Nhập Môn


Người đăng:

Đồng ý? Đồng ý cái gì? - Hàn Thạc sửng sốt, nghi hoặc hỏi.

Đương nhiên là đồng ý chuyện của chúng ta rồi!

Ngải Mễ Lệ vui sướng kêu lớn, giải thích:

Thiếp đã đem chuyện của chúng ta nói hết với Phỉ Bích, nhất là bởi vì thân
phận của thiếp nên không thể để lộ chuyện này, càng nhấn mạnh chút là thiếp
vừa mới gia nhập Bối Đặc Lí Kì gia tộc thì trượng phu liền đột nhiên chết
trận, Phỉ Bích nghe thiếp nói hết, lại khuyên bảo một hồi!

Hàn Thạc ngạc nhiên, đột nhiên cảm giác được Phỉ Bích quả nhiên là thông tình
đạt lý, tuy vậy Ngải Mễ Lệ ở trong Ám Mạc lâu như vậy đích thật là rất thông
minh, thông qua một phen nói chuyện mà có thể làm cho Phỉ Bích tán thành thân
phận của nàng như vậy, đủ để nói rõ Ngải Mễ Lệ quả nhiên lợi hại.

Nghe Ngải Mễ Lệ nói vậy, Hàn Thạc mới thật sự yên lòng, mỉm cười khẽ hôn nàng
một cái, khen:

Ngải Mễ Lệ, nàng thật giỏi.

Được rồi, đừng có nói những lời đường mật nữa.

Ngải Mễ Lệ mừng khấp khởi đẩy Hàn Thạc, lúc này mới nói:

Thời gian không còn sớm, chàng không ở lại đây được, thiếp còn phải đi vấn an
phụ thân nữa.

Nghe Ngải Mễ Lệ nói tới gia chủ lão Cáp Ân của Bối Đặc Lí Kì gia tộc, Hàn Thạc
suy nghĩ một chút, dò hỏi nàng:

Đúng rồi, Cáp Ân xem trọng vị vương tử nào?

Không biết, có lẽ là bởi vì phụ thân rời khỏi quân đội lâu rồi, lúc đế quốc bí
mật ám đấu nổi sóng gió, phụ thân vẫn chưa nằm trong tầm mắt giới quân đội
chính trị, cũng không nói với thiếp sự tình của mấy vương tử đó.

Ngải Mễ Lệ thấy Hàn Thạc đề cập tới chính sự, cau mày trả lời. Trầm mặc trong
chốc lát, Hàn Thạc nhìn Ngải Mễ Lệ nói:

Nếu lão Cáp Ân có nói về những chuyện này, hoặc là có khuynh hướng ủng hộ một
phương nào đó, thì mấy ngày này nàng tốt nhất là khuyên ông ấy không nên manh
động, tránh đưa Bối Đặc Lí Kì gia tộc lâm vào con đường khó đi.

Ngải Mễ Lệ giật mình cả kinh, hỏi:

Sao chàng lại nói như vậy?

Tất cả mọi người đều không xem trọng Lao Luân Tư, tuy vậy, lúc này vương vị
nếu không có chuyện ngoài ý muốn, hẳn sẽ là của hắn. Mấy ngày này các người cứ
thong thả mà xem kỳ biến, ta phỏng chừng không bao lâu nữa Quốc vương bệ hạ sẽ
có hành động lớn. - Hàn Thạc cùng Ô Đặc Lôi Đức bệ hạ sau một phen bàn bạc,
trong lòng hiểu được tình thế của Lao Luân Tư sẽ biến đổi lớn, lúc này mới
nhắc nhở Ngải Mễ Lệ.

Chàng khẳng định tin tức này là thật? - Ngải Mễ Lệ hiển nhiên biết tin tức này
trọng đại thế nào, vẻ mặt ngưng trọng hỏi hắn.

Gật đầu khẳng định, Hàn Thạc tiếp:

Hôm nay ta đi một chuyến vào hoàng cung, Quốc vương bệ hạ đã đảm bảo, điều
này tuyệt đối không sai.

Như vậy thiếp phải lập tức ra ngoài, chẳng những là phụ thân, còn cả ca ca
nữa. Thiếp phải lập tức nói cho bọn họ, mặt khác còn có một số bằng hữu đều
đang quan sát tình huống, thiếp phải nhắc nhở họ khi chưa muộn. - Ngải Mễ Lệ
sau khi nghe Hàn Thạc nói những lời này, đã bắt đầu mặc quần áo vào, thần sắc
khá lo lắng sốt ruột.

Việc này quan hệ đến bất kì quý tộc nào ở Lan Tư Lạc Đặc đế quốc, mỗi một quý
tộc có thân phận địa vị trong vòng xoáy tranh giành quyền lực giữa các vương
tử này đều muốn tự lo cho thân mình, một khi lựa chọn sai lầm có thể ảnh
hưởng tới hưng suy trăm năm của một gia tộc, không thể không thận trọng xử
lý.

Mắt thấy Ngải Mễ Lệ khẩn trương như vậy, Hàn Thạc cũng có thể hiểu, hắn vươn
người dậy dịu dàng giúp nàng mặc y phục tơ tằm lại, hơn nữa còn giúp nàng cột
gọn lại mái tóc dài bừa bộn, giúp nàng xoa phấn trong nụ cười ngọt ngào hạnh
phúc của nàng, cuối cùng mới nhắc nhở:

Tốt rồi, trên đường cẩn thận một chút.

Ngải Mễ Lệ nhu thuận để Hàn Thạc giúp làm xong hết thảy, lúc này mới mỉm cười
ghé lại gần hôn phớt hắn một cái, cười duyên:

Biết rồi. Chàng đừng có ở chỗ này lâu quá, nơi này là Bối Đặc Lí Kì gia tộc
đấy.

Ta cũng nên rời đi rồi. - Hàn Thạc mỉm cười đáp, sửa sang quần áo của mình
một lượt, khi Ngải Mễ Lệ tới vấn an Cáp Ân phía bên kia, hắn cũng lặng lẽ rời
khỏi nơi này.

Hàn Thạc vừa trở về phủ đệ, lập tức cảm ứng được sát khí nồng nặc trên người
Bác Lan Tư, chỉ liếc mắt một cái, hắn đã thấy lão từ trong bóng tối hẻo lánh
đi ra.

Hầu tước đại nhân! - Hàn Thạc còn chưa vào phòng, Bác Lan Tư đột nhiên kêu lên
một tiếng.

Trong phủ đệ Hàn Thạc, cũng không có thị vệ thực lực cao siêu, ngoại trừ hắn
là nhân vật trọng yếu ra, cũng không có ai khác để Hàn Thạc đáng phải lo lắng,
cho nên hắn cũng không an bài trận pháp phòng ngự gì cả, loại cao thủ như Bác
Lan Tư này người bình thường đương nhiên không cách nào thấy được.

Mặc một thân trường bào vải bố màu xám, bóng đen bước ra từ trong u ám, khuôn
mặt Bác Lan Tư thật dữ tợn đáng sợ, sát khí nồng nặc bức người, người bình
thường mà thấy nhất định sẽ rất sợ hãi.

Vào trong hãy nói! - Hàn Thạc liếc nhìn Bác Lan Tư, mỉm cười nói, rồi bước
luôn vào trong phòng. Bác Lan Tư cũng tiến theo vào.

Sau khi vào phòng, Hàn Thạc thông qua Huyền ma dò xét một vòng, phát hiện
chung quanh không có nhân vật gì khả nghi. Phỉ Bích vì không đợi được hắn trở
về, trước đó cũng đã trở về thương hội Bố Tư Đặc.

Ngồi xuống trong phòng, Hàn Thạc cười nhìn Bác Lan Tư, hỏi:

Thế nào? Đã suy nghĩ rõ ràng chưa?

Gật đầu, thần sắc Bác Lan Tư khá kích động, trả lời:

Đúng vậy, ta muốn theo ngài tu tập loại võ kĩ này, Tạp La Lạp đại nhân đã đáp
ứng, có điều đại nhân muốn gặp mặt ngài.

Hàn Thạc không hề ngạc nhiên, ở cái thế giới này cũng chỉ có hắn mới có thể
mang lại thứ mà Bác Lan Tư cần, với sự say mê của Bác Lan Tư với loại võ kĩ
này, lão nhất định sẽ đáp ứng đề nghị của Hàn Thạc, có điều hắn hơi khó hiểu
là yêu cầu của Tạp La Lạp, không rõ vị Kiếm thánh này muốn gặp hắn làm gì.

Sửng sốt một chút, Hàn Thạc cau mày nhìn Bác Lan Tư, kinh ngạc hỏi:

Tạp La Lạp tiên sinh muốn gặp ta làm gì?

Lắc đầu, Bác Lan Tư trả lời:

Ta cũng không rõ.

Ra vậy!

Hàn Thạc tự nói một câu, nói:

Lúc nào? Đến chỗ nào gặp ông ta?

Ngài nếu lúc rãnh rỗi, đại nhân nói ta sẽ đưa ngài đi gặp. - Bác Lan Tư cung
kính trả lời.

Như vậy, định ngày không bằng đột xuất, vậy bây giờ luôn đi. A, hôm nay sắc
trời đã không còn sớm, Tạp La Lạp đại nhân có thể đã nghỉ ngơi rồi hay không?
- Hàn Thạc vốn ý định đi luôn bây giờ, sau đó nghĩ lại, lại thay đổi ý.

Không sao cả, đại nhân buổi tối rất khuya mới nghỉ ngơi, nếu ngài rảnh rỗi,
chúng ta có thể đi luôn giờ. - Bác Lan Tư trả lời.

Tốt lắm, vậy đi thôi. - Hàn Thạc sảng khoái nói, sau đó cùng với Bác Lan Tư đi
tới hướng bắc phường mân côi viên.

Dưới ánh trăng êm dịu, Hàn Thạc cùng Bác Lan Tư tiến tới bắc phường. Bác Lan
Tư nhiều năm làm sát thủ kiếm sống như vậy nên tốc độ của lão nhanh như chớp,
mặt khác theo tập quán trong chỗ âm u nên ánh sáng không chiếu rõ tới khu vực
bọn hắn hành tẩu, người thường khó có thể phát hiện được bóng dáng của lão.

Ma công tiến vào Phân Ma cảnh giới, quanh thân Hàn Thạc đều có mấy con Huyền
ma dò xét động tĩnh chung quanh, có chúng cung cấp tình huống xung quanh, hắn
như là một u hồn phiêu bạt, quang minh chính đại dạo chơi trên đường phố mà
không sợ người khác phát hiện, bởi vì tốc độ cũng cực nhanh, cái bóng của hắn
tựa như một làn khói nhẹ bay phất qua.

So với Bác Lan Tư cẩn thận từng chút một, Hàn Thạc hiển lộ rõ vẻ bình tĩnh,
có Huyền ma tồn tại, hắn có thể dễ dàng né qua khu vực có người. Vẫn thủy
chung cách Bác Lan Tư không xa, cũng không hề bị lão bỏ rơi.

Thẳng đến khi tiến vào khu vực bắc phường mân côi viên, tốc độ hai người mới
đồng thời chậm lại, đêm khuya yên tĩnh, đúng là thời điểm thích hợp để thực
hiện một vài hành động mờ ám. Chỉ thấy trên con đường phía trước bắc phường
mân côi viên, nhiều cỗ xe ngựa hoa lệ lặng lẽ đi tới, một số quản gia người
hầu ưu nhã đi phía trước dẫn đường. Mục tiêu tất cả đều là mân côi viên.

Là một nơi trăng hoa có tiếng ở Lan Tư Lạc Đặc đế quốc, bắc phường mân côi
viên này sinh ý cực tốt, có Kiếm thánh số một đế quốc Tạp La Lạp trấn thủ chỗ
này, Lao Luân Tư phải nói là cực kỳ am hiểu kinh doanh, dám biến chốn này
thành cái sào huyệt tiêu hồn.

Bởi vì dòng người xung quanh bắc phường mân côi viên đột nhiên tăng lên, tốc
độ của Hàn Thạc cùng Bác Lan Tư không thể không chậm lại. Chỗ này Bác Lan Tư
vô cùng quen thuộc. dẫn Hàn Thạc đi thẳng ra cửa sau.

Cửa sau mân côi viên tương đối hẻo lánh. Bình thường đều là nhân viên nội bộ
đến đây, hoặc là tiếp đãi một vài nhân vật thân phận nhạy cảm. Những quý tộc
tầm hoan cũng chưa từng đi qua, Hàn Thạc cùng Bác Lan Tư trái lại, thực sự dễ
dàng tiến vào.

Bác Lan Tư, nếu ngươi đã quyết định gia nhập tông môn của ta, có một số việc
ta phải nói rõ với ngươi một chút. - Hàn Thạc sau khi bước qua cổng, mỉm cười
nhìn Bác Lan Tư nói.

Ngài nói đi! - Bác Lan Tư thưa Hàn Thạc với ngữ khí tôn kính.

Bác Lan Tư, ngươi không nên quá khách khí, sau này cũng không phải xưng hô ta
là hầu tước, ngươi gọi ta là sư huynh đi. Môn phái chúng ta tên là Thiên Ma
môn, trên Kì Áo đại lục số người biết tới cũng không nhiều lắm, sư phụ chúng
ta từng là dị vị diện cường giả, do ngẫu nhiên đến đại lục này, truyền thụ cho
ta một bộ võ kĩ này, sau đó thành ma rời đi. . . . . . - Hàn Thạc hạ giọng,
thêu dệt một hồi.

Bác Lan Tư chăm chú nghe, đợi Hàn Thạc nói xong toàn bộ sự tình, lão mới giật
mình lẫn hưng phấn kêu:

Nào ngờ sư phụ lại cao cường như vậy, không ngờ lại là dị vị diện cường giả,
khó trách có võ kỹ thần kì như thế, cả Kì Áo đại lục cũng không nghe nói qua,
không có cơ hội gặp người thật sự là tiếc nuối a!

Hắc hắc, sư phụ thực lực mạnh mẽ không phải người bình thường có thể tưởng
tượng được. Ta sẽ thay thế sư phụ truyền thụ cho ngươi võ kỹ Thiên Ma nhất
mạch, với tư chất của ngươi nhất định sẽ có được thành tựu lớn, yên tâm đi,
vận dụng sát khí cùng ẩn núp sẽ là cơ bản nhất của Thiên Ma bí quyết, ngươi
chẳng những có thể nhanh chóng nắm giữ, còn có thể có được nhiều sát chiêu lợi
hại. - Hàn Thạc chân thành hứa hẹn với Bác Lan Tư.

Ma công Hàn Thạc đem truyền thụ cho Bác Lan Tư có tên là Thí thần ma đạo, cũng
không phải là phương pháp tu luyện chính thống của tu ma giả, cho dù Bác Lan
Tư tu luyện đến mức tận cùng cũng không đạt được thành tựu như hắn. Tuy vậy
đối với Bác Lan Tư mà nói, thuần thục lợi dụng hơn nữa nắm giữ loại ma công
này, đích xác sẽ khiến thực lực của lão tiến bộ rất lớn.

Song, loại tiến bộ này có chút nóng vội, thuần túy là lợi dụng sát khí nồng
nặc quanh thân Bác Lan Tư, làm cho lão đề thăng thực lực rất lớn, tuy vậy
cũng không giống như Hàn Thạc từng bước tu luyện đích ma công, có được khả
năng tiến bộ vô hạn. Hàn Thạc muốn chỉ là một người sư đệ có thể trợ giúp
mình diệt trừ những chướng ngại, mà không phải một người có thể tu luyện ma
công để đối kháng hắn, cho nên vô luận Bác Lan Tư thành tựu như thế nào đi
chăng nữa, cũng không thể uy hiếp đến Hàn Thạc.

Sư huynh, cám ơn ngươi. - Sắp tiến vào mân côi viên, Bác Lan Tư cung kính hành
lễ với Hàn Thạc.

Hàn Thạc vẫn chưa vội tiến vào mân côi viên, tiếp một lễ của Bác Lan Tư, mỉm
cười nói:

Ngươi còn chưa chính thức nhập môn, cho nên ta vẫn chưa thể lập tức truyền thụ
Thiên Ma môn thần thông, đợi sau khi ra mắt Tạp La Lạp tiên sinh, đến lúc đó
ta sẽ giúp ngươi thực hiện nghi thức nhập môn, chờ ngươi chánh thức gia nhập
Thiên Ma môn của chúng ta, ta sẽ giúp ngươi thoát thai hoán cốt, đến lúc đó sẽ
truyền thụ võ kỹ của bổn môn.

Hết thảy đều nghe sư huynh. - Bác Lan Tư cho dù nhiều tuổi, đối mặt với Hàn
Thạc cũng vẫn cung cung kính kính, không dám có một chút thất lễ.

Cười gật đầu, Hàn Thạc nói:

Tốt lắm, dẫn ta vào mân côi viên đi.

Bác Lan Tư dẫn Hàn Thạc đi thẳng tới mật thất lúc trước cùng Lao Luân Tư đi
vào, sau khi mở ra thông đạo lão dẫn hắn đi xuống, xuyên qua một vài đoạn
đường phức tạp, cuối cùng đưa Hàn Thạc đến chỗ không gian rộng rãi lần trước
đã gặp Kiếm thánh Tạp La Lạp.

Tại một không gian rộng mở màu trắng, Kiếm thánh Tạp La Lạp đang ngồi ngay
ngắn trên một tảng đá, thân hình cao lớn, mặc dù tóc hoa râm, nhưng tinh thần
lại rạng rỡ, ánh mắt hiền hòa thản nhiên nhìn kỹ phía trước, sau khi nhìn thấy
Hàn Thạc tiến vào, Tạp La Lạp ngạc nhiên cười, nói:

Tiểu tử, ngươi quả thật là không đơn giản a!

Bác Lan Tư đưa Hàn Thạc tiến vào, bản thân thì lui xuống, trước mắt cả không
gian chỉ còn lại có Hàn Thạc cùng Tạp La Lạp. Hắn vừa nghe Tạp La Lạp tán
dương mình như vậy, mỉm cười kín đáo nói:

Ngài quá khen.

Ngươi đem thần khí Tinh Không tặng cho Phỉ Bích, ha ha, ngươi có lòng như vậy
quả thực tốt lắm, tốt lắm.

Tạp La Lạp mỉm cười nói, sau đó tiếp:

Về chuyện ngươi muốn dạy Bác Lan Tư, ta sẽ không quan tâm, ngươi không nên lo
lắng, ta cho tới bây giờ chưa từng đối đãi với hắn như người hầu, hắn vẫn luôn
có tự do của chính mình, lúc này hắn kích động như vậy, nhất định là ngươi
có gì đã hấp dẫn hắn, ta sẽ tôn trọng quyết định của hắn.

Như vậy, ngài gọi ta đến đây, không biết có chuyện gì muốn chỉ bảo. - Thần sắc
Hàn Thạc buông lỏng, mỉm cười hỏi.

Ta chỉ là muốn xem xem người có thể đem lại phồn quang vinh cho Lan Tư Lạc Đặc
đế quốc là ngươi theo như lời tiên đoán của lão chiếm tinh sư Cát Thụy Ti phu
nhân, rốt cuộc chuẩn bị cống hiến những gì cho đế quốc mình? - Đôi mắt sáng
ngời Tạp La Lạp nhìn chằm chằm Hàn Thạc, cười nói.

Hàn Thạc chợt đại ngộ, rốt cục hiểu được Ô Đặc Lôi Đức vì sao lại có những lời
nói và cử chỉ kì quái như vậy!


Đại Ma Vương - Chương #395