Người đăng: HắcKê
Chương 37 :Hàn Thạc hung tàn
o0o
- Bố Lai Ân, đúng là Bố Lai Ân rồi!
Các đệ tử kinh hô ra tiếng, Phạm Ny cũng có chút choáng váng, nhìn Hàn Thạc xa
lạ. Nàng không thể nào tưởng tượng được, Hàn Thạc với thân hình một thước bảy
lại có thể vũ động một lang nha bổng thô to vậy, còn có thể ngăn trở một lần
công kích mãnh liệt của Thực nhân ma.
Trong khi tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, Hàn Thạc trừng mắt nhìn Thực
nhân ma, từ khoảng không vung tay phải ra đẩy Phạm Ny, gằn giọng:
- Đi nhanh lên.
Một tiếng thét lớn bối rối từ trong miệng Phạm Ny truyền ra, cùng lúc tiếng
thét chói tai ấy vang lên, Hàn Thạc đột nhiên cảm giác được tay phải tựa hồ
đặt giữa hai luồng cực nhu nhuyễn như mặt hai khối bông, trong khi rút tay về,
Hàn Thạc dám chắc hắn đã ấn sai chỗ rồi.
Đệ tử phía sau cũng phát ra những tiếng kêu nhỏ, trong đó có cả Cát Ân to
tiếng mắng chửi Hàn Thạc sắc đảm trùm thiên.
Trong lòng rung động, Hàn Thạc xoay người nhìn Phạm Ny một cái, xấu hổ nói:
- Xin lỗi Phạm Ny sư phụ, ta đẩy sai chỗ rồi, ta thật sự không cố ý!
Phạm Ny chán nản, đang muốn mở miệng mắng Hàn Thạc, đột nhiên nhận thấy phía
sau lang nha bổng thật lớn của thực nhân ma đã đập xuống đầu Hàn Thạc, vội
vàng nhắc nhở:
- Bố Lai Ân, cẩn thận!
Mặt không đổi sắc, Hàn Thạc thình lình xoay người, lang nha bổng thô to hơn
người hắn được hắn hai tay ung dung giơ lên, mang theo âm thanh vù vù, hướng
về thực nhân ma đánh tới.
"Ầm" một tiếng, hoa lửa tóe lên, Hàn Thạc thân hình không chút sứt mẻ, không
nhúc nhích, giống như bàn thạch sừng sững tại chỗ, thân thể nhỏ gầy cầm lấy
lang nha bổng thô to, chiếu rọi trong mắt mọi người, khiến cho ánh mắt đệ tử
nhìn về phía Hàn Thạc đều đột nhiên có chút kinh ngạc khó hiểu.
- Phạm Ny sư phụ, ngươi mau rời khỏi chỗ này! - Tiếng kinh hô của Cát Ân đột
nhiên vang lên từ phía sau. Phạm Ny đang nhìn Hàn Thạc với một vẻ khiếp sợ rốt
cục cũng phản ứng, đôi mắt sáng vẫn tập trung trên người Hàn Thạc, hai chân
lùi lại phía bọn người Cát Ân.
Lúc này Hàn Thạc sử dụng cường lực cùng thực nhân ma ngạnh kháng hai lần, chỉ
cảm thấy cả người có một luồng dục vọng không trào ra không được, muốn đem lực
lượng bên trong hoàn toàn bộc phát ra, một cỗ sát ý cũng từ trong tim dấy lên,
khiến cho Hàn Thạc không tự chủ được muốn đem thực nhân ma trước mặt đập thành
bánh thịt.
Phạm Ny vừa mới ly khai, Hàn Thạc đột nhiên cười thảm khốc vài tiếng, trên mặt
nét thật thà không còn sót lại chút gì, vẻ mặt có chút dữ tợn đáng sợ, âm trầm
giơ lang nha bổng thô to nhằm hướng thực nhân ma đang ngơ ngác vọt tới.
Con thực nhân ma cường tráng cường đại, tựa hồ không thể giải thích vì sao Hàn
Thạc nhỏ gầy như vậy, có thể hai lần ngăn cản trọng kích của hắn, lúc này ngây
ngốc đứng yên tại chỗ, như là đang trầm tư suy nghĩ vấn đề gì.
- Trời ạ, Bố Lai Ân dám chắc đã điên rồi, hắn dám tấn công thực nhân ma! -
Bối Lạp thở nhẹ một tiếng, vẻ mặt hiện lên biểu tình không thể tưởng tượng
nổi.
Những lời này vừa nói ra, mọi người sôi nổi, ào ào gật đầu đồng ý, toàn bộ
đương nhiên cho rằng Hàn Thạc đã điên rồi. Ngay cả Lỵ Toa biết Hàn Thạc thích
giả ngây giả dại, vẻ mặt cũng ngơ ngác không giải thích được, cho rằng trong
một khắc Hàn Thạc điên thật sự rồi.
- Bố Lai Ân sau khi nổi điên, khí lực đột nhiên trở nên thật lớn a, thật là
không thể tin nổi, Lỵ Toa thật sự là vĩ đại, chỉ là một chút ma pháp Linh Hồn
Chi Thống vậy mà có thể đem một tên nhu nhược nhát gan như Bố Lai Ân trở nên
điên cuồng! - Ngải Mễ ngây thơ, hồn nhiên hô to một tiếng, nhìn Lỵ Toa cảm
thán nói.
- Thật lắm lời! - Lỵ Toa chăm chú nhìn Hàn Thạc, trong miệng lầm bầm trả lời
Ngải Mễ một câu.
Chỉ thấy khi đó, Hàn Thạc giơ lang nha bổng thô to, lao tới thực nhân ma nhanh
như thiểm điện. Lang nha bổng ở giữa hư không rít lên tiếng vù vù, được Hàn
Thạc vũ động rất nhanh, từ dưới hướng lên trên xoay một vòng cung, dũng mãnh
đập vào hông thực nhân ma.
Thực nhân ma mắt thấy nguy hiểm tới nơi, trên mặt vẻ ngơ ngác nghi hoặc đã
biến thành cuồng nộ, y cũng dùng những động tác đồng dạng, hướng về phía lang
nha bổng Hàn Thạc đánh tới, dường như muốn dùng lực lượng vượt trội, đánh cho
Hàn Thạc tan tác.
Một tiếng va chạm thật lớn. từ chỗ hai lang nha bổng giao kích không ngừng
truyền ra, lang nha bổng vốn cứng rắn thô to, không ngờ nanh sói bén nhọn lại
bị đánh nát toàn bộ, theo thanh âm vang dội, Hàn Thạc gầy yếu cùng thực nhân
ma cường tráng cao lớn càng đánh càng kịch liệt.
Vốn bọn người Phạm Ny đang định mau thoát đi, thấy Hàn Thạc sau khi nổi điên,
có lực lượng kinh khủng như thế, có thể cùng thực nhân ma đánh bất phân thắng
bại, đều kinh hãi lưu lại tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm nhìn Hàn Thạc.
Hàn Thạc huy vũ thân thể hoàn toàn nhỏ bé so với lang nha bổng thô to, đối mặt
với quái vật khổng lồ thực nhân ma, vậy mà không có mảy may một tí khiếp sắc,
song chưởng cùng cái gáy trần trụi hở ra, cơ thể rắn chắc cường tráng, gân
xanh nổi cuồn cuộn, Hàn Thạc giờ khắc này với vẻ mặt dữ tợn điên cuồng, có sự
dũng mãnh táo bạo, hoàn toàn lật đổ nhận thức trước đây của Phạm Ny cùng các
đệ tử.
Giờ khắc này, trong cơ thể Hàn Thạc, ma nguyên lực lưu chuyển, lực lượng bộc
phát khiến hắn vui sướng tràn trề khoái cảm, cây lang nha bổng càng dùng càng
thuần thục, lần lượt sau những lần ngạnh kháng, Hàn Thạc chẳng những không có
bất luận cảm giác gì kiệt sức, ngược lại tinh lực càng ngày càng dồi dào.
"Khặc khặc......"
Vài tiếng cười quái dị phát ra từ trong miệng Hàn Thạc, sắc mặt dữ tợn, bất
thình lình oanh kích khiến tên thực nhân ma thân thể loạng choạng không tự chủ
được lui về phía sau, lúc trước thực nhân ma vốn cuồng mãnh công kích cùng lực
đạo khổng lồ, sau chốc lát giao chiến, thực nhân ma đã càng ngày càng yếu.
- Trời ạ, đây là Bố Lai Ân nhát gan sao? - Bối lạp kinh hô một tiếng, lắc đầu
tỏ vẻ không tin nổi.
- Từ nay về sau, ta cũng không dám bắt Bố Lai Ân thí luyện ma pháp nữa, hắn
mà nổi điên thì thật là đáng sợ! - A Tây Na lộ ra nét sợ trên vẻ mặt, lẩm nhẩm
nói thầm.
Lỵ Toa vẻ mặt hưng phấn, tiểu quyền nắm chặt, luôn luôn lớn tiếng hét lên:
- Đánh chết hắn đi.
Bọn người Ba Khắc cùng Hàn Thạc có cừu oán, lơ là liếc mắt về phía sau, lộ ra
vẻ mặt khiếp đảm, nhìn về phía Hàn Thạc ánh mắt đều mang theo chút sợ hãi.
- Khặc khặc...... Ngươi không chạy thoát được đâu! - Hàn Thạc sau khi phát ra
một tiếng cười quái dị, thân thể bám sát theo phía sau thực nhân ma đang tính
chạy trốn, lang nha bổng thô to bỗng nhiên bay đi, chỉ nghe" rắc " một tiếng,
thực nhân ma đang nhếch nhác chạy trốn hai chân bị đánh gãy, sau đó Hàn Thạc
trong tiếng cười quái dị đã đuổi kịp, cây lang nha bổng mãnh liệt không ngừng
tập kích thực nhân ma, một loạt tiếng kêu thê lương thảm thiết từ trong miệng
thực nhân ma nhanh chóng truyền đến.
Thực nhân ma thân thể cao lớn cường tráng, sớm đã ngã xuống, từ trên thân thể
không ngừng tuôn ra máu tươi, thân thể màu xám to lớn bị Hàn Thạc đập liên tục
đã máu thịt bầy nhầy, sắp nhìn không ra cái hình dạng gì nữa.
Cuồng phong bạo vũ oanh kích tàn bạo một phút đồng hồ, Hàn Thạc nhìn thực nhân
ma đã bị đập cho máu thịt bầy nhầy mới đột nhiên thức tỉnh, sau khi dừng tay
chính bản thân hắn cũng hoảng sợ, không thể ngờ hắn vậy mà lại có một bản chất
cuồng bạo như thế.
Lần này xem như lần đầu tiên giết người, bất quá Hàn Thạc trong lòng không có
nỗi sợ của thường nhân, vẻ mặt trở nên bình tĩnh, Hàn Thạc xoay người nhìn
Phạm Ny cùng các đệ tử bên kia nhếch miệng thô lỗ cười, nói:
- Hắn dường như đã chết?
Ngoài ý liệu của Hàn Thạc, tất cả đệ tử kể cả Phạm Ny cùng Cát Ân hai gã sư
phụ, vừa thấy Hàn Thạc quay đầu, đều thất thanh thét lên lui về phía sau hai
bước, sau đó Lỵ Toa kinh hô một tiếng, mở miệng hỏi:
- Bố...... Lai Ân, ngươi...... có còn tỉnh táo không?
Hàn Thạc ngạc nhiên sửng sốt, chợt phản ứng, gãi gãi đầu, cười ngây ngô nói:
- Ta vừa mới làm sao, chính ta cũng không biết, tại sao thực nhân ma đột
nhiên chết?
- Ngươi...... ngươi vừa mới làm cái gì, ngươi đều không nhớ sao? - Phạm Ny
cũng ngẩn ngơ, sau đó nhướng mày, nhìn chằm chằm Hàn Thạc hỏi.
Thành thật gật gật đầu, Hàn Thạc thành khẩn giải thích:
- Đúng vậy, ta thấy trong đầu rất đau, sau đó quên mất đã xảy ra chuyện gì,
khi ta tỉnh lại, thực nhân ma đã chết ở trước mặt, rốt cuộc là chuyện gì xảy
ra? Hai tên thực nhân ma còn lại nơi nào ?
- Bị ngươi dọa sợ chạy mất rồi! - Bối Lạp cổ quái nhìn Hàn Thạc, mở miệng
đáp.
- Hả, không thể nào, tại sao có thể như vậy, bọn chúng làm sao lại sợ ta? -
Hàn Thạc vẻ mặt vô tội, ngơ ngác, khó hiểu hỏi lại.
- Bố Lai Ân, ngươi sau khi nổi điên trở nên thật đáng sợ, giống như là một
người khác, đừng nói là thực nhân ma, ngay cả chúng ta cũng đều sợ hãi, may
là bây giờ ngươi không việc gì. - Cát Ân cảm khái một câu, nói ra tiếng lòng
của mọi người.
- Đừng đứng sững ở đây, đem đồ vật thu thập nhanh lên, địa phương này chúng
ta không thể ở lâu. Có hai tên thực nhân ma đào tẩu, nói không chừng bọn chúng
còn có thể mang đến phiền toái. - Phạm Ny coi như trấn tĩnh nhất, vừa thấy
nguy cơ tạm thời giải trừ, lên tiếng phân phó mọi người mau chuẩn bị giải
quyết tốt hậu quả.
Khi Phạm Ny nói xong, mọi người toàn bộ quay lại chỗ cũ, đem vật tư lúc trước
tản mát trên mặt đất nhất nhất nhặt lên, lần này đúng là mọi người lần đầu
tiên đối mặt nguy cơ sanh tử, trải qua một lần đối mặt tử vong, các đệ tử đều
trở nên trầm ổn một ít, toàn bộ không nói nhảm, đem đồ vật toàn bộ thu thập
thỏa đáng rất nhanh chóng.
- Ta nghĩ đây là thời điểm để rời khỏi chỗ này, chấm dứt thí luyện tại đây! -
Cát Ân đã thấy mọi người đem đồ vật thu thập gọn gàng, thận trọng đề nghị.
Đã gặp qua thực nhân ma, tất cả mọi người đều tự nhận thức thực lực bản thân,
trong tưởng tượng cũng không thể lợi hại như vậy, càng đi về phía nam nguy cơ
càng lớn, bởi vậy khi Cát Ân lên tiếng, mọi người nhìn nhau đều gật đầu tỏ vẻ
đồng ý.
Nhất thời, mọi người yên lặng sửa sang lại đồ vật, định mang theo thu hoạch
của chuyến đi này quay về học viện, không hề muốn tiếp tục mạo hiểm đi về phía
nam.
Ngay lúc mọi người định rời đi, một tiếng kêu la đột nhiên từ phía nam truyền
tới, mọi người đã thu thập xong đồ vật, nghe thấy thanh âm này thì tất cả đều
có vẻ mặt ngẩn ngơ, sau đó lại hiện ra niềm hưng phấn tham lam.
P/s : Đề cử một quyển sách mới xuất bản : Siêu Cấp Tuần Cảnh, thiên tài cảnh
sát hình sự trong tương lai quay trở về thời hiện đại.