Pho Tượng


Người đăng:

Đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, thành Áo Sâm, tổng bộ của thương hội Bố Tư Đặc.

Ở bên trong một biệt viện tao nhã, Phỉ Bích cùng Lao Luân Tư đang ngồi thưởng
trà, sắc mặt của Lao Luân Tư âm u, thân phận vương tử của y tuy đã được thừa
nhận, nhưng tâm tình của y tựa hồ cũng không tốt lắm.

Phỉ Bích ngồi ở đối diện lại trái ngược, phong thái yểu điệu thướt tha, càng
ngày càng ung dung cao nhã, kèm thêm tay trái cầm thần khí Tinh Không lại thêm
vài phần lãnh ngạo. Phỉ Bích cầm thần khí Tinh Không trong tay yêu thích không
nỡ buông, tâm tư lại không kìm được bay tới tận thành Bố Lôi Đặc Nhĩ xa xôi.

Sư muội, thương hội Bố Tư Đặc của muội bây giờ càng lúc càng phát triển, Bố
Lai Ân tại thành Bố Lôi Đặc Nhĩ cũng như là cá gặp nước, thế nhưng cuộc sống
của ta lại rất khó khăn. Một khi phụ hoàng qua đời, ta nghĩ ta sẽ lập tức bị
Tra Nhĩ Tư giết, muội rốt cuộc không giúp ta truyền tin cho Bố Lai Ân sao? -
Lao Luân Tư nhìn Phỉ Bích, hỏi có chút bất đắc dĩ.

Sư huynh, thành Bố Lôi Đặc Nhĩ cũng không phải không có người của huynh, Bố
Lai Ân lại đang không ở đó, huynh hẳn là rõ hơn muội. Nhắc tới mới nhớ, lần đi
này đã qua mấy tháng rồi, như thế nào mà chàng không có chút tin tức nào,
chẳng lẽ lại đi làm chuyện xấu gì rồi? - Cặp lông mi dài đẹp của Phỉ Bích khẽ
giật, trong đôi mắt lóe lên sự nghi hoặc.

Ở bên trong thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, Phạt Khắc Lan chính là người do Lao Luân Tư
phái đi, trừ hắn ra, Lao Luân Tư còn an bài lần lượt một số nhân tài về công
tác quản lý, những người này trước mắt đều có được vị trí thích hợp. Họ vẫn
truyền đạt tin tức cho hắn, theo tin từ những người đó thì Hàn Thạc quả thật
hiện thời không có ở trong thành.

Lao Luân Tư thở dài, đột nhiên nói:

Ta nhờ người của Ám Mạc cũng hỗ trợ nghe ngóng tin tức của hắn, nhưng cho tới
bây giờ vẫn không có bất kỳ tin tức nào, muội nói xem, liệu hắn có xảy ra việc
gì không hả?

Phỉ Bích cười ngạo nghễ, tay rút thần khí Tinh Không lóng lánh tinh quang ra,
không tự chủ mà lườm Lao Luân Tư, nói:

Chàng có thể giết chết đoàn trưởng Tái Nhĩ Đặc của Tử Kinh kỵ sĩ đoàn, một
trong mười đại kỵ sĩ đoàn của đại lục. Mà Tái Nhĩ Đặc lại là một long kỵ sĩ
cực kỳ lợi hại. Huynh nghĩ rằng Hàn Thạc sẽ xảy ra việc gì ngoài ý muốn?

“Gia hỏa kia cực kỳ giảo hoạt âm hiểm, hơn nữa trực giác lại nhạy cảm tới mức
đáng sợ, cho dù gặp phải nguy hiểm vẫn có thể chạy thoát trước, dám chắc sẽ
không xảy ra bất trắc, y nhất định là lại lén lén lút luts đi làm mấy cái
chuyện gì đó xấu ra rồi. ”

Phỉ Bích nhủ thầm trong lòng nhưng những lời này nàng sẽ không nói với Lao
Luân Tư.

Lao Luân Tư suy nghĩ cẩn thận một chút, thấy cũng có lý. Gã không phải mới
quen Hàn Thạc lần đầu, tự nhiên hiểu được với tính cách và thực lực của hắn
tuyệt sẽ không có cái dũng của kẻ thất phu. Một khi phát hiện mình không thể
đối phó cũng sẽ lặng yên rời đi, dựa theo lý mà nói, hắn chắc chắn sẽ không
gặp sự cố gì.

Hai tay xoa xoa huyệt Thái Dương, Lao Luân Tư nói hơi mệt mỏi:

Sư muội, thời gian gần đây ta có lẽ quá khẩn trương, nên tư duy dần dần hơi
rối loạn.

Yên tâm đi, với mối quan hệ giữa huynh và Bố Lai Ân, chỉ cần biết tình huống
huynh bây giờ trong thành Áo Sâm, chàng hẳn sẽ tới trợ giúp huynh. Ừm, nghe
nói một đoạn thời gian trước bảy đại công quốc vọng đồ liên hợp đối phó với
thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, muội nghĩ có lẽ là Bố Lai Ân đi tới đó làm vài chuyện bí
mật gì đó, huynh không cần lo lắng qúa mức, muội nghĩ là chờ chàng xử lý xong
mọi chuyện, nhất định sẽ tới tìm gặp huynh. - Phỉ Bích an ủi Lao Luân Tư, nàng
cũng biết là gã gần đây đích xác bị mấy tên vương tử bức bách đến khó mà chịu
nổi, tự nhiên cũng hiểu được cảm nhận của gã.

Hy vọng hắn có thể về gấp được trước lúc phụ hoàng băng hà, mặt khác, sư phụ
của chúng ta cũng không biết như thế nào, trong chuyện này từ trước đến giờ
cũng không tỏ thái độ gì. Ta cũng không biết người rốt cuộc có ủng hộ ta hay
không.

Lao Luân Tư đau đầu than phiền, sau đó nói với Phỉ Bích:

Sư muội, muội vẫn là đồ đệ mà sư phụ thương yêu nhất, muội có biết sư phụ rốt
cuộc là có ý gì không?

Sư phụ luôn chỉ phụ trách dạy dỗ chúng ta các loại tri thức, ta xem ra người
hẳn là muốn huynh dựa vào chính thực lực của mình mà lên ngôi. Huynh cũng biết
sư phụ cho tới nay đều để cho chúng ta tự mình cố gắng, chưa bao giờ người lấy
thân phận của người để trợ giúp chúng ta . - Phỉ Bích suy nghĩ một chút rồi
trả lời Lao Luân Tư.

Ôi! Bây giờ với tình thế này, nếu ta chỉ dựa vào thực lực của mình, căn bản
không có khả năng lên ngôi vị hoàng đế đâu! - Lao Luân Tư dường như cũng hiểu
được một chút tính khí của sư phụ gã, không nhịn được mà than thở một câu.

Sư phụ mặc dù sẽ không quang minh chính đại giúp huynh, nhưng cũng sẽ không để
cho người khác khi dễ huynh, nếu sư phụ không để cho Bác Lan Tư gia gia âm
thầm bảo vệ huynh, e rằng huynh đã sớm bị người lén tiêu diệt rồi. Điều này
nói lên rằng sư phụ cũng rất quan tâm huynh đó. - Phỉ Bích lại tiếp tục an ủi
Lao Luân Tư.

Phỉ Bích vừa nói thế, Lao Luân Tư mới gật đầu nói:

Điều này cũng đúng, may là có Bác Lan Tư gia gia trợ giúp cho ta vài lần, nếu
không ta sớm đã bị người giết chết rồi.

Phỉ Bích không nói tiếp nữa, vẫn chuyên tâm lau chùi thần khí Tinh Không sớm
đã sáng ngời như gương, tựa như cây kiếm này là Hàn Thạc vậy.

Khi ta tới sư phụ có nhờ ta gửi lời cho muội, không nên quá ỷ lại vào vũ khí.
Vũ khí vĩnh viễn là vật chết, nó có thể cho muội gia tăng một chút thực lực,
nhưng sẽ không đề cao thực lực của bản thân muội. - Lao Luân Tư đứng lên nói
với Phỉ Bích.

Yên tâm đi, muội lĩnh ngộ vũ kỹ của sư phụ cao hơn huynh. Huynh vẫn nên nghĩ
nhiều tới việc làm sao xin được thêm chút vốn liếng từ phụ hoàng của huynh đi!
- Phỉ Bích từ tốn nói một câu như vậy rồi lại tiếp tục lau chùi thần khí trong
tay, thầm nghĩ cái tên đáng chết kia biết bao giờ mới tới gặp mình nhỉ, cứ
“anh ở đầu sông, em cuối sông” như vậy hoài cũng không phải là biện pháp a!

Lại nói về Hàn Thạc đang bị Phỉ Bích khổ sở nhắc hoài, giờ này hắn đã chính
thức tới thành Áo Sâm, sau khi tới Hàn Thạc mới phát hiện ra là hắn ở trong Tử
Vong Mộ Địa chống lại lực lượng của La Ti nữ thần nhền nhện xâm nhập bất tri
bất giác đã ba tháng. Ba tháng này bảy đại công quốc chinh chiến không ngớt,
thành Bố Lôi Đặc Nhĩ cùng công quốc Hi Luân đã bí mật tiến hành giao dịch
nhiều lần.

Hàn Thạc cũng không lập tức lại xuống tay với Bổn Địch Khắc Đặc Tát Khắc Duy
Nhĩ của công quốc Nội Sâm, một mặt là cơ hội khó tìm, mặt khắc là còn nhiều
chuyện quan trọng chờ hắn xử lý. Sau khi từ công quốc Nội Sâm trở về thành Bố
Lôi Đặc Nhĩ, Hàn Thạc lấy từ trong tay Kiệt Khắc các tài liệu cần thiết cho
việc luyện chế Kim Giáp thi, tiến vào Lăng La sơn gieo Kim Giáp thi xong, sau
đó dặn dò bọn người Kiệt Khắc vài câu rồi rời luôn khỏi thành Bố Lôi Đặc Nhĩ,
thông qua Truyền Tống Trận của thành Hải Lam tới thành Áo Sâm.

Cái tên Phật Khắc Lan thủ hạ trước kia của Lao Luân Tư, đã sớm báo việc Lao
Luân Tư cấp bách cần gặp Hàn Thạc nói cho hắn. Hàn Thạc cũng lập tức rời đi,
Phạt Khắc Lan thấy mục tiêu của hắn là thành Áo Sâm, cũng không báo tin tức
của Hàn Thạc cho Lao Luân Tư nữa, bởi vì bọn họ biết tốc độ của Hàn Thạc so
với tốc độ truyền tin của bọn họ nhanh hơn nhiều.

Sau khi tiến vào thành Áo Sâm, bởi vì Truyền tống trận ở gần Ba Bỉ Luân ma võ
học viện, Hàn Thạc đầu tiên là chạy tới chỗ phòng thí nghiệm của Phạm Ny, lâu
lắm rồi không gặp nàng, bây giờ hắn đích thật là vô cùng nhớ nhung vị sư phụ
xinh đẹp động lòng người này.

Đi trong Ba Bỉ Luân học viện, dọc theo đường đi Hàn Thạc né qua một vài khu
vực đông người, thẳng hướng tới nơi của Vong Linh hệ.

Khi hắn vừa mới tới chỗ hành lang mà hắn thường cùng Kiệt Khắc lau chùi các
pho tượng, đột nhiên phát hiện được một pho tượng mới nhìn cực kỳ quen mắt,
pho tượng dùng bạch ngọc trắng thuần khiết dày công điêu khắc nên, thân hình
pho tượng rất cao, tay cầm một cây pháp trượng, tư thế ngửa mặt lên trời đang
ngâm xướng ma pháp chú ngữ.

Ở phía dưới của pho tượng mới này có thể thấy được một loạt chữ nhỏ “Bố Lai Ân
tốt nghiệp Vong Linh hệ tại Ba Bỉ Luân ma võ học viện, trong thời gian hai năm
ba tháng đã tạo nên tốc độ tốt nghiệp nhanh nhất trong lịch sử, hiện giờ là
một Vong Linh Ma đạo sư, đã từng đánh bại Đại kiếm sư Lợi Ách Khải Ân của Ba
Đặc…”

Hàn Thạc nhìn chính pho tượng của mình, trong lòng đột nhiên tràn đầy một niềm
cảm khái không tên. Lúc trước hắn cùng Kiệt Khắc cùng nhau lau chùi các pho
tượng này, hắn cũng từng có dã tâm trở thành một thành viên trong số đó. Thế
nhưng thời gian trôi qua lâu, khi hắn quay về nơi cũ thật sự phát hiện được
pho tượng của mình đã xuất hiện nơi đây, trong lòng quả thật có một loại cảm
giác tự hào và thỏa mãn.

Không nghĩ tới a, thật sự không ngờ được có một ngày bức tượng của ta có thể
đứng ở nơi này, trở thành một tấm gương để khích lệ hậu bối. - Hàn Thạc nhìn
pho tượng của chính mình, lẩm bẩm.

Bởi vì ngươi mà giờ có không ít học viên mới đã gia nhập Vong Linh hệ, hì hì,
bây giờ Phạm Ny ngày càng bận rộn đó! - Một giọng nói hòa nhã vang lên sau
lưng Hàn Thạc, viện trưởng Ngải Mã của Ba Bỉ Luân học viện từ từ đi tới trước
mặt hắn.

Ngải Mã bản thân là Không Gian hệ Đại ma đạo sư, có năng lực kỳ dị có thể vượt
qua không gian, ở trong khu vực này, nếu Ngải Mã muốn nói chuyện với ai, lập
tức liền có thể xuất hiện trước mặt người đó.

Khi không gian ba động thì đồng thời Hàn Thạc cũng biết rằng Ngải Mã đã phát
hiện được hắn đến. Khi thanh âm của viện trưởng vang lên, hắn không chút ngạc
nhiên, mỉm cười nhìn bà nói:

Thật sự không ngờ được pho tượng của ta thật sự có thể đứng ở nơi này.

Hì hì, ngươi có được thực lực này, chỉ bằng vào việc ngươi chỉ chưa mất thời
gian ba năm, từ một ma pháp học đồ mà tiến cấp tới Ma đạo sư là đã có tư cách
đứng ở nơi này. Huống chi ngươi sau khi tốt nghiệp, mỗi việc ngươi đều khiến
người khác đinh tai nhức óc, Vong Linh hệ là một hệ yếu kém nhất trong học
việc, bây giờ lại đào tạo được một nhân vật như ngươi, đương nhiên là phải
dựng tượng của ngươi lên rồi. – Ngải Mã vẫn mỉm cười hiền lành, chậm rãi đi
tới trước pho tượng, bàn tay nhẹ nhàng đặt vào chỗ chú thích phía dưới pho
tượng, lại thêm một chữ “Đại” vào dòng Vong Linh Ma đạo sư.

Xem ra bà đã biết Hàn Thạc đã trở thành một Vong Linh Đại ma đạo sư rồi


Đại Ma Vương - Chương #375