Người đăng:
Đúng như lời Hải Luân, khi Hàn Thạc cùng nàng trở về đến chỗ quân đội đồn trú,
những người thân tín trong gia tộc nàng không hề biết chuyện. Phí La Đế Á rõ
ràng là tự ý hành động với ý đồ muốn bắt sống Hải Luân mang đi.
Phí La Đế Á tính là bắt Hải Luân đem về Hi Luân công quốc giao tận tay cho hầu
tước Khả Tạp Lỗ, khi đó quân đội của gia tộc Hải Luân thì bị mất người chủ
tướng là Hải Luân, còn Khả Tạp Lỗ lại có Bổn Ni Địch Khắc Đặc Tát Khắc Duy Nhĩ
chống lưng thì nhất định có thể đánh bại đơn vị quân đội này và ngồi lên vị
trí Đại công tước của Hi Luân công quốc.
Sau khi cùng Hải Luân trở về nơi quân đội đồn trú, Hàn Thạc cũng không quang
minh chính đại xuất hiện trước mặt mọi người, với thủ đoạn của hắn mà muốn vô
thanh vô tức gặp Hải Luân thì căn bản là không có khó khăn gì.
Khoảng cách từ nơi này đến Hi Luân công quốc cũng không xa. Hải Luân trở về xử
lý chuyện của Phí La Đế Á, chỉ nói là bọn họ trên đường gặp sát thủ, toàn bộ
bất hạnh gặp nạn, chứ không hề lộ ra sự thật là Phí La Đế Á phản bội.
Ngày thứ hai. Quân đội đi một mạch trở về Hi Luân công quốc. Hàn Thạc âm thầm
lặng lẽ đi theo.
Hi Luân công quốc tương đương với một tỉnh của Lan Tư Lạc Đặc đế quốc, cũng có
năm thành thị và hơn chục thị trấn lớn nhỏ. Thành Hi Luân là trung tâm của
công quốc do Đại công tước của Hi Luân công quốc quản lý còn bốn thành chủ
khác là bốn hầu tước, trong cuộc nội loạn lần trước thì một người đã bị Hải
Luân Đế Na giết chết rồi.
Hầu tước Khả Tạp Lỗ chính là Thành chủ thành Hi Tiệp là một trong bốn thành
thị. Trong cuộc nội loạn lần trước, Khả Tạp Lỗ tuyệt nhiên không có ý đồ phản
bội, nhưng vào thời điểm này lại đột nhiên làm khó dễ, nhân vật này có sức ẩn
nhẫn thật ghê gớm.
Hàn Thạc cùng Hải Luân quay trở về Hi Luân công quốc. Lần này, thân vệ quân
của Hải Luân có ba vạn người, đều do những kẻ thân tín trong gia tộc nàng phụ
trách, cũng là kỵ sĩ đoàn tinh nhuệ nhất của Hi Luân công quốc.
Trên đường trở về thành Hi Luân phải đi qua thành Hi Tiệp. Sau hai ngày hành
quân, quân đội của Hải Luân rốt cục cũng đã đến thành Hi Tiệp.
Bởi vì Hải Luân là một Hỏa hệ Ma đạo sư, hơn nữa nàng lại là phụ nữ nên trong
suốt thời gian hành quân nàng đều ngồi trong một chiếc xe ngựa rộng rãi và
lộng lẫy do bốn con chiến mã kéo.
Trong xe ngựa lúc này, ngoại trừ Hải Luân còn có thêm một người là Hàn Thạc.
Khoang xe ngựa rộng rãi, trên nền có trải tấm thảm mềm mại nên khi bước lên
thì cảm giác vô cùng dễ chịu, còn chung quanh có mấy cái giá nhỏ, bên trên có
các loại son phấn đồ trang điểm, ngoài ra còn có một ít trái cây tươi rói.
Hải Luân mệt mỏi nghiêng người dựa vào giữa thành xe, nhìn sang Hàn Thạc đang
tự nhiên ngồi ung dung ở trước mặt, nói:
Thành Hi Tiệp chính là lãnh địa của Khả Tạp Lỗ. Lão hồ ly này lần trước không
để lộ sơ hở nên mặc dù ta biết hắn có dã tâm nhưng không tìm được cớ để đối
phó hắn, hơn nữa bên cạnh hắn luôn có vài cao thủ bảo vệ, nếu hắn không rời
khỏi thành Hi Tiệp thì cho dù ta muốn tiêu diệt hắn cũng không dễ dàng.
Bên trong thành Hi Tiệp có bao nhiêu quân lính phòng vệ? Nếu bây giờ ngươi trở
về đó, ngươi đoán hắn có dám mở cửa thành cho ngươi vào hay không? - Hàn Thạc
không khách khí ngắt một chùm nho chín mọng, vừa cho từng quả vào miệng vừa
thuận ý hỏi Hải Luân.
Không biết vì sao, thấy Hàn Thạc bình tĩnh ung dung ngồi trước mặt thì Hải
Luân lại có một loại cảm giác an toàn và thoải mái tựa như chỉ cần có ác ma
này ở bên cạnh là nàng liền cảm thấy mình không e ngại bất cứ nguy hiểm gì.
Quân bảo vệ thành Hi Tiệp có năm vạn người, có điều số tinh nhuệ chỉ có một
vạn. Nếu hắn không công khai làm phản thì nhất định phải mở cửa thành nghênh
đón ta vào. Một khi tiến vào trong thành Hi Tiệp, ba vạn quân tinh nhuệ ở
trong tay ta hoàn toàn có thể khống chế được hắn. Chỉ có điều là mặc dù hắn là
người chủ sự đứng sau màn giật dây chuyện của Phí La Đế Á nhưng cũng không có
bất luận chứng cớ gì, nếu không có lý do thích hợp mà động thủ đối với Khả Tạp
Lỗ ở thành Hi Tiệp thì có lẽ dân chúng và quý tộc sẽ không phục ta. - Cặp lông
mày của Hải Luân khẽ nhíu lại, giọng nói có chút phiền não.
Hàn Thạc ăn hết cả chùm nho, tiện tay xoa xoa vào mặt tấm thảm trải sàn đắt
tiền, rồi mới nói với Hải Luân:
Rất đơn giản. Do ta ra tay, tiêu diệt tên hầu tước Khả Tạp Lỗ này và toàn bộ
những người thừa kế liên quan đến hắn, sau đó ngươi ở trong thành Hi Tiệp có
thể lấy cớ truy bắt hung thủ vì Khả Tạp Lỗ mà thừa cơ hội nắm lấy quyền quản
lý nơi này.
Ha ha, ngươi chính là chủ nhân của Hi Luân công quốc, hơn nữa lại có ba vạn
quân tinh nhuệ trong tay, ta nghĩ nhất định sẽ không có vấn đề gì. À, mà phải
rồi, ngươi có thể đổ vấy hung thủ giết chết Khả Tạp Lỗ cho địch nhân của
ngươi, tùy tiện bố trí vài người ở địa điểm phát sinh sự tình là có thể vu
khống cho nước thù địch rồi, ừm, ta thấy Bổn Ni Địch Khắc Đặc Tát Khắc Duy Nhĩ
của Nội Sâm công quốc chính là một lựa chọn tốt. Ngươi có thấy như thế không?
Hải Luân ở Hi Luân công quốc tranh quyền đoạt lợi suốt bao nhiêu năm, các dạng
âm mưu quỷ kế đều gặp qua nên vừa nghe Hàn Thạc nói như vậy thì thản nhiên
cười, rồi mới gật đầu nói:
Rất hợp ý ta, chỉ cần Khả Tạp Lỗ và người thừa kế của hắn cùng chết thì ta sẽ
thuận lý mà bố trí thân tín tiếp quản thành Hi Tiệp. Hi hi, việc chọn người
thì ta cũng sớm thu xếp xong rồi. Trong cuộc nội loạn lần trước, ta đã nghĩ
cần phải làm như thế, chỉ là những sát thủ phái đi không thể nào giúp ta đạt
được mục tiêu. Lần này có ngươi tới, ta nghĩ nhất định không thành vấn đề.
Quả nhiên là một nữ nhân thâm độc! Một khi bắt đầu đàm luận loại chuyện này,
Hải Luân rất hứng khởi khiến cho Hàn Thạc cảm thấy nàng thật xinh tươi bắt
mắt, ngay cả điệu cười thản nhiên cũng đẹp mê hồn, làm hắn xao xuyến trong
lòng.
Phụ nữ là loại sinh vật mà khi đã oán hận một người đàn ông thì sẽ bất chấp
tất cả, thậm chí bằng mọi giá để dồn hắn vào chỗ chết, nhưng khi chân thành
yêu một người đàn ông thì cũng lại toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho người đàn ông
đó, thậm chí có thể chối bỏ tất cả.
Hàn Thạc nhìn Hải Luân ở trước mắt, hiểu rằng bây giờ Hải Luân có lẽ cũng chưa
thù hận mình đến mức như vậy, nhưng hắn cũng biết cô nàng chắc chắn chưa thành
tâm thành ý thần phục mình. Đối với loại phụ nữ như nàng, nhất định phải chinh
phục được thực sự thì mới đủ để có thể trở thành một thanh kiếm sắc ở trong
tay, ngược lại sẽ có hại cho bản thân.
Đối phó một người phụ nữ, chẳng qua chính là làm nàng thần phục trên hai
phương diện thể xác và tinh thần. Bây giờ Hàn Thạc coi như là dày dạn kinh
nghiệm sa trường, hiểu rõ cách chinh phục thân thể phụ nữ, thậm chí có thể ảnh
hưởng đến nội tâm nàng, để cho nàng ngấm ngầm biến đổi trở thành nô lệ cho
mình, trong đó Ngải Mễ Lệ chính là một ví dụ điển hình.
Khi nghĩ tới như vậy. Hàn Thạc cười hắc hắc, hôn lên khuôn mặt Hải Luân đang
lười nhác nằm nghiêng, khi Hải Luân kinh hoảng biến sắc thì ôm chặt lấy nàng,
bất chấp sự phản kháng trực tiếp kéo nàng ngồi lên đùi hắn, không chút khách
khí đặt nụ hôn vào đôi môi đỏ thắm của Hải Luân.
Hương thơm ngan ngát từ trên người Hải Luân nhẹ nhàng lan tỏa vào miệng mũi
của Hàn Thạc, cái lưỡi thơm tho nhỏ bé của nàng tựa như rượu ngon say lòng
người, làm hắn có cảm giác mê muội không thể kháng cự. Hải Luân giãy dụa,
miệng liên tục kêu “đừng, đừng”, nắm tay đấm kình kịch vào ngực của Hàn Thạc.
Hàn Thạc cũng không coi là thực mà vẫn ôm hôn không thả, tiếp tục thưởng thức
hương vị say đắm lòng người trên môi đỏ thắm của Hải Luân, sau đó khẽ cười ha
ha, buông lỏng nàng ra rồi cười nói với Hải Luân đang đỏ bừng khuôn mặt xinh
đẹp lên như quả cà chua chín:
Nàng thật quá mê hồn nên ta có chút không kiềm chế được bản thân. Hắc hắc. Ta
ra sức giúp nàng tiêu diệt đối thủ chính trị thì nàng cũng phải cho ta một
chút chỗ tốt chứ?
Ngươi! Ngươi là đồ sắc lang vô lại. Dám cưỡng ép hôn ta! - Hải Luân mắc cỡ đỏ
hồng mặt vùng ra khỏi đùi Hàn Thạc rồi hung dữ trừng mắt nhìn hắn, vốn định
xông trở lại tìm Hàn Thạc tính sổ nhưng lại tưởng tượng đây khác nào thân dê
vào miệng cọp nên bực tức nhặt một cái chén thủy tinh hung hăng ném về phía
hắn.
Hoa tay lên một cái bắt gọn chiếc chén thủy tinh kia vào trong lòng bàn tay,
Hàn Thạc thong thả rót một ly mỹ tửu, tủm tỉm cười cầm chiếc ly đi tới chỗ Hải
Luân đang ngồi co ro ở góc xe và nói:
Được rồi, ly rượu này coi như là sự xin lỗi của ta. Ha ha, nàng cũng biết ta
chỉ là một người đàn ông bình thường, nàng lại là một báu vật xinh đẹp rung
động lòng người như thế, ở trong cùng một khoang xe như thế này, ta không vô
lễ hơn đối với nàng đã là hết sức kiềm chế rồi. Nàng cũng không nên cố chọc
giận ta!
Bị Hàn Thạc đáp lại như vậy, Hải Luân giận đến run lên, trừng mắt nhìn Hàn
Thạc một lúc, chiếc cổ thon dài trắng nõn dần dần cũng ửng đỏ. Nhưng việc hắn
khen ngợi nàng xinh đẹp rung động lòng người lại làm cho nàng có chút mừng rỡ
trong lòng, thầm nghĩ mình không sớm thì muộn cũng sẽ là người của hắn, cho
hắn chiếm được một chút tiện nghi cũng không tính làm gì.
Được rồi. Coi như ta tha thứ ngươi rồi, nhưng mà từ nay về sau không cho phép
ngươi làm càn làm ẩu, nhất là khi có người ngoài! - Hải Luân oán hận trừng mắt
nhìn Hàn Thạc trong chốc lát, cuối cùng cũng chịu thua ngoan ngoãn cầm lấy ly
rượu mà Hàn Thạc đưa thở dài nhấp một ngụm.
Đương nhiên. Đối với bên ngoài thì nàng vẫn là nữ thần của Hi Luân công quốc!
Hàn Thạc cho Hải Luân một lời cam đoan, sau đó cười hắc hắc nói:
Bất quá khi không có người ngoài thì nàng chính là nữ nhân mà chỉ ta mới được
thỏa thích vui vẻ!
Hừ!
Hải Luân trừng mắt liếc nhìn Hàn Thạc, nói vẻ đoan trang:
Được rồi. Ngươi cũng hôn ta rồi, bây giờ thì phải vào thành thôi. Lát nữa có
lẽ Khả Tạp Lỗ sẽ đem xe ngựa nghênh đón ta. Ngươi nên ly khai trước.
Không thành vấn đề, ta đi ngay bây giờ!
Hàn Thạc cười trả lời rồi hướng về phía Hải Luân lẹ như chớp hôn vào cổ nàng
một cái, sau đó xoay người phóng vụt ra khỏi xe ngựa, miệng khẽ buông một câu
khen:
Thơm thật!
Một làn khói nhạt nhòa từ bên trong xe ngựa lờ lững thoát ra, không hề gây ra
sự chú ý của bất luận một tên thị vệ nào ở xung quanh. Làn khói theo chiều gió
thổi dần dần tan đi, Hàn Thạc sớm đã biến đi mất hình mất dạng.
Hải Luân ở bên trong thùng xe bị Hàn Thạc trước khi đi lại không khách khí hôn
một cái vào chỗ cổ trắng nõn, nàng chỉ cảm thấy chỗ bị hôn kia nóng bỏng làm
cho trái tim nàng run lên, đỏ mặt khẽ "hứ" một tiếng rồi nhẹ giọng lẩm bẩm:
Cái thằng cha đáng chết này quả nhiên là một con quỷ háo sắc. Thật sự không
biết ta có thể đủ sức chống đỡ cho tới khi được hắn quét sạch hết những đối
thủ chính trị được hay không? Ôi! Gặp phải hắn, ta xem như là hoàn toàn không
có cách nào nữa rồi. Đáng ghét!
Vài phút sau, quân đội của Hải Luân chậm rãi ở dưới thành chờ tin tức vì đã
phái binh lính đi đến thành Hi Tiệp từ trước rồi, Hầu tước Khả Tạp Lỗ ở trong
thành hẳn là đã nhận được tin tức.
Lúc này, Khả Tạp Lỗ đang ở bên trong một gian phòng nhỏ trước cửa thành, mấy
kẻ tâm phúc đứng bên cạnh không ngừng nói cái gì đó với hắn. Khả Tạp Lỗ mặt
mũi âm trầm lắng tai nghe nhưng không hề nói lấy một lời.
Khả Tạp Lỗ không còn nhỏ tuổi nữa, hai bên tóc mai đã hoa râm. Hắn có vóc
người trung bình, mặc cả bộ lễ phục quý tộc, tướng mạo không hề xuất chúng,
chỉ có cặp mắt liên tục chuyển động, dường như không hề ngừng suy nghĩ dù chỉ
một khắc.
Hầu tước đại nhân, Phí La Đế Á chết rồi, ta nghĩ hành động lần này thất bại
rồi. Trước mắt toàn bộ Hi Luân công quốc cũng chỉ mình đại nhân là người có uy
hiếp lớn nhất đối với vị trí đại công tước của cô ta. Nữ nhân ngoan độc kia
gần đây không nói đến chuyện tình nghĩa, nhất định cô ta đã biết là đại nhân
động thủ rồi nên dù thế nào cũng không thể để cho cô ta vào thành, nếu không
chúng ta nhất định sẽ bị trả thù đẫm máu. - Quan chấp chính của thành Hi Tiệp
phân tích với Khả Tạp Lỗ.
Đúng thế, phụ thân! Nữ nhân này có tiếng là ngoan độc. Một khi bộ đội tinh
nhuệ của cô ta tiến vào thì quân đội thành Hi Tiệp của chúng ta căn bản không
áp chế được cô ta nữa. Chúng ta chỉ có lợi dụng khả năng phòng ngự của thành
Hi Tiệp thì mới có thể đủ sức ngăn cản cô ta ở bên ngoài, sau đó tiếp tục kết
hợp một số quý tộc khác chính thức khai chiến với cô ta. - Khắc Tây Gia, con
của Khả Tạp Lỗ, mặc bộ áo giáp kỵ sĩ sáng bóng cũng hùa theo khuyến nghị phụ
thân mình.
Khả Tạp Lỗ vẫn không nói câu nào, hai tròng mắt liên tục đảo điên, không ngừng
bước qua bước lại, xem chừng trong lòng vô cùng lo lắng, không thể lập tức
quyết định được.
Phụ thân! Quyết định nhanh lên đi. Bây giờ bọn chúng có lẽ đã tới chân thành
rồi. - Trông thấy Khả Tạp Lỗ không nói gì, thời gian lại không ngừng trôi đi,
Khắc Tây Gia sốt ruột lại lên tiếng một lần nữa.
Trầm lặng một lúc lâu, Hầu tước Khả Tạp Lỗ mới hít sâu một hơi rồi nói:
Mở cửa thành. Cùng ta cùng nghênh đón công tước đại nhân. các ngươi không ai
được để lộ ra dù chỉ một chút sơ hở!
Hầu tước đại nhân! Như vậy có lẽ vô cùng nguy hiểm đấy! - Quan chấp chính giật
mình kinh hãi, cuống quít can ngăn.
Không sao đâu. Cho dù cô ta biết là ta hạ thủ thì cũng chẳng hề có chứng cứ
gì. Hừ, thành Hi Tiệp ở trong tay ta nhiều năm như vậy, dân chúng và quý tộc
đều tin phục ta, nếu như không có chứng cớ mà cô ta dám xuống tay với ta thì
sẽ không có bất cứ một ai chịu phục. Các ngươi yên tâm đi, cô ta chắn chắn là
không dám ngang nhiên động thủ đối với ta, còn nếu như vẫn sử dụng sát thủ như
lần trước thì chúng ta chỉ cần đề phòng cẩn thận là được.
Bây giờ thời cơ còn chưa chín muồi, không thể làm phản ngay bây giờ được, nếu
không bằng vào bộ đội của gia tộc, cô ta sẽ gây cho chúng ta tổn thất nặng nề.
Như vậy thì cũng không biết có thể giành thắng lợi hay không, nhưng cho dù
chúng ta giành được chính quyền thì Hi Luân công quốc cũng bị chấn động, trở
thành công quốc có thực lực yếu nhất trong bảy đại công quốc. Kết cục như vậy
thì còn không bằng tiếp tục cai quản thành Hi Tiệp. - Khả Tạp Lỗ nói với hai
người.
Nghe Khả Tạp Lỗ nói như thế, hai người mặc dù không tình nguyện nhưng nghĩ
thấy cũng thật sự có lý, hơn nữa bọn họ hiểu rõ Khả Tạp Lỗ một khi đã hạ quyết
tâm thì bất cứ ai cũng không thể thay đổi, nên cũng không tiếp tục nói thêm
gì.
Theo mệnh lệnh của Khả Tạp Lỗ, cửa thành Hi Tiệp dần dần được nâng lên. Khả
Tạp Lỗ với vẻ cung kính vui mừng cùng thủ hạ ra đón, nhưng lại không biết là
còn đón thêm một tử thần nữa tới!