Người đăng:
Mãi đến khi Hàn Thạc cất tiếng nói chuyện, bọn người Phí La Đế Á mới để ý đến
một người vốn bị bọn chúng phớt lờ đi. Trong mắt bọn chúng, Hàn Thạc là một kẻ
ít tuổi, căn bản không đủ sức làm cho chúng sợ hãi, bởi thế nên đương nhiên sẽ
không thèm để tâm.
Ngươi là ai?
Phí La Đế Á không tức giận nhìn Hàn Thạc hỏi, rồi nhíu mày nói tiếp:
Tuy nhiên mặc kệ ngươi là ai, đã tới chỗ này thì coi như ngươi không may rồi!
Phất phất tay, Phí La Đế Á nói với một gã kỵ sĩ bên cạnh:
Xử lý hắn!
Lời vừa xong thì một gã kỵ sĩ từ phía sau Phí La Đế Á chạy ra, nhằm thẳng đến
mục tiêu là Hàn Thạc ở bên cạnh suối nước nóng.
Hơn mười cánh cung nhằm vào Hải Luân Đế Na và Hỏa phượng hoàng bị ma pháp cấm
chế, ngoài ra ba người khác vốn đang hướng về phía các nữ thị vệ của nàng thì
bây giờ tất cả đều quay vũ khí trong tay sang nhắm vào hai người. Hỏa phượng
hoàng là ma thú siêu cấp, cho dù không dùng được ma pháp công kích cũng vẫn có
thể dấy lên một phen sóng gió.
Nhưng Hải Luân Đế Na thì thân thể yếu nhược, bị nhiều công kích như vậy nhằm
vào thì khiến cho Hỏa phượng hoàng cũng phải cố kỵ, trong nhất thời không dám
động thủ thực sự. Đúng lúc Hỏa phượng hoàng đang chần chừ thì một cây phá ma
tiễn bắn trúng người nàng, làm nàng đột nhiên cảm thấy thân thể từ từ suy yếu
đi, cuối cùng thì một chút lực lượng cũng không quy tụ nổi.
Không xong, mũi tên có độc!
Cảm giác lực lượng dần dần biến mất đi, Hỏa phượng hoàng liếc mắt nhìn Hàn
Thạc đang đứng ung dung rồi kéo kéo gấu áo Hải Luân Đế Na nói nhỏ.
Hải Luân Đế Na vốn đã chìm trong tuyệt vọng, vừa nghe đến tiếng "Hàn Thạc" thì
một lần nữa dâng lên hy vọng mãnh liệt, nhanh chóng vận động trí não rồi dùng
giọng nũng nịu gọi hắn:
Bố Lai Ân, giúp ta giết bọn họ!
Hải Luân Đế Na chưa bao giờ tỏ vẻ hòa nhã với Hàn Thạc, nay lại dung giọng nhỏ
nhẹ õng ẹo như làm nũng với tình nhân khiến cho Hàn Thạc thấy kinh ngạc, dở
khóc dở cười liếc nhìn nàng nói đùa:
Cục cưng, yên tâm đi. Nàng còn thiếu ta nhiều kim tệ như vậy, làm sao ta chịu
để cho người khác bắt nàng đi được.
Nghe Hàn Thạc nói như vậy, Hải Luân Đế Na không kìm được đỏ mặt lên, ngầm thở
dài một hơi, thầm nghĩ không ngờ vì mạng sống của bản thân mà nàng phải chịu
khuất phục với tên ác ma này, nhưng tiếng cợt nhả "cục cưng" kia của Hàn Thạc
lọt vào trong lòng lại tạo nên một chút rung động.
Tuy Hải Luân Đế Na hiểu rõ rằng Hàn Thạc chẳng qua chỉ đơn thuần là trêu chọc
nàng, nhưng không biết vì sao trong lòng của nàng lại có một vài cảm xúc không
bình thường. Khuôn mặt đỏ bừng dường như cũng không phải chỉ là giả vờ, loại
cảm xúc này làm cho Hải Luân Đế Na không thích ứng nổi, trong lúc nhất thời
không biết đối đáp ra sao.
Về phần gã cao cấp kỵ sĩ đang cưỡi chiến mã phi thẳng tới kia, Hàn Thạc từ đầu
tới cuối cũng chẳng thèm để mắt, đợi đến khi hắn xông đến trước mặt thì mới
tiện tay phất ra một luồng tử viêm tựa như con rắn dài chụp xuống cả người lẫn
ngựa của gã cao cấp kỵ sĩ đó.
Chỉ thấy gã cao cấp kỵ sĩ đang cùng chiến mã trên đường xông tới bỗng bị lửa
tím thiêu đốt toàn thân, tốc độ chậm dần dần lại, thân thể tỏa ra hàn khí lạnh
lẽo, mọi người bằng mắt thường cũng có thể thấy tốc độ kết băng nhanh chóng.
Đến khi cao cấp kỵ sĩ cùng chiến mã này tới trước mặt Hàn Thạc thì cả người
lẫn ngựa đều đông lại thành một tảng băng điêu trong suốt. Hàn Thạc tiện tay
đẩy một cái, người và ngựa đã đóng băng đổ ầm xuống đất vỡ tan thành những
tảng thịt bị đông cứng ngắc, tỏa lên làn hơi lạnh dày đặc.
Phí La Đế Á vừa thấy một gã cao cấp kỵ sĩ thủ hạ chết thảm với phương thức kỳ
dị như vậy thì nhìn Hàn Thạc với ánh mắt nghiêm túc khác hẳn lúc trước, trầm
giọng hỏi:
Rốt cuộc ngươi là ai? Chuyện của Hi Luân công quốc chúng ta không có liên quan
hệ đến ngươi, chỉ cần bây giờ ngươi rời đi thì ta sẽ không truy cứu chuyện
này.
Hàn Thạc biểu hiện ra thực lực kinh khủng làm cho Phí La Đế Á thấy kinh sợ. Từ
đầu tới cuối, hắn đều tựa như là không mất chút khí lực nào, như đang đi dạo
nhè nhẹ trong sân nhà mình, thế nhưng đã khiến một gã cao cấp kỵ sĩ đột nhiên
chết thảm như thế, điều này lập tức làm cho Phí La Đế Á cảm thấy đối phương có
chút thâm sâu khó lường.
Ngươi mù mắt hay điếc tai? Không nghe thấy những lời ta vừa mới nói hay sao?
Ha ha. Hải Luân đại công tước của các ngươi là nữ nhân của ta, ngươi nói ta sẽ
dễ dàng bỏ đi được à? - Hàn Thạc tức giận quát mắng Phí La Đế Á tuy nhiên ánh
mắt vẫn nhìn chằm chằm Hải Luân Đế Na, hiển nhiên là hắn căn bản không để Phí
La Đế Á kia ở trong lòng.
Hừ, ngươi đã tự tìm cái chết thì đừng trách chúng ta. - Phí La Đế Á thấy Hàn
Thạc quyết tâm nhúng tay vào liền hừ lạnh một tiếng, phân phó đám người phía
sau, vài tên pháp sư chậm rãi phân tán ra, chuẩn bị sẵn sàng phối hợp với hắn
động thủ.
Hải Luân Đế Na bị ánh mắt của Hàn Thạc nhìn chăm chú vào thì trong lòng tràn
đầy nhục nhã vì nàng hiểu rõ hắn chỉ lấy nàng ra làm trò đùa, nhưng những lời
Hàn Thạc nói nàng là nữ nhân của hắn thì lại làm cho trong lòng nàng dâng lên
một niềm háo hức khó tả.
“Có lẽ làm nữ nhân của hắn cũng không tệ đâu?” Trong đầu Hải Luân bỗng nhiên
nảy ra suy nghĩ như vậy, nhưng rồi lập tức lại tự mình mạnh mẽ đè nén xuống.
“Không được! Hắn là một kẻ đầu sỏ làm hại mình trở thành trò cười, mình phải
bằng mọi giá giết chết hắn mới đúng, làm sao có thể có suy nghĩ hoang đường
như vậy được?”
Thong thả bước đến gần Hải Luân Đế Na, Hàn Thạc nhìn sâu vào mắt nàng, giọng
nói càng thêm dịu dàng:
Ta làm sao có thể để cho nàng bị bắt đi, huống chi nàng đáng giá vượt năm vạn
kim tệ rất nhiều. Ôi! Phải không hả Hải Luân?
Ngươi! Ngươi không được qua đây, nếu không thì chúng ta sẽ giết nó! - Nữ thị
vệ trung niên kia cầm một thanh chủy thủ chĩa về phía Hải Luân Đế Na, thấy Hàn
Thạc tới gần bỗng nhiên kinh hoảng hét ầm lên.
Liếc mắt nhìn nữ trung niên này, Hàn Thạc bùi ngùi than thở:
Nàng trị giá năm vạn kim tệ, ngươi dám hạ thủ ư? Ngoài ra, ngươi cũng không có
cơ hội hạ thủ đâu!
Vừa dứt lời, mặt đất bỗng nhiên rung động. Những cây Địa đột thứ đột nhiên từ
trong lòng đất mọc lên trùng trùng, bao bọc lấy nữ trung niên kia và ba nữ thị
vệ vào trong, còn mấy người phản bội bên cạnh toàn bộ bị xuyên thủng, nằm vắt
vẻo ở trên ngọn Địa đột thứ.
Sắc mặt Phí La Đế Á đại biến, ánh mắt tràn ngập kinh sợ nhìn về phía Hàn Thạc,
lòng hoảng hốt ngó xuống mặt đất phía dưới chân chỉ lo sợ có một cây đột thứ
đột ngột xuyên qua hắn. Bọn họ rõ ràng thấy vừa rồi Hàn Thạc không hề ngâm
xướng bất luận ma pháp chú ngữ gì mà tự nhiên địa đột thứ mọc lên giết chết
mất mấy tên thủ hạ, điều này làm cho Phí La Đế Á lại một lần nữa ngớ người ra.
Hải Luân Đế Na và Hỏa phượng hoàng hai người đang bị cấm chế ở trong ma pháp
đại võng nên tất nhiên là bình yên vô sự, nhìn thấy Hàn Thạc ung dung thoải
mái đi tới trước mặt của các nàng mà mỉm cười nói:
Thế nào? Ta giúp ngươi xử lí những người này, các ngươi chỉ cần đem kim tệ trả
lại cho ta là đủ, ta không tính thêm tiền, thế đã đủ rộng rãi chưa?
Hải Luân Đế Na kinh ngạc nhìn vẻ mặt ôn nhu, lắng tai nghe giọng nói nhỏ nhẹ
của Hàn Thạc, nàng bỗng nhiên có một loại ảo giác kì lạ, bóng dáng của hắn giờ
khắc này và tên Bổn Ni Địch Khắc Đặc Tát Khắc Duy Nhĩ kia vẫn luôn luôn nho
nhã lễ độ theo đuổi nàng có vẻ trùng lặp, cái loại ôn nhu nhã nhặn này làm cho
nàng có một chút thất thần hoảng hốt.
Hải Luân, ngươi làm sao rồi?
Hỏa phượng hoàng ở bên cạnh lay lay Hải Luân Đế Na đang ngơ ngẩn nhìn Hàn
Thạc, lo lắng hỏi.
Hải Luân Đế Na giật mình bừng tỉnh, bỗng nhiên thấy người của Phí La Đế Á ở
xung quanh từ từ tiến lại gần nơi này, vài tên ma pháp sư đã bắt đầu ngâm
xướng ma pháp, không khỏi hừ một tiếng, nói:
Nếu ngươi không giết bọn họ thì bọn họ cũng sẽ giết ngươi, giao dịch này ta
không có hứng thú.
Lời vừa thốt ra. Hàn Thạc ngạc nhiên, sau đó phẩy tay với Phí La Đế Á nói:
Được rồi, không phải chuyện của ta nữa. Các ngươi tiếp tục đi. Ta đi trước.
Thực ra ta và Hải Luân đại công tước cũng không quen thuộc. Chỉ là đùa một
chút cùng các vị mà thôi!
Phí La Đế Á đã chuẩn bị trả giá để giết bằng được Hàn Thạc, bỗng bị hành động
này của hắn làm cho kinh hãi, vội vàng ngăn cản mấy gã ma pháp sư thi triển ma
pháp rồi nói với Hàn Thạc:
Cũng được. Ta cũng không muốn là kẻ địch của ngươi. Chỉ cần ngươi không dính
vào chuyện này thì ta vẫn coi như không có chuyện gì phát sinh.
Ừm. Các ngươi tiếp tục đi. Chào nhé! - Hàn Thạc cười xòa một cái, xem như dự
định rời khỏi nơi này.
Ác ma, ta đáp ứng ngươi. Ta đáp ứng ngươi đó. Ngươi, tên ác ma đáng chém ngàn
đao kia, không được bỏ đi! - Hải Luân Đế Na hoảng hốt, vội gào lên thất thanh.
Sớm không nói ra, làm lãng phí thời gian của ta!
Thân hình Hàn Thạc đứng lại, lại một lần nữa hướng phía Phí La Đế Á xua xua
tay nói:
Ngại quá. Các ngươi xong đời rồi!
Mẹ nó. Ngươi lừa ta. Giết chết hắn cho ta! - Phí La Đế Á vừa thấy thực lực của
Hàn Thạc, vốn không định trêu trọc hắn. Nào ngờ Hàn Thạc lại nói một đằng làm
một nẻo, rõ ràng là trêu chọc hắn, vì vậy Phí La Đế Á cũng không khống chế
được phẫn nộ trong lòng nữa, quát tướng lên.
Vài tên ma pháp sư sớm đã thấy Hàn Thạc không vừa mắt, giờ nghe Phí La Đế Á hạ
lệnh giết chết thì bắt đầu ngâm xướng lại ma pháp chú ngữ vừa mới bị buộc phải
cắt đứt.
Trêu chọc ngươi thì sao? Với tầm cỡ các ngươi thì cũng chỉ xứng để cho ta chơi
đùa mà thôi! - Hàn Thạc cười híp mắt nói một câu như vậy, thong thả lấy ra khô
lâu pháp trượng và bắt đầu ngâm xướng những chú ngữ ma pháp rườm rà.
Hàng loạt bất tử sinh vật theo tiếng Hàn Thạc ngâm nga liên tục chú ngữ ma
pháp đột ngột xuất hiện ở xung quanh Phí La Đế Á. Chỉ trong nháy mắt liền xuất
hiện hơn một trăm bất tử sinh vật, một đội Thạch tượng quỷ gào thét bay về
phía mấy người ma pháp sư kia còn đang ngâm xướng chú ngữ hù dọa khiến bọn họ
lại phải một lần nữa ngừng ngâm xướng chú ngữ và bắt đầu hỗn loạn tránh né.
Ngươi. Ngươi rốt cuộc là ai? - Khi mấy trăm bất tử sinh vật vây quanh Phí La
Đế Á, trong đó còn có ba Tà ác kỵ sĩ cường đại thì Phí La Đế Á cũng không kiềm
chế được nỗi kinh hãi trong lòng, quay về phía Hàn Thạc kinh sợ hô lên.
Nhún vai. Hàn Thạc nói:
Ngươi phải chết đến nơi rồi, hỏi nhiều như vậy làm gì?
Bố Lai Ân. Bố Lai Ân. Ngươi chính là thành chủ Bố Lai Ân mới nhậm chức ở thành
Bố Lôi Đặc Nhĩ kia ư? - Một gã ma pháp sư đột nhiên kinh ngạc kêu lên, hiển
nhiên là ngay từ đầu hắn nghe được Hải Luân Đế Na xưng hô với hắn mà không kìm
được quát to lên.
Không sai, có lẽ lúc này các ngươi đã có thể nhắm mắt được rồi! - Hàn Thạc mỉm
cười trả lời rồi khua khua khô lâu pháp trượng, bất tử sinh vật khổng lồ liền
xông tới bao vây những người này vào bên trong.
Trong những người này, Đại địa kỵ sĩ Phí La Đế Á chính là người có thực lực
cao nhất. Mấy tiểu ma pháp sư Hàn Thạc căn bản không để tâm, khi gặp sự tấn
công của bất tử sinh vật khổng lồ thì kết quả có thể suy đoán được.
Quả nhiên, các ma pháp sư không chịu đựng nổi sự quấy rối của Thạch tượng quỷ.
Vài loại ma pháp lẻ tẻ đối với mấy trăm bất tử sinh vật này căn bản không đủ
để tạo thành sức sát thương hiệu quả. Tuy rằng thực lực Phí La Đế Á coi như là
có thể được nhưng chỉ một Tà Ác kỵ sĩ cũng đã đủ làm hắn không cách nào thắng
được, giờ lại có ba Tà Ác kị sĩ đồng thời vây công hắn thì ngay từ đầu coi như
đã định trước kết quả chết thảm của hắn rồi.
Một tiếng kêu gào thê lương từ giữa đám người Phí La Đế Á truyền đến. Trước
sức tấn công của bất tử quân đoàn, toán người vừa rồi còn kiêu căng ngạo mạn
giờ đã bị xé thành mảnh nhỏ, âm thanh đáng sợ kia làm cho người khác nghe thấy
mà cảm thấy tê dại cả da đầu.
Nhưng mà Hải Luân Đế Na bị bọn chúng phản bội, giờ nghe những tiếng kêu thảm
thiết sởn tóc gáy thì lại có cảm giác vui sướng tràn trề. Nàng cảm thấy bản
thân đối xử với bọn chúng tính ra cũng không tệ, dù thế nào cũng không nghĩ
những người này sẽ phản bội nàng. Lần này, nếu không có Hàn Thạc vừa vặn có ở
đây thì sợ rằng mình khó thoát số phận bị bọn họ bán cho Bổn Ni Địch Khắc Đặc
Tát Khắc Duy Nhĩ làm nữ nô lệ.
Nếu như là người bình thường làm phản, Hải Luân Đế Na còn miễn cưỡng có thể
tiếp nhận, thế nhưng người mà bản thân mình thành tâm đối đãi lại phản bội thì
làm cho cừu hận của nàng đối với bọn họ càng thêm khắc sâu và khó mất đi. Lúc
này, nghe bọn chúng kêu thảm thiết thê lương, Hải Luân Đế Na nghiến răng
nghiến lợi khẽ kêu:
Đáng đời đồ ăn cây táo, rào cây sung. Đây là kết cục mà các ngươi đáng phải
nhận.
Chậc. Ta nói Hải Luân tiểu thư này, bọn chúng đã xong đời hết cả rồi, ngươi
cũng nên lấy số kim tệ thiếu nợ trả cho ta đi chứ. - Hàn Thạc cười tủm tỉm đi
tới trước mặt Hải Luân Đế Na, nho nhã lễ độ trợ giúp cởi tấm lưới ma pháp to
lớn đang giam cầm nàng, thuận tay thu luôn vào bên trong không gian giới chỉ
của mình, miệng tiếp tục đòi nợ.
Ngươi, ngươi còn không để cho ta yên? - Hải Luân Đế Na nhìn khuôn mặt tươi
cười của Hàn Thạc, không biết tại sao tức khí đầy bụng, không nhịn được gào
tướng lên với hắn.
Hàn Thạc kinh ngạc hỏi:
Thế nào? Ngươi muốn không trả nợ sao? Hắc hắc, ngươi phải biết rằng, bọn chúng
tuy rằng đã chết, nhưng ta có thể dễ dàng giết chết các ngươi, nhẹ nhất thì có
thể bắt ngươi đưa tới chỗ Bổn Ni Địch Khắc Đặc Tát Khắc Duy Nhĩ đổi lấy năm
vạn kim tệ.
Ngươi dám!
Hải Luân Đế Na oán hận trừng mắt nhìn Hàn Thạc, trầm ngâm một lát rồi dường
như hạ quyết tâm, hít sâu một hơi nói:
Bố Lai Ân, ta có một đề nghị?
Đề nghị gì. Ngươi nói cho ta nghe? - Hàn Thạc hỏi.
Ta gả cho ngươi, của hồi môn chính là Hi Luân công quốc. Ngươi thấy thế nào? -
Đôi mắt sáng của Hải Luân Đế Na nhìn Hàn Thạc thật sâu, vẻ mặt ngượng ngùng
nhưng nghiêm nghị nói.