Người đăng:
Lên đi, đừng nghĩ chuyện chạy trốn nữa! - Hàn Thạc cười gằn. Lục Ma Phong dệt
thành huyết quang đầy trời, do pháp quyết Huyết Quang Vạn Mang Trảm phát ra.
Lục Ma Phong phát ra từng đạo huyết quang như lưỡi đao nhọn sắc bén, trở thành
một cái quầng sáng đỏ như máu cuốn về phía Hắc Ám Tinh linh Tây Khang trông
tựa như còn trẻ này. Tây Khang vừa thấy vầng huyết quang xoay tròn như lưỡi
dao, bao hàm sát khí khủng bố làm hắn có thể cảm giác mối đe dọa chết người
nên tốc độ thối lui tránh né về sau mỗi lúc một nhanh.
Huyết Quang Vạn Mang Trảm như âm hồn bất tán không ngừng đuổi theo Tây Khang.
Một thông đạo chật hẹp trong huyệt động mà Tây Khang dọc đường chạy đã chui
vào bị một kích này làm cho đá vụn rơi xuống như mưa, thông đạo kia liền bị
phá rộng ra gấp đôi.
Vài tên Hắc Ám Tinh Linh từ bên ngoài tiến vào, thấy Tây Khang bị một quầng
sáng màu đỏ truy kích thì một tên trong số đó hét toáng lên một câu:
Bảo vệ trưởng lão!
Mấy tên Hắc Ám Tinh Linh là thanh niên thật sự kia liền dũng cảm quên mình che
chắn ở phía trước Tây Khang, bị huyết quang chém cho xương tan thịt nát, biến
thành một đống thịt vụn trộn lẫn vào trong đất đá trên mặt đất.
Sau khi Tây Khang biết được uy lực của huyết mang thì thật sự là sợ hãi đến
tan hồn mất vía. Thủy tinh cầu vẫn nắm trong tay phát lên ánh sáng mầu lam mờ
mờ, bên trong ẩn chứa một vài phần thần lực do Tà Ác nữ thần La Ti ban cho,
giống như những con linh xà còn sống đan chen xoắn xuýt vào nhau, nhanh chóng
hình thành một cái lồng phòng hộ mỏng như cánh ve, ngăn chặn giúp cho Tây
Khang vốn đã chạy chậm mất vài bước chân.
Huyết quang oanh kích vào bề mặt của cái lồng bảo vệ mỏng như cánh ve đó, ánh
sáng màu xanh lờ mờ bên trong có lực bện xoắn của hàng nghìn hàng vạn sợi tơ,
rất nhanh hóa giải đi lực lượng của đạo huyết quang. Khi cái lồng bảo vệ mỏng
như cánh ve ầm ầm vỡ tan, Tây Khang đã nhân cơ hội thoát khỏi hang động rồi,
bị khiếp sợ mà mồ hôi lạnh chảy khắp toàn thân.
Tây Khang đã sống mấy trăm năm, hiển nhiên ý thức được một mình hắn thì không
phải là đối thủ của Hàn Thạc. Người càng già thì càng ngày càng sợ chết, Tây
Khang cũng như vậy. Hắn vừa biết đến sức mạnh của Hàn Thạc, thì lập tức từ bỏ
ý nghĩ liều mạng với Hàn Thạc, dùng tốc độ còn nhanh hơn cả khi đến thối lui
trở lại, bay thẳng đến trước trướng lụa màu tím.
Tộc mẫu, tha thứ cho Tây Khang không có năng lực. Thực lực của thanh niên Vong
linh pháp sư bên trong đó không thể đùa được. Ta chẳng những không thể bắt
được hắn mà còn bị hắn ép lui về nữa! - Tây Khang rét lạnh trong lòng, rụt rè
sợ hãi bẩm báo với A Đại Nhi ở bên trong trướng lụa màu tím.
Đồ ngu, ngay cả một Vong linh pháp sư trẻ tuổi cũng không bắt được. Ngươi sống
nhiều năm như vậy thật sự là uổng phí! - A Đại Nhi dường như luôn luôn tươi
cười dịu dàng, nghe vậy bỗng chuyển giọng giận dữ quát lên.
Hơn mười luồng hắc mang mảnh như tơ tằm, linh hoạt như những xúc tu từ bên
trong trướng lụa màu tím bắn ra, quấn chặt lấy Tây Khang đang sợ run lên. Hắc
mang xem chừng còn cứng cỏi hơn cả dây sắt, thắt chặt Tây Khang ở bên trong.
Tây Khang hít thở dần dần trở nên khó khăn, thân mình bị hắc mang xiết chặt
đến tóe máu ra, cả người run lẩy bẩy.
Mấy trưởng lão Hắc Ám Tinh Linh ở chung quanh ai nấy đều sợ đến cứng người
lại, trơ mắt nhìn Tây Khang bị tơ tằm thít chặt đến tóe máu đầm đìa cả người
nhưng không ai dám cả gan xin tha thứ, thầm nghĩ quả nhiên là lòng dạ đàn bà
là độc ác nhất. Trong mấy người thì Tây Khang chính nam nhân được sủng ái
nhất, thế mà khi có điều không thể làm nàng vừa lòng đã lập tức bị đối xử tàn
khốc thịt rơi máu chảy.
Tây Khang toàn thân đau đớn đến tận xương, nhưng bởi vì bị trói quá chặt nên
ngay cả muốn gào khóc bi thảm cũng khó phát lớn ra được mà chỉ rên rỉ nho nhỏ,
nhưng không có dũng khí khẩn cầu A Đại Nhi khoan dung, xem chừng có vẻ vô cùng
e ngại bề trên.
Đang trầm mặc khó chịu, thấy hơi thở của Tây Khang đã thoi thóp rồi, A Đại Nhi
mới ở bên trong trướng lụa màu tím hừ lạnh một tiếng, hắc mang đang trói chặt
Tây Khang kia lại như linh xà rút về trong trướng lụa màu tím.
Thân thể Tây Khang mềm nhũn, ngã xuống nằm bất động ở giữa vũng máu của mình,
nhưng mà vẫn kiên trì lễ bái như trước, vui sướng nói:
Đa tạ tộc mẫu, đa tạ ơn tộc mẫu đã không giết!
Trướng lụa màu tím đột nhiên được một cánh tay màu tím nhạt vén lên. Cánh tay
này mềm mại như không có xương, mũm mĩm, tỏa ra ánh sáng đẹp mê hồn. Sau khi
trướng lụa được vén lên, một mỹ phụ tựa như yêu nghiệt làm điên đảo chúng
sinh, cau mày từ bên trong bước ra.
Da thịt toàn thân mỹ phụ có màu tím nhạt kỳ dị, mái tóc dài màu xanh biếc, hai
cái tai nhọn thể hiện rõ cô ta là một Tinh linh. Cô ta gần như tập hợp hết
thảy những đặc trưng xinh đẹp mà một Tinh linh tuyệt sắc phải có, ngoài ra còn
mang theo một vẻ quyến rũ mê hoặc đến rung động tâm hồn. Không cần có bất kỳ
động tác hay lời nói gì, chỉ cần nàng đứng im ở trước mặt thì đã đủ làm cho
nam nhân không kìm lòng nổi mà muốn lao thẳng tới, túm lấy cô ta đè xuống dưới
thân mình mà chinh phạt.
Tộc mẫu Hắc Ám Tinh linh này tên là A Đại Nhi, không thể nghi ngờ là một người
hết sức lẳng lơ hồng nhan họa thủy, mỗi cái liếc mắt, mỗi một nụ cười đều mang
vẻ quyến rũ tự nhiên, bất tri bất giác khiến cho người nhìn thấy chìm sâu vào
trong đó, cam tâm tình nguyện trầm luân trọn đời.
Khẽ thở dài một hơi, A Đại Nhi mặc một bộ váy dài màu tím, đi tới bên cạnh Tây
Khang, tràn đầy tình tứ nhưng có chút bất đắc dĩ nói:
Ta làm sao cam lòng giết chết ngươi chứ? Suốt bao năm tháng dài dằng dặc cũng
chỉ có vài người các ngươi luôn luôn ở bên ta, giúp ta có thể ở trong lồng
giam tối tăm mù mịt còn cảm thấy có một chút niềm vui. Nhưng mà ngươi cũng
phải hăng hái tranh đấu chứ, mặc dù lúc trước các ngươi cũng không phải những
thanh niên có tư chất, tài năng tuấn tú gì nhưng dù sao các ngươi đã sống biết
bao nhiêu năm tháng dài lâu như vậy, những tháng năm buồn chán như thế lẽ nào
không giúp cho các ngươi có thêm một chút can đảm, ngược lại làm cho các ngươi
càng ngày càng nhát gan thế?
Tây Khang không rên lấy một tiếng, chỉ ở trong vũng máu run rẩy cúi đầu, thân
hình run rẩy dường như đang chăm chú nghe A Đại Nhi giáo huấn.
A Đại Nhi liếc mắt nhìn Tây Khang đang co ro trong vũng máu ngay cạnh chân
mình, hơi tiếc hận đã luyện sắt không thành thép mà thở dài một tiếng, đột
nhiên ngẩng đầu lên hướng về ngọn núi lớn mầu nâu đỏ nơi Tích dịch nhân cư trú
hét lớn:
Hỡi vị Vong Linh pháp sư kia, ra đây chúng ta cùng nói chuyện đi.
Tiếng quát này tựa như là do tiếng dao động của hàng nghìn hàng vạn âm thanh
hội tụ lại tạo thành, xuyên thẳng qua những hang động rắc rối phức tạp mà lan
xuống đến tận trung tâm quả núi. Cho dù A Đại Nhi không tận lực dùng tinh thần
lực truyền vào trong thanh âm thì với hai con Huyền Ma không thời khắc nào
không chăm chú quan sát nơi này, Hàn Thạc cũng có thể nghe được tiếng hò hét
của A Đại Nhi.
Sau khi dùng ngôn ngữ nhân loại thông dụng hét lên những lời này, A Đại Nhi
lại sử dụng ngôn ngữ của Tinh Linh hét lớn một lần nữa. Những Hắc Ám Tinh linh
đã tiến vào bên trong hang động của Tích dịch nhân từ trước bỗng nhiên như
nước thủy triều rút lui hết cả ra bên ngoài, sau một khoảng thời gian cực
ngắn, tất cả Hắc Ám Tinh Linh đều rút lui ra ngoài hang động. Sau khi thông
qua Huyền Ma thấy toàn bộ Hắc Ám Tinh Linh đã rút đi và biết chắc chắn là do
mệnh lệnh của A Đại Nhi, Hàn Thạc nhíu mày do dự một lát rồi với vẻ mặt ung
dung từ một cái hang động đi ra, nhưng cũng không tiến ra khỏi hang động quá
xa.
Khi Hàn Thạc từ bên trong hang động đi ra, mấy Tích dịch nhân phát hiện ra
hành tung của Hàn Thạc thì lập tức báo cáo hành động của hắn cho thủ lĩnh Tích
dịch nhân. Thủ lĩnh Tích dịch nhân biết được tin tức này liền dẫn đám Tích
dịch nhân ở bên trong đi theo ra. Đến khi Hàn Thạc dừng lại cách chỗ A Đại Nhi
không xa thì thủ lĩnh Tích dịch nhân cũng đã dẫn theo tộc nhân ra đến phía sau
Hàn Thạc rồi.
Hàn Thạc từ hang động đi ra, vừa liếc mắt nhìn tộc mẫu A Đại Nhi của Hắc Ám
Tinh linh thì lập tức lấy làm kinh hãi, bị gương mặt xinh đẹp điên đảo chúng
sinh của A Đại Nhi làm cho hơi kinh ngạc, nhưng mà ý chí của hắn kiên định
vững chắc như bàn thạch, hoàn toàn không vì gương mặt xinh đẹp của ả ta mà để
lộ ra một chút dáng vẻ mê muội nào, mặt vẫn ung dung nói:
Ta đến đây rồi. Ngươi muốn đàm luận chuyện gì với ta?
Khách khách, có phải là Đại Tích dịch kia đã rời khỏi nơi này rồi không? - A
Đại Nhi thản nhiên cười, một số nam thanh niên Hắc Ám Tinh Linh đứng chung
quanh, rõ ràng có động tác nuốt nước miếng.
Hàn Thạc trái lại không hề giấu giếm, mỉm cười gật đầu nói:
Chính xác. Hắn đã rời khỏi nơi đây, nhưng nói không chừng sau này sẽ trở lại.
Ha ha, cho dù trong thời gian ngắn hắn không trở lại, ta cũng sẽ trợ giúp
những Tích dịch nhân này, nếu như ngươi có ý nghĩ muốn nô dịch Tích dịch nhân,
chúng ta cứ từ từ chơi đùa cho vui.
A Đại Nhi này dò xét liên tục cho đến tận bây giờ, có lẽ trong lòng sớm đã
biết được rồi. Nữ nhân này không ngừng qua đây quấy nhiễu nên sự thật về việc
Đạt Gia Tây rời đi căn bản không có biện pháp nào giấu giếm thêm được nữa. Hàn
Thạc hôm nay đi đến thế giới trong lòng đất, tất nhiên là sẽ hết sức trợ giúp
Tích dịch nhân đối phó sự xâm lược của Hắc Ám Tinh Linh, ngược lại cũng không
nhất thiết phải dựa vào một lời nói dối suông vu vơ để bảo vệ sự an nguy của
Tích dịch nhân.
A Đại Nhi không ngừng cười khanh khách, cười làm cho Hàn Thạc nhộn nhạo dục
hỏa trong lòng. Cô ta hứng thú đánh giá Hàn Thạc, nói:
Từ từ chơi đùa ư? Đại Tích dịch kia vừa mới rời đi, chỉ bằng ngươi có thể
chống chọi được ta sao?
Ai biết được?
Vẻ mặt Hàn Thạc vẫn bình tĩnh, miệng nở một nụ cười với vẻ cân nhắc, nhìn A
Đại Nhi hỏi:
Ngươi muốn thử sao?
Đương nhiên, ta thật sự muốn thử xem ngươi có thể ép Tây Khang phải từ bên
trong chạy ra, điều này nói lên rằng thực lực của ngươi hẳn là không tầm
thường. Nhưng chàng trai trẻ, ngươi được bao nhiêu tuổi? Ta tin tưởng rằng
theo tuổi tác của nhân loại mà đánh giá, thực lực của ngươi dù cao thì cũng
chỉ có mức độ mà thôi. Ta không cho rằng là ngươi có thể ngăn trở Hắc Ám Tinh
Linh chúng ta tiến bước thống trị thế giới dưới lòng đất. - A Đại Nhi cười
tươi trong trẻo, nói giọng tràn đầy tự tin.
Hàn Thạc nhún vai nói:
Vậy thì không nói chuyện được nữa rồi. Ngươi muốn chơi đùa như thế nào? Bất kể
ngươi muốn thông qua phương pháp gì để thử nghiệm, ta đều vui vẻ phụng bồi.
Hắc hắc, nếu mà là đấu tay bo trên giường thì ta lại càng là cực kỳ hoan
nghênh, hà hà!
Phía sau có thủ lĩnh Tích dịch nhân dẫn theo tộc nhân, có thêm một số bất tử
sinh vật dị giới nhưng Hàn Thạc đối với A Đại Nhi này vẫn không có gì chắc
chắn. Dù sao thực lực của bản thân A Đại Nhi cũng rất cường đại, thực lực của
mấy nam trưởng lão Hắc Ám Tinh Linh tuấn mỹ kia tương tự không thể coi thường,
ngoài ra còn có gần một vạn cao thủ Hắc Ám Tinh Linh nữa.
Nhưng Hàn Thạc không cho rằng A Đại Nhi sẽ cùng Tích dịch nhân và hắn quyết
một trận tử chiến, cho nên mới không hề e ngại sự uy hiếp của A Đại Nhi và còn
dám buông lời đùa cợt.