Người đăng:
Thông qua Truyền Tống Trận pháp tại Tử Vong Mộ Địa, Hàn Thạc bước từ nơi sâu
trong lòng đất chỗ vùng hoang dã ngoài thành Hi Tiệp ra.
Triệu hoán Thổ Giáp thi, cho nó đào một cái địa đạo thông từ đỉnh đầu lên, Hàn
Thạc rời khỏi đó, chạy tới hướng thành Hi Tiệp.
Với loại cường giả như Hàn Thạc, bất luận phòng ngự gì của một tòa thành trì
đều chỉ như thùng rỗng kêu to, từ trên trời cao đáp xuống một góc trong thành.
Hắn đi thẳng đến khu vực Hải Luân đang ở, song khi tới đó hắn mới phát hiện
nàng cùng thân vệ quân đã sớm rời khỏi thành Hi Tiệp.
Đi tới cứ điểm Ám Mạc tại thành Hi Tiệp, Hàn Thạc cho gọi Đức Lan Đặc, từ
miệng lão hắn biết thành Hi Tiệp trải qua một phen thanh tẩy huyết tinh, giờ
đây Hải Luân đã nắm vững triệt để.
Phong thư lần trước Hàn Thạc gửi đã tới tay Địch Khắc, dựa theo phân phó của
hắn, từ thành Bố Lôi Đặc Nhĩ truyền ra tin tức, nói rằng Hải Luân căn bản chưa
từng có quan hệ thân thể thân mật với hắn. Tin đồn lần đó Hải Luân bị cường
bạo thuần túy chỉ là phỏng đoán của đám người hầu.
Thành Bố Lôi Đặc Nhĩ dựa theo Hàn Thạc phân phó, đã chính thức tuyên bố với
bên ngoài. Tuyên bố này rất nhanh được truyền khắp bảy đại công quốc, đích xác
làm cho một bộ phận tin vào tin tức này, có điều một số người nội tâm nhơ nhớp
vẫn không tin vào tính chân thật của nó.
Đối với công dân của công quốc Hi Luân mà nói, ngay khi thanh minh này truyền
đến, một bộ phận xuất phát từ lòng tôn kính với Hải Luân đại công tước đã thực
sự tin nó. Sau khi trải qua việc bị những ánh mắt lạnh nhạt khinh thường đã
lâu, Hải Luân vốn xem thường chuyện đưa ra chứng minh cho tính thật giả của
việc này.
Do mấy đại quý tộc công quốc Hi Luân, bao gồm một số nữ quý tộc đức cao vọng
trọng liên hợp lại giám sát, Hải Luân đồng ý cho giám định thân thể. Họ cử ra
ba bà lão kiểm tra thân thể Hải Luân một lượt, cuối cùng chứng thực đầy đủ
nàng đích xác vẫn còn là xử nữ.
Sau đó bọn họ đồng loạt phát biểu chính thức thanh minh với quốc dân, tất cả
công dân đều chính thức tin vào tính chân thực của chuyện này, đối với Hải
Luân rốt cuộc không còn hoài nghi nữa.
Có lẽ bởi vì công dân nghĩ rằng trước kia mình đã vũ nhục danh dự của Đại công
tước, vốn hầu như khinh thường nàng thì giờ nhất loạt tất cả vô cùng đau lòng
hối lỗi, sau khi trải qua sự tình lần này, sự tôn sùng của công dân trong công
quốc đối với Hải Luân đạt tới mức chưa từng có.
Lợi dụng thời cơ này, Hải Luân dùng thủ pháp sấm rền gió cuốn liên tiếp diệt
trừ mấy đối thủ chính trị, quét sạch toàn bộ đám quý tộc có dị tâm mưu đồ làm
loạn trong cả công quốc Hi Luân. Sau một trường chém giết đẫm máu, công quốc
rốt cuộc không còn một quý tộc nào dám phản bội nàng nữa.
Vào lúc này, vốn tại hội nghị bảy nước lần trước đại công tước Bổn Ni Địch
Khắc Đặc Tát Khắc Duy Nhĩ của công quốc Nội Sâm vô cùng lạnh lùng với Hải
Luân, lập tức gửi nàng thư tín nóng hổi, một mặt vô cùng đau đớn biểu đạt sự
hối hận. Mặt khác lại một lần nữa theo đuổi Hải Luân giống như dĩ vãng.
Tại thành Hi Luân, phủ công tước. Hải Luân cầm phong thư toàn những lời tỏ
tình động lòng người mà cười lạnh xé nát, nói với Hỏa phượng hoàng bên cạnh:
Trải qua việc lần này, ta hoàn toàn thấy rõ bộ mặt của Bổn Ni Địch Khắc Đặc
Tát Khắc Duy Nhĩ, xem chừng thứ y vẫn theo đuổi là quốc gia này mà không phải
là ta. Khi tất cả công dân và quý tộc của công quốc Hi Luân chống lại ta, y
chẳng những chưa từng trợ giúp ta mà còn ngầm tính kế với ta. Song hiện tại ta
nắm đại quyền trở lại, y lại giống như con ruồi bắt đầu truy đuổi. Nguyên lai
từ đầu tới cuối Bổn Ni Địch Khắc Đặc Tát Khắc Duy Nhĩ cũng chỉ theo đuổi công
quốc Hi Luân mà thôi.
Hỏa phượng hoàng đã biến thành một cô gái, nghe vậy gật gật đầu nói:
Ta đã sớm nói gã này không thể tin được, chính trị gia hoàn toàn đều là vì ích
lợi, sự dối trá của kẻ này khiến người khác cảm thấy tởm lợm, thật không biết
lúc trước mụi như thế nào lại đồng ý hợp tác với y.
Nghe Hỏa phượng hoàng nói vậy, khuôn mặt kiều diễm của Hải Luân hơi hơi đỏ
lên, thốt:
Hỏa Phong tỷ tỷ, ta cũng lợi dụng y mà thôi, vấn đề giữa các nước chẳng qua
cũng như thế. Công quốc Nội Sâm và chúng ta có cùng địch nhân, ta chỉ lợi dụng
y để đối phó địch nhân mà thôi.
Dừng một lát, khuôn mặt Hải Luân càng hồng lên, do dự một chút, hơi nhút nhát
hỏi Hỏa phượng hoàng:
Hỏa Phong tỷ tỷ, tỷ thấy Bố Lai Ân thế nào?
Cái tên tiểu nhân hèn hạ kia á? - Hỏa phượng hoàng sửng sốt rồi nghiến răng
căm hận mắng.
Chẳng biết vì sao, Hải Luân nghe Hỏa phong gọi Hàn Thạc là tiểu nhân ti bỉ thì
trong lòng mơ hồ có cảm giác không thoải mái, dường như sâu trong nội tâm
không hài lòng khi có người bôi nhọ hắn, ngay cả Hỏa Phong tỷ tỷ thân mật nhất
này cũng vậy.
Ừm, chính là Bố Lai Ân, Hỏa Phong tỷ tỷ thấy hắn thế nào? - Có điều với quan
hệ thân mật giữa Hải Luân và Hỏa phượng hoàng nhiều năm, tự nhiên sẽ không để
ý những lời oán trách này của Hỏa phượng hoàng, hơi chờ mong nhìn Hỏa Phong
hỏi.
Hỏa phượng hoàng oán hận thốt một câu, liếc nhìn Hải Luân đã thấy trong ánh
mắt nàng tràn ngập chờ mong, không còn chút oán hận nào với Hàn Thạc, nàng
đành thở dài trong lòng, miễn cưỡng cười nói:
Hải Luân, tên Bố Lai Ân này so với Bổn Ni Địch Khắc Đặc Tát Khắc Duy Nhĩ còn
khó đối phó hơn, khi đối mặt với gã kia, ta còn có thể cảm giác được một chút
ý niệm nhơ bẩn của y với muội, còn cả cái bộ dạng đạo đức giả cùng ý nghĩ nội
tâm không phù hợp.
Nhưng mà khi ở cùng Bố Lai Ân một chỗ, ta căn bản không thể cảm ứng được tình
cảm trong nội tâm hắn, hắn tựa như một hàn đàm sâu không thấy đáy, trong đó có
cả lãnh khốc, còn như thâm sâu ở điểm gì, căn bản ta không thể nhìn ra. Ai,
nam nhân này quá lợi hại, hắn nếu muốn giết chúng ta quả thật dễ như trở bàn
tay, ta biết chúng ta không đối phó được hắn, ta cũng không biết cách làm của
muội rốt cuộc là đúng hay không đúng.
Hỏa phượng hoàng hiểu được Hải Luân đối với Hàn Thạc bất tri bất giác đã có
cảm tình. Hắn đích xác có tiền vốn hấp dẫn bất cứ nữ nhân nào, nhưng kiểu nam
nhân như hắn đối với nữ nhân mà nói căn bản chính là chất gây nghiện, một khi
lâm vào rồi thì khó có thể tự kềm chế, nhưng với Hải Luân tương tự cũng có dã
tâm bừng bừng mà nói, kết hợp với một nhân vật kiêu hùng mạnh mẽ như thế, đích
xác mới là thích hợp nhất.
Hàn Thạc hiển nhiên chính là dạng nhân vật như vậy, đối với Hải Luân mà nói
thực lực hắn kinh khủng, làm việc quyết đoán ngoan độc không thể nghi ngờ càng
có lực hấp dẫn trí mạng. Bảy đại công quốc đại chiến quanh năm, nếu bên cạnh
nàng có một nam nhân như vậy ủng hộ tự nhiên sẽ không phải là chuyện xấu.
Đáng tiếc những thứ mưu mô của nam nhân này quá nhiều. Một công quốc Hi Luân
hiển nhiên không thỏa mãn được hắn. Khi hắn vọng đồ chiếm cả bảy đại công
quốc, Hỏa phượng hoàng cũng không biết Hải Luân đi theo hắn rốt cuộc là họa
hay là phúc.
Hỏa Phong tỷ tỷ, ta biết mình muốn cái gì, Bổn Ni Địch Khắc Đặc Tát Khắc Duy
Nhĩ không mang lại được cho ta thứ đó, ta nghĩ Bố Lai Ân có thể. Mặt khác,
không biết tại sao, ta phát hiện ta rốt cuộc không ghét được hắn nữa. Có lẽ
tâm tình nữ nhân là như vậy, có thể hận một người đến thấu xương, nhưng cũng
có thể bởi vì một việc mà loại hận này lại chuyển biến thành yêu, ai. . . . .
. - Hải Luân thở dài, nói đầy cảm xúc.
Trong lúc hai người còn đang tự hỏi thì trong phủ công tước có một luồng khói
nhẹ chậm rãi trôi tới. Lượn lờ sau đình viện mới trôi tới cửa sổ chỗ Hải Luân.
Hải Luân đang ở nói chuyện với Hỏa phượng hoàng, vừa nhìn thấy làn khói nhẹ
lượn lờ từ từ tiến đến, không ngăn được sự vui mừng trong lòng, đột nhiên vui
vẻ nói:
Hắn đến đấy.
Hỏa phượng hoàng hoàng ngẩn ra, sau đó cảm ứng được một luồng khí tức tà ác
chậm rãi bay vào trong phòng. Nàng ta đối với khí tức ma công và Vong Linh
pháp sư trên người hắn đều khá kiêng kị. Mắt thấy làn khói nhẹ tới Hỏa phượng
hoàng nhíu mày sau đó lui lại mấy bước, cách Hàn Thạc đang dần dần hiện hình
một đoạn.
Chàng tới rồi? - Hải Luân vừa thấy Hàn Thạc bình tĩnh xuất hiện, chợt có loại
xúc động muốn nhào vào lòng hắn. Nhưng nét vui sướng trên mặt cũng rất thật
tình thật ý.
Ừm, có một số việc nên chậm trễ vài ngày. Có điều may là nàng đã nắm được
thành Hi Tiệp, bây giờ cả công quốc Hi Luân hẳn là vững chắc hơn so với trước
kia đúng không? - Hàn Thạc mỉm cười gật gật đầu, nhìn sự vui mừng chân thật
trên khuôn mặt nàng, trong lòng hắn quả thực cũng rất cao hứng, nữ nhân này
dần dần đã sa vào lưới tình của mình.
Trong một khoảng thời gian ngắn, Hải Luân liền triển khai một phen diệt trừ
đối thủ chính trị đẫm máu, cả công quốc Hi Luân một lần nữa lại thống nhất,
điều này làm cho Hàn Thạc đối với thực lực của nàng khá khâm phục, thầm nghĩ
nữ nhân này có thể trèo lên vị trí cao nhất của công quốc Hi Luân, xem ra quả
nhiên là có chút thủ đoạn.
Đúng rồi, chuyện lần trước chàng nhắc tới thế nào rồi? - Hải Luân vì Hỏa
phượng hoàng đang ở đây, cũng không biểu hiện thân mật quá, sau sự mừng rỡ lúc
đầu, lập tức bắt đầu hỏi đến chính sự.
Người của ta đã tới thành Hi Luân, chỉ vì ta chưa tới, nên vẫn chưa dám liên
lạc với nàng. À, trước mắt bọn họ đang ở ngoài cửa, ta nghĩ hiện giờ công quốc
Hi Luân nàng đã nắm trong lòng bàn tay, hẳn là có thể bí mật tiến hành một số
giao dịch được rồi. - Hàn Thạc cười trả lời.
Hỏa Phong tỷ tỷ, phiền tỷ đi mời bọn họ vào. - Hải Luân vừa nghe Hàn Thạc nói,
nhân cơ hội nháy mắt với Hỏa Phong, mặt hây hây đỏ cười ngượng ngùng nói với
nàng.
Hỏa phượng hoàng vừa thấy dáng vẻ Hải Luân xuân tâm phơi phới, trong lòng lại
thở dài, còn không biết nàng đang muốn đuổi khéo mình sao, Hải Luân muốn thân
mật với hắn một chút a!
Ừm, ta đi ra ngoài một chuyến là được! - Hỏa phượng hoàng trả lời, rồi đi
thẳng ra bên ngoài, không nhịn được oán thầm Hải Luân trọng sắc khinh bạn.
Hỏa phượng hoàng vừa mới rời đi, Hải Luân đỏ mặt lui về phía sau mấy bước,
nhìn Hàn Thạc đang từng bước lại gần, thì thầm:
Chàng, chàng lại muốn làm gì?
Hải Luân bước lùi đến khi không còn đường thối lui nữa, thân thể mềm mại dựa
vào tường gỗ, thấp giọng yêu cầu:
Đây là phủ công tước của ta, chàng đừng có làm loạn nha.
Hàn Thạc đặt hai tay lên vách tường sát hai vai Hải Luân, nhìn cô nàng đang
hơi kinh hoảng thất thố, hắn có một loại cảm giác thỏa mãn đã dần chinh phục,
cười tủm tỉm nói:
Công quốc Hi Luân đã hoàn toàn trong tay nàng, dựa theo ước định nàng không
phải là nên chủ động hầu hạ rồi chứ?
Hải Luân trong lòng hoảng hốt, thầm nghĩ tên hỗn đản này vậy mà chẳng biết
liêm sỉ trắng trợn đưa ra yêu cầu này như vậy, điều này làm cho nàng trong
phút chốc trống ngực đập càng lúc càng nhanh, mặt đỏ bừng cầu xin Hàn Thạc:
Cho thiếp một chút thời gian nữa, thiếp còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, hơn nữa
người ta mới chứng minh thiếp trong sạch, chàng làm thế có thể sẽ bị họ vạch
ra sơ hở đấy.
Nghe Hải Luân nói vậy, Hàn Thạc nghĩ lại đích xác như thế, nữ nhân đã trải qua
sắc dục tưới nhuần hay chưa, người có kinh nghiệm liếc mắt một cái có thể nhìn
ra ngay. Hắn rất tự tin vào năng lực của mình, tin tưởng một khi muốn Hải
Luân, nhất định sẽ thay đổi ấn tượng của nàng trước người khác, nói không
chừng còn có thể bị người khác nhận ra đầu mối.
Vậy được, ta sẽ cho nàng một chút thời gian.
Trong lòng Hải Luân đang thấp thỏm không yên, Hàn Thạc suy xét rồi nói luôn,
nhưng cô nàng vừa mới thở phào thì hắn đã cười hắc hắc tiếp:
Thế nhưng, ta cũng nên thu trước một ít lợi tức chứ nhỉ?
Lời vừa nói ra đã khiến cho cõi lòng Hải Luân vừa mới an tĩnh lại rối loạn cả
lên, ngượng ngùng ngẩng đầu liếc nhìn trộm Hàn Thạc, đã thấy vẻ hừng hực trong
mắt hắn, vội vàng kinh hoảng cúi đầu xuống, nói líu nhíu:
Chàng, chàng muốn thế nào?
Hôn một cái! - Hắn cười.
Gia hỏa này quả nhiên sắc tâm không thay đổi, Hải Luân thầm thở dài, nhưng
trong lòng cũng không tức giận, có chăng chỉ là ngượng ngùng mà thôi. Nàng do
dự một chút, thầm nghĩ hắn đã đáp ứng chuyện kia, xem chừng không cho hắn chút
ích lợi là không được rồi, lòng dạ hơi rối loạn, thầm nghĩ dù sao sớm muộn gì
cũng là người của hắn, quên đi quên đi. . . . ..
Nghĩ như vậy Hải Luân đỏ bừng mặt nhắm mắt lại ngước lên, đợi chờ sự hừng hực
của hắn. Nhưng mà đợi hồi lâu, nàng phát hiện Hàn Thạc cũng không có động
tĩnh, không khỏi nghi hoặc mở mắt ra, không giải thích được ý cười nóng bỏng
của hắn đang nhìn mình.
Chỉ vào môi mình, Hàn Thạc đề nghị:
Ta muốn nàng chủ động hôn ta!
“Tên, tên hỗn đản này, người ta đang xấu hổ muốn chết mà hắn lại còn yêu cầu
ta chủ động hôn hắn!” Trái tim thiếu nữ cứ đập loạn lên thịch thịch, ngay cả
cổ cũng đỏ ửng lên, nét thẹn thùng lan ra toàn thân, chẳng biết làm thế nào
cho đúng.
Ôi nhanh lên một chút, nếu không đám Hỏa phượng hoàng sắp trở lại rồi, nếu
nàng trước khi họ tới mà còn chưa chủ động hôn ta, ngay khi bọn họ có mặt ta
sẽ ép hôn nàng đấy. - Hàn Thạc nhìn Hải Luân trêu tức, nói uy hiếp.
Vừa nghe hắn nói vậy, tâm tình Hải Luân càng bối rối, nghĩ tới cảnh tượng theo
như lời hắn nói Hải Luân trong lòng càng sợ hãi, thầm than một tiếng, mặt đỏ
bừng nhắm mắt lại hơi kiễng chân lên hôn hắn.