Người đăng:
Sau khi rời Ba Bỉ Luân ma vũ học viện, Hàn Thạc vốn định quay trở về phủ đệ
của mình, nhưng ngay giữa đường, thông qua Huyền ma lại thấy Ngải Mễ Lệ cùng
Phỉ Bích cùng nhau từ trong khuê phòng của nàng đi ra.
Ngoài dự liệu của Hàn Thạc, đôi mắt Ngải Mễ Lệ đỏ ngầu, mơ hồ đã khóc một
trận, vốn Phỉ Bích lại đây tìm Ngải Mễ Lệ để hỏi tội, cũng không phải như hắn
tưởng tượng nàng sẽ không khoan nhượng, ngược lại đang không ngừng khuyên bảo
Ngải Mễ Lệ.
Hai người tay nắm tay, so với lúc trước tại Nhật Diệu cốc còn thân mật hơn,
mắt Ngải Mễ Lệ đỏ ngầu không cầm được lấy khăn tay lau nước mắt, vẻ mặt chua
xót thê lương. Phỉ Bích thân mật kéo tay Ngải Mễ Lệ, thở dài nói:
Tỷ tỷ, là muội đường đột, không biết cuộc sống của tỷ vậy mà lại như thế.
Quên đi Phỉ Bích, muội có thể tha thứ cho tỷ tỷ đã không dễ dàng rồi, chuyện
này ta đích xác có trách nhiệm trong đó, nhầm lẫn ngẫu nhiên lại xảy ra, ôi. .
. . . . - Ngải Mễ Lệ nhẹ lau khóe mắt, kể cho Phỉ Bích.
Được rồi được rồi, đã đến trước cửa, tỷ tỷ trở về phòng đi thôi, đừng để người
khác nhìn thấy bộ dạng của tỷ bây giờ. Hết thảy đều là lỗi của hắn, với tỷ tỷ
không có quan hệ gì, muội tìm hắn tính sổ là được, thực không nên gây khó khăn
cho tỷ. - Phỉ Bích khuyên Ngải Mễ Lệ trở lại phòng.
Phỉ Bích, cám ơn muội, muội là cô gái tốt, khó trách hắn thích muội như vậy. -
Ngải Mễ Lệ sau khi vào nhà còn nắm tay Phỉ Bích chân thành nói.
Ôi, nào ngờ tỷ tỷ so với muội còn khổ hơn, muội vốn tưởng rằng tỷ là con dâu
của Bối Đặc Lí Kì gia tộc, còn có một anh ruột nắm quyền lực lớn, nhất định
sẽ hạnh phúc hơn so với muội, bỏ đi, không nói chuyện này nữa, muội đi về
trước đây. Thời gian không còn sớm, tỷ tỷ nghỉ ngơi cho khỏe. - Phỉ Bích nói
xong liền buông tay đang nắm Ngải Mễ Lệ ra, rời khỏi chỗ này.
Thông qua Huyền ma, Hàn Thạc đã nghe rõ ràng hai người nói chuyện với nhau.
Nhất thời lòng đầy nghi hoặc, vốn tưởng rằng hai người cho dù không nhốn nháo
một hồi, cũng sẽ châm chọc khiêu khích gay gắt lẫn nhau, vậy mà cuối cùng kết
quả lại ra như vậy.
Hàn Thạc trên đường thay đổi phương hướng, đi thẳng tới Bối Đặc Lí Kì gia tộc.
Ngải Mễ Lệ vừa mới khóc, phải an ủi nàng, vô luận tình hình như thế nào hắn
cũng không hy vọng nàng bị thương tổn, trong lòng âm thầm quyết định. Cho nên
tốc độ rất nhanh.
Tại Ba Bỉ Luân ma vũ học viện bề bộn công việc một hồi lâu, lúc Hàn Thạc đi
ra thì sắc trời đã tối, hiện tại người qua lại trên đường ít dần, bóng đêm yên
tĩnh buông xuống. Hắn như một bóng ma quỷ dị, tựa như một làn khói nhẹ phiêu
đãng ở trên đường hẻo lánh, vô thanh vô tức bay tới Bối Lặc Lí Kì gia tộc.
Hàn Thạc cũng không để ý Phỉ Bích đang ngồi trên xe ngựa rời đi, chỉ phân ra
một Huyền ma chú ý hướng đi cùng an toàn của nàng. Từ cuộc nói chuyện vừa nãy
xem ra tâm tình Phỉ Bích coi như ổn định, cũng không có chuyện gì, chỉ có Ngải
Mễ Lệ khóc tới đỏ mắt lúc này cần phải an ủi. Hắn tự nhiên biết phân rõ nặng
nhẹ mà làm.
Bối Lặc Lí Kì gia tộc phòng vệ khá cẩn mật, tuy vậy đối với Huyền ma của Hàn
Thạc mà nói, phòng ngự kiểu này cũng không có tác dụng gì, dễ dàng né qua một
số thủ vệ, hắn lặng yên không một tiếng động đi tới trước cửa phòng Ngải Mễ
Lệ.
Bên trong phòng Ngải Mễ Lệ còn có ma pháp kết giới tồn tại, Hàn Thạc cũng
không dám xông bừa vào. sợ làm Ngải Mễ Lệ hiểu lầm mà phản kháng, mà nhẹ nhàng
áp người vào trước cửa, khẽ gõ cửa.
Ai thế! - Trong phòng Ngải Mễ Lệ hỏi nhẹ một tiếng, tiếng bước chân dần dần
đến gần.
Là ta! - Hàn Thạc trầm giọng đáp lại.
Cước bộ Ngải Mễ Lệ rõ ràng nhanh hơn, loáng cái đã đến trước cửa, mở cửa phòng
ra, nàng nhìn thấy quả nhiên là Hàn Thạc, đôi mắt đang đỏ ngầu chợt sáng rực
lên. Nhìn trước nhìn sau, Ngải Mễ Lệ phát hiện không có người nào, sau đó mới
kéo hắn vào trong.
Sao chàng lại tới? Nơi này là Bối Lặc Lí Kì gia tộc, nếu như bị người khác
nhìn thấy thì làm thế nào? - Sau khi kéo Hàn Thạc vào phòng, Ngải Mễ Lệ vội vã
đóng chặt cửa lại, lại thêm một tầng kết giới cách âm mới hỏi hắn.
Ta lo lắng cho nàng. - Hàn Thạc chợt ôm Ngải Mễ Lệ vào lòng, ôn nhu nói.
Thiếp không có chuyện gì, Phỉ Bích vừa mới mới rời khỏi đây. Chàng có nhìn
thấy muội ấy không? - Ngải Mễ Lệ bị Hàn Thạc ôm chặt, phương tâm mới bình tĩnh
trở lại, hỏi khẽ.
Không, hôm nay sau khi nàng ấy biết chuyện này, ta sợ nàng ấy sẽ làm ầm ĩ lên
mới phải, tuy vậy ta vẫn chú ý tình huống nơi này. Phỉ Bích không làm nàng bị
tổn thương chứ? Nàng, nàng đã khóc sao? - Hàn Thạc đau lòng lấy tay lau khóe
mắt Ngải Mễ Lệ, dịu dàng nói.
Thiếp chỉ cần biết chàng lo lắng cho người ta là tốt rồi. Phỉ Bích là cô gái
tốt, muội ấy cũng không tới làm ầm ĩ lên với ta, trái ngược, sau khi thiếp tâm
sự cùng nàng, Phỉ Bích còn không ngừng khuyên bảo thiếp, chàng nhìn người cũng
không tệ lắm. - Ngải Mễ Lệ được Hàn Thạc dịu dàng ôm trong lòng, mọi ủy khuất
lúc trước đều thấy đáng giá.
Hàn Thạc không nói thêm gì nữa, ôm hôn Ngải Mễ Lệ, lúc này nàng cũng muốn hắn
an ủi bất giác nhiệt liệt đáp lại, còn chủ động giúp hắn cởi áo tháo dây lưng,
vừa hôn hắn mãnh liệt vừa dẫn hắn tiến vào bên trong khuê phòng của nàng.
Hàn Thạc có thể cảm nhận được Ngải Mễ Lệ hôm nay nhiệt tình như lửa, xuất phát
từ tâm tư đền bù, lại càng hết sức chiều chuộng nàng. Bàn tay hắn di chuyển
trên người Ngải Mễ Lệ, môi thì hôn nhẹ, khi nàng thở hổn hển, lại còn rủ rỉ
những lời dịu dàng êm tai.
Bố Lai Ân, ưm. . . . . . Bố Lai Ân. . . . . . - Ngải Mễ Lệ cúi xuống rên rỉ,
có vẻ đã động tình không thôi.
Khi bàn tay của Hàn Thạc đang vuốt ve nhào nặn trên cặp kiều đồn đầy đặn trắng
muốt kia, Ngải Mễ Lệ đã chủ động giúp hắn cởi hết quần áo của mình ra, đột
nhiên sau đó ngã lên chiếc giường màu hồng lớn mềm mại, ngọc thể trần trụi
trước mặt Hàn Thạc, mắt hạnh mê ly nhìn hắn, nhẹ giọng thở hổn hển:
Bố Lai Ân, thiếp không muốn chàng dịu dàng, hãy thô bạo lên!
Hàn Thạc ngẩn người, chợt gầm nhẹ một tiếng, cả người thúc mạnh về phía Ngải
Mễ Lệ, không tiếp tục ôn nhu thương hương tiếc ngọc nữa, ngược lại là điên
cuồng quấn lấy nàng.
Hôm nay Ngải Mễ Lệ so với ngày thường còn điên cuồng hơn, sôi nổi nghênh tiếp
hắn, đến khi thân thể mềm mại không chịu nổi cuồng phong bạo vũ của hắn nữa,
cuối cùng thiếp luôn đi, ngay cả một chút khí lực cũng không còn.
Hàn Thạc nhìn Ngải Mễ Lệ như một đóa hoa hải đường đang thiếp đi, trong lòng
đột nhiên lại có cảm giác áy náy. Ngải Mễ Lệ thật ra mới là nữ nhân đầu tiên
của hắn, hắn đối đãi với nàng ngay từ đầu đã là cường bạo, đặc biệt một
khoảng thời gian rất dài hắn chỉ xem Ngải Mễ Lệ như là một công cụ để tiết
dục.
Theo những nỗ lực thầm lặng mà Ngải Mễ Lệ làm cho hắn, trong lòng Hàn Thạc dần
dần hình thành cảm tình, song bởi vì thân phận Ngải Mễ Lệ đặc thù, hắn cũng
không làm cho nàng có được một danh phận. Theo nguyên tắc mà nói Phỉ Bích mới
chính là đối tượng mà hắn chinh phục, Ngải Mễ Lệ bởi vì thân phận đặc thù ngay
từ đầu đi theo Hàn Thạc, mới là nạn nhân chân chính.
Từ khi quan hệ giữa Ngải Mễ Lệ cùng với Hàn Thạc tốt lên, nàng cho tới bây giờ
đều suy nghĩ cho hắn, lấy hắn làm trung tâm nỗ lực rất nhiều. Nhìn nữ nhân
trước mắt đang ngủ say, Hàn Thạc bất giác lâm vào hồi tưởng, càng nhớ lại
chuyện cũ cùng với Ngải Mễ Lệ, hắn càng cảm thấy hổ thẹn rất nhiều.
Ôi, ta nợ nàng nhiều quá, khổ cực cho nàng rồi. - Hàn Thạc thở dài, dịu dàng
vuốt ve khuôn mặt Ngải Mễ Lệ, lẩm bẩm.
Hết thảy đều là thiếp tự nguyện, thiếp chưa từng trách cứ chàng. Hơn nữa thiếp
cũng biết chàng đối với ta rất tốt, chàng không nên áy náy làm gì. - Đột
nhiên, khóe miệng Ngải Mễ Lệ lộ ra một nụ cười hạnh phúc, sau khi nói một
câu như vậy, mới mở đôi mắt to sáng ngời.
Ơ, sao nàng tỉnh nhanh thế, sao không ngủ thêm chút nữa? - Hàn Thạc vừa nhìn
Ngải Mễ Lệ tỉnh lại, bất giác cau mày trách yêu.
Không sao đâu, sau khi hoan hảo với chàng, thiếp có thể cảm giác được chàng
lưu lại trên người thiếp một lực lượng thần bí, lực lượng này trợ giúp thiếp
cải thiện thân thể, cho nên thiếp mới chóng khôi phục lại như vậy. Bố Lai Ân,
thật sự tất cả đều là thiếp tự nguyện, thiếp biết thật ra chàng làm thiếp đau
lòng, nhưng chỉ cần chàng yêu thiếp, vậy là đủ rồi, những thứ khác thiếp cũng
không dám hy vọng gì nhiều, dù sao thân phận của thiếp đã đặt ở nơi này. -
Ngải Mễ Lệ đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt cứng rắn của Hàn Thạc, mỉm cười thủ thỉ.
Nàng nhất định sẽ có danh phận chính thức, điều này cũng không còn xa, ta thề
sẽ làm cho nàng, đây là việc mà nàng nên được! - Hàn Thạc nhìn Ngải Mễ Lệ
trước mặt, giọng nói trầm mạnh mẽ cam đoan.
Bố Lai Ân, chàng có muốn biết thái độ của Phỉ Bích đối với chuyện của hai
chúng ta hay không? - Ngải Mễ Lệ thần sắc vui mừng, khẽ hôn một cái trên ngực
Hàn Thạc, lúc này mới mỉm cười hỏi hắn.
Vô luận Phỉ Bích đối với chuyện này như thế nào, cũng không ảnh hưởng tới quan
hệ của chúng ta, cho dù nàng ấy kiên quyết không đồng ý, cũng không thay đổi
được điểm này, nàng yên tâm đi, chuyện này ta sẽ nói với Phỉ Bích. - Hàn Thạc
lại một lần nữa cam đoan, hạ quyết tâm không để cho Ngải Mễ Lệ bị ủy khuất
nữa.
Hi hi, chàng nói như vậy thiếp thật sự rất vui vẻ!
Ngải Mễ Lệ vui mừng, thốt tiếp:
Nhưng mà Phỉ Bích đã đồng ý rồi!