tiếng nói với Phạm Ny, vẻ mặt
đau khổ.
"Ta không nhìn thấy gì, ta cam đoan vừa rồi ta cái gì cũng không nhìn thấy.
Phạm Ny sư phụ, Người ngàn vạn lấn đừng giết ta diệt khẩu...."
Hàn Thạc vẻ mặt kinh hoàng, tròng mắt đảo lia lịa, miệng liên tiếp sổ ra những
lời nói điên dại.
" Câm mồm !"
Phạm Ny tức giận khẽ quát lên một tiếng, tỏ vẻ bất đắc dĩ, sau khi lo ngược lo
xuôi, dậm chân mạnh một cái, oán giận nói: " Việc này sẽ không kết thúc sớm
như thế này đâu.. Hôm nay ngươi trên người bị thương, ta sẽ tạm tha cho, nhưng
sớm muộn gì ta cũng sẽ tính toán toàn bộ với ngươi, việc lúc trước còn chưa
tính sổ với ngươi, lần này ngươi ..... ah, không có gì."
Khi Phạm Ny mới nói được một nửa thì đột nhiên phát giác là đã nói lộ chuyện,
lại nhìn thấy tiểu ma nữ Lỵ Toa đang hồ nghi nhìn mình thì vội vàng chuyển lời
để giấu diếm đi.
" Phạm Ny sư phụ, Người sẽ không ...?"
Lỵ Toa quái lạ nhìn Phạm Ny, mở miệng hỏi.
" Không phải !"
Phạm Ny lập tức vội vàng cắt ngang câu hỏi của Lỵ Toa, sau đó mới bông đùa nhẹ
giọng giải thích:
" Lần trước bởi vì Bố Lai Ân trong lúc thí nghiệm liên tục quấy phá nên ta mới
nói muốn tính sổ với hắn, ngươi không nên hiểu sai nhé, có phải không Bố Lai
Ân ?"
Tròng mắt loạn chuyển, Hàn Thạc vội vàng ứng lời:
" Đúng vậy, đúng vậy, đúng là như vậy."
" À, Lỵ Toa, ngươi trông nom Bố Lai Ân, con thâm thủy độc mãng kia đã chết, ta
đi lấy tinh hạch trong cơ thể nó ra. Ha ha, lần này là tam cấp ma thú tinh
hạch cơ đấy, chúng ta trở về nhất định có thể mở mày mở mặt rồi."
Phạm Ny cũng không dám ở lại nơi này, chỉ sợ sau lại lỡ miệng nói ra điều gì
nên vội vàng bỏ đi giống như đang chạy trốn vậy, lại bơi đi về hướng cái hồ
nước kia, nhưng lần này Phạm Ny không cởi bỏ quần áo nữa.
Đợi cho Phạm Ny rời đi rồi, Ly Toa vốn đang ở đằng xa tiến đến bên Hàn Thạc,
nhè nhẹ thở dài một hơi, khẽ nói:
"Bố Lai Ân, không nghĩ ngươi lại ngốc tới như vậy, ta biết lúc nãy ngươi liều
mình đánh nhau với Thâm thủy độc mãng là hoàn toàn vì ta. Ta vẫn nửa tin nửa
ngờ về những lời ngươi nói tại chỗ cạm bẫy lúc trước, nhưng sau khi trải qua
việc này thì ta đã thật sự tin rồi. Bố Lai Ân, kỳ thật ta là một đứa con gái
hư, không đáng để ngươi phải nỗ lực như vậy đâu."
Hàn Thạc:" ...... "
Lỵ Toa nhìn thấy Hàn Thạc đứng ở đằng kia, vẻ mặt thẫn thờ thì cho rằng đã nói
đúng nội tâm của hắn, lắc lắc đầu bậm môi nói:
" Bố Lai Ân, ngươi nên dừng lại càng sớm càng tốt. Chúng ta thật sự là không
thích hợp đâu, vì thân phận, địa vị của chúng ta chênh lệch quá lớn, người nhà
của ta tuyệt đối sẽ không cho phép chúng ta qua lại, thực sự xin lỗi ngươi!"
Hàn Thạc:" ...... "
" Bố Lai Ân ngươi thế nào rồi, sao không nói gì thế, ngươi đang thương tâm
phải không ?"
Lỵ Toa như trước vẫn tỏ vẻ tự cho mình là đúng, tự nhận mình diễn vai một nhân
vật nhẫn tâm đang bối rối nói lời thoại.
Hàn Thạc dở khóc dở cười, nhìn Lỵ Toa đang tự nói một mình những lời thoại
kiêu căng, thật sự cũng không biết nên trả lời như thế nào, sau khi ngẩn người
ra mất một lúc lâu mới đau khổ hét lớn :
" Không cần nói nữa !"
Dừng một chút, Hàn Thạc thấy Lỵ Toa như bị doạ choáng váng rồi, vội vàng bùi
ngùi thở dài, vẻ mặt buồn bã nói:
" Trong lòng ta cũng hiểu được, ta chỉ cần từ xa yên lặng ngắm nhìn ngươi là
tốt rồi, sẽ không mang phiền toái đến cho ngươi. Thích một người thì không nên
trở thành gánh nặng cho người đó mà nên toàn tâm toàn ý lo lắng cho người đó.
Lỵ Toa ngươi không cần để ý, thật sự không cần đâu, ta sẽ tự chăm sóc tốt cho
bản thân và sẽ âm thầm cầu phúc cho ngươi."
Mấy câu thoại này Hàn Thạc nghe được từ một số bộ phim truyền hình cấp ba, khi
Hàn Thạc liên tiếp nói ra thì ngay cả chính hắn cũng cảm thấy toàn thân nổi da
gà, cảm giác chính mình bây giờ thật sự có chút mặt dầy a.
" Ta tới bây giờ chưa từng nghe thấy ai nói được một câu dễ nghe đến như vậy,
hu hu... xin lỗi nhé Bố Lai Ân!"
Ngoài dự kiến của Hàn Thạc, Lỵ Toa vừa nghe Hàn Thạc nói như vậy thì lập tức
nghẹn ngào khóc, thành tiếng tấm tức, nước mắt chảy tong tong chảy mãi không
ngừng, xem chừng cảm động đến hồ đồ rồi.
Chính vào lúc này, ở xa xa, Phạm Ny thân thể ướt sũng từ dưới hồ nước đi lên,
vừa nghe thây tiếng khóc của Lỵ Toa thì mặt biến sắc, trừng mắt nhìn Hàn Thạc,
gắt gỏng:
" Bố Lai Ân, ngươi ăn hiếp chúng ta còn chưa đủ sao?"
" Hu hu..... Phạm Ny sư phụ, mặc kệ Bố Lai Ân, chỉ là ta nhớ tới tình hình lúc
trước nên có chút sợ hãi, không liên quan gì đến hắn đâu, thật đó !"
Lỵ Toa vừa thấy Phạm Ny trách cứ Hàn Thạc thì nhanh chóng lau khô nước mắt,
gượng cười giải thích.
Nghi hoặc nhin Lỵ Toa, lại nhìn sang Hàn thạc đang cả người cương cứng nằm ở
đằng kia, tựa hồ căn bản chưa hề động đậy được tý nào, Phạm Ny hừ nhẹ một
tiếng, nói:
" Thách hắn cũng không dám lại bắt nạt ngươi nữa"
Từ trong đầm nước đi lên, quần áo trên người Phạm Ny lại dính chặt vào cơ thể
tuyệt đẹp của nàng ta, mặc dù không nhìn ra cái gì nhưng mà những đường cong
tuyệt vời vẫn làm cho Hàn Thạc mở rộng tầm mắt, trong lòng tấm tắc khen thầm,
Phạm Ny chẳng những khuôn mặt xinh đẹp, thân hình càng là hạng nhất làm ai
cũng muốn phạm tội a.
" Thực là có chút quái lạ, từ cổ tới đầu của con Thâm thủy độc mãng này không
biết đã xảy ra chuyện gì? Xem ra Thâm thủy độc mãng chết đi nhanh như vậy,
hình như không phải là do hiệu quả ma pháp của ta, vết cháy đen ở trong não
mới là mấu chốt. Nhưng mà cốt mâu ma pháp của ta cũng không có tác dụng thần
kì đến mức làm cho xương thịt bên trong thân thể nó cháy sém mục nát đi, rốt
cuộc là chuyện gì đã xảy ra, Bố Lai Ân?"
Phạm Ny chăm chú nhìn Hàn Thạc, hỏi có chút là lạ.
Cười khan một tiếng, Hàn Thạc vội vàng nói:
" Ai biết được, ta chỉ là chém nó vài đao mà thôi, cũng không có loại ma pháp
hay đấu khí gì có thể làm cho bên trong thân thể nó cháy xém mục nát đâu,
ngươi nhìn ta cũng vô ích mà thôi."
" Thật là như thế chứ, tại sao ta vẫn cảm thấy ngươi rất khả nghi?"
Phạm Ny cau mày, đôi mắt sáng chăm chú nhìn Hàn Thạc, đầy vẻ hoài nghi nói.
" Ách, tùy ngươi suy nghĩ như thế nào, ta thật ra rất muốn có được ma pháp và
đấu khí thần kỳ như thế nhưng đáng tiếc là không có thực lực như vậy thôi!"
Hàn Thạc cười ha ha có chút tự chế giễu mình.
Ma công đang tu luyện trên người căn bản không phải là thứ nên tồn tại ở thế
giới này Đây là bí mật tuyệt đối sẽ không lộ ra với bất kì người nào, điểm này
Hàn Thạc dù có bị đánh chết cũng sẽ không thừa nhận.
" Phạm Ny sư phụ, Người nhất định là nghĩ nhiều quá rồi, hoặc là người nhìn
lầm chăng, ánh mắt của người có phải đôi khi không được tốt, Bố Lai Ân vừa mới
cứu chúng ta thì việc gì phải gạt chúng ta, hơn nữa nếu hắn lợi hại như vậy,
đã sớm không cần làm tạp dịch nữa rồi."
" Có lẽ vậy."
Phạm Ny mỉm cười, gật gật đầu, sau đó vui mừng nói:
" Ma thú tinh hạch giờ đã lấy được rồi, đi thôi, chúng ta đã có thể trở về
trại rồi, đi bơi lần này quả thật quá nguy hiểm nhưng mà lại lấy được tam cấp
ma thú tinh hạch, thật là lời to à!"
" Bố Lai Ân, ngưới bây giờ có thể cử động được không, có muốn ta gọi mấy nam
học sinh đến cõng ngươi trở về không?"
Ly Toa nhìn Hàn Thạc, lo lắng hỏi.
" Theo ta được biết, khí độc của Thâm thủy độc mãng chỉ làm cho địch nhân tạm
thời tê liệt để tiện cho hắn sau đó nuốt sống, bây giờ đã qua lâu như vậy rồi,
Bố Lai Ân ngươi đáng lẽ phải không việc gì từ lâu rồi chứ?"
Phạm Ny tức giận hừ một tiếng, không có ý tốt lườm Hàn Thạc một cái, nghiêm
mặt lạnh lùng nói.
Câu nói vừa dứt thì Hàn Thạc bỗng kêu lên một tiếng:
" A, đúng là như thế a, ta hoàn toàn có thể cử động được rồi, đi thôi, chúng
ta mau trở về thôi."
Ly Toa sửng sốt, sau đó hoài nghi nhìn Hàn Thạc, tựa như có chút tức giận nói:
" Bố Lai Ân, ngươi vốn đã sớm có thể cử động phải không?"
Không một chút xấu hổ, Hàn Thạc rất nghiêm chỉnh giải thích:
" Không có, không có..., vừa rồi nghe Phạm Ny sư phụ nói mới biết là có thể cử
động được, đi thôi đi thôi, nếu chậm thêm chút nữa bọn họ nhất định sẽ lo lắng
cho chúng ta đó."
Nói xong, không đợi Phạm Ny Ly Toa hỏi thêm, Hàn Thạc bật người dậy, tốc độ
lại rất là nhanh chóng chạy về nơi cắm trại của học sinh.
" Đáng ghét, hắn nãy giờ quả nhiên là giả vờ, ta vừa thử một lần là phát hiện
ra ngay. Bố Lai Ân, ngươi đứng lại cho ta, ta tuyệt đối sẽ không tha cho
ngươi.
Phạm Ny tức muốn điên lên, quát to một tiếng rồi kéo Lỵ Toa đuổi theo Hàn
Thạc.